THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Trong nháy mắt Lục diễm thương của tên tu sĩ áo vàng đâm trúng Diệp Mặc, gã liền biết mắc mưu rồi. Thân thể của đối phương thậm chí còn có thể so với tiên khí hạ phẩm, cộng thêm chân nguyên kích động, lục diễm thương của gã không ngờ chỉ đâm trúng vài tấc vào trong thân thể hắn, cũng không thể nào tiến thêm vào trong được.

Cái này cũng không phải là thứ khiến gã kinh hãi nhất, cái khiến gã cảm thấy kinh khủng nhất chính là. Diệp Mặc dưới sự bao vây của ngọn lửa màu lục, không ngờ lại rất thờ ơ. Nhưng gã nhanh chóng hiểu ra đây là chuyện gì, bên ngoài thân thể hắn dâng lên từng đốm từng đốm lửa màu tím, hoàn toàn ngăn ngọn lửa xanh của gã bên ngoài, thậm chí bắt đầu cắn nuốt ngọn lửa màu lục mà Lục diễm thương phóng ra.

- Vụ Liên Tâm Hỏa màu tím...

Người tu sĩ áo vàng kinh hãi thốt lên, gã hoàn toàn không dám tin một tu sĩ Hóa Chân không ngờ lại có thiên hỏa màu tím. Gã từng gặp tu sĩ Tu Chân giới nghịch thiên nhất có một thiên hỏa màu xanh, nhưng hôm nay gã không ngờ lại gặp một thiên hỏa màu tím, loại thiên hỏa này rất nhiều tu sĩ của Tiên giới cũng chưa chắc đã có.

Diệp Mặc trải qua sự tàn khốc của tu luyện, lục diễm thương của Hư Tiên mặc áo vàng kia đâm vào xương thịt khiến cho những tu sĩ bình thường cũng không thể nào chịu đựng được, nhưng Diệp Mặc thì lại không giống như vậy, chân nguyên giống như không muốn sống điên cuồng rót vào Tử Đao.

Ken két...

Khi pháp báo Kim Chuyên trên đầu của tu sĩ áo vàng dưới đường đao màu tím của Tử Đao bắt đầu tán ra tứ phía, trong nháy mắt rạn nứt một khe hở, sau đó lại nhanh chóng thu nhỏ lại.

Phụt...

Pháp bảo kia bị Tử Đao của Diệp Mặc đánh bay, còn đường đao của Diệp Mặc thì lại không có chút ý dừng lại nào, trực tiếp bổ xuống bả vai tên tu sĩ áo vàng kia.

Một tia máu phụt lên, bả vai và cánh tay của tên tu sĩ này đồng thời bị một đao của Tử Đao của Diệp Mặc cắt lìa, không đợi cánh tay này rơi xuống đất, đường đao màu tím cũng đã quấy thành màn máu.

Sắc mặt tu sĩ áo vàng tái nhợt lùi lại mấy bước, gã biết không phải gã không đánh được đối phương, mà là bị đối phương tính kế rồi. Là một Hư Tiên, cây thương dài của gã cũng không thế nào làm thương Diệp Mặc sâu hơn nữa, gã liền biết Diệp Mặc tuyệt đối là tu sĩ luyện thể Thần cảnh.

Một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tám, trẻ tuổi như vậy không nói, lại còn là một tu sĩ luyện thể Thần cảnh. Chuyện này nếu như ở Tiên giới cũng khiến người ta vô cùng chấn động rồi, nhưng mình lần này không ngờ lại đụng phải. Nếu đối phương không phải là tu sĩ luyện thể, thì một đường thương của gã sớm đã đánh cho tên tu sĩ Hóa Chân trước mặt này thành màn máu rồi.

- Anh thực quá gian trá, chẳng lẽ Bỉnh Thâm cũng là chết trong tay anh?

Người tu sĩ áo vàng ánh mắt bốc lửa nhìn Diệp Mặc. Nếu có thể, lúc này gã cũng đã ăn tươi nuốt sống Diệp Mặc rồi. Bản thân mình đường đường là một Hư Tiên, không ngờ lại bị tu sĩ Hóa Chân đánh thương, cái này thật nhục nhã.

Diệp Mặc sau khi nuốt một viên đan dược, cũng không để ý đến lời nói của Hư Tiên này nữa, hắn vừa nãy rất tiếc, không vui đến cùng. Trong nháy mắt hắn bị lục diễm thương đâm trúng, lĩnh ngộ một đao của hắn hoàn toàn biến mất. Nói cách khác, nếu lục diễm thương của đối phương có thể chậm thêm một chút thôi, thì đao pháp của hắn cũng có thể tiến lên một lĩnh vực mới rồi.

- Đáng tiếc, anh cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Tên tu sĩ áo vàng kia nói xong, giơ tay lên một bình ngọc màu đen trong nháy mắt xuất hiện trên bầu trời giữa hai người, sau đó gã há miệng phun một ngụm máu lên, sau đó một tay đánh ra vô số thủ ấn, khẽ ngâm từng đoạn:

- Luân... hồi... cho... ta...

Hai chữ “Luân hồi” màu đen to đùng dần dần bay ra khỏi bình ngọc màu đen kia, sau đó hai chữ đó to dần, bao vây lấy tất cả không gian xung quanh lại. Xung quanh dường như có từng trận phong âm, trong phong âm đó có những âm thanh nức nở vang lên bên tai Diệp Mặc.

Trước mắt Diệp Mặc bỗng nhiên xuất hiện một miếu sơn thần, trong miếu đó hắn đang cầm một cái bánh bao đen như mực trong tay, khi hắn đang định đưa chiếc bánh bao đó lên miệng, bỗng nhiên cảm thấy bánh bao đó không còn nữa, một lão già đột nhiên xuất hiện.

- Linh căn bình thường. Nhưng đến Thần Dược môn của ta làm một đồng tử luyện đan cũng được...

Lão già đó cười rồi vuốt vuốt tóc của hắn.

Diệp Mặc thầm rùng mình, dưới sự vận chuyển của Tam Sinh quyết. Hắn tự động tỉnh lại, hắn lập tức biết đây là pháp bảo dẫn tâm ma, đáng tiếc tên tu sĩ áo vàng kia dùng nhầm người rồi. Bản thân tu luyện Tam Sinh quyết, hơn nữa nơi tu luyện lại là bên Khổ Trúc, độ kiếp thậm chí tâm ma cũng không thể nào sinh sống được, làm sao có thể sợ pháp bảo này? Nếu không phải vì nơi này là trong Ảo trận, hắn thậm chí đến suy nghĩ vừa rồi cũng không có.

Tên tu sĩ áo vàng nhìn thấy Diệp Mặc lộ vẻ ngây ngốc ra, giơ tay lên ấn một cái, hai chữ lớn liền rơi lên đỉnh đầu Diệp Mặc.

Nhưng Diệp Mặc lúc này đột nhiên mở to mắt, nhìn tên tu sĩ áo vàng này cười cười. Tên tu sĩ áo vàng trong nháy mắt hiểu ra, đối phương căn bản không bị bình luân hồi của mình khống chế lại.

Sắc mặt của gã lập tức trở nên kinh hãi, trước đây gã tuyệt đối không nghĩ tới Diệp Mặc không ngờ lại nghịch thiên như vậy, một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tám của Tu Chân giới mà thôi, gã sở dĩ vừa xuống liền phá vỡ bia đá kia, cũng không phải là vì sợ Diệp Mặc, mà là vì mệnh lệnh của đại nhân. Đại nhân muốn đích thân xuống, nhất định phải đánh vỡ bia đá kia.

Bây giờ biết Diệp Mặc không phải là người mà gã có thể đối phó được, tên tu sĩ áo vàng cũng không nghĩ ngợi gì, đến chiếc bình ngọc cũng không thu lại nữa, liền bóc lá bùa kia trên người mình đi.

Nhưng không đợi gã dỡ lá bùa đó xuống. Tử Đao của Diệp Mặc lại phóng ra.

Tên tu sĩ áo vàng trong nháy mắt liền cảm nhận xung quanh mình hoàn toàn bị trói buộc lại, gã lại càng liều mang thúc giục tiên nguyên lực của mình, muốn khiến cho quy tắc thiên địa dẫn gã rời khỏi nơi này.

Nếu gã không trốn, phóng ra lục diễm thương, có lẽ còn có thể đánh nhau với Diệp Mặc một phen, nói không chừng còn có cơ hội chạy thoát thân. Đáng tiếc là một khi gã chạy trốn rồi, dưới vực của Diệp Mặc rời đi trong nháy mắt, thì căn bản cũng không thể nào.

Diệp Mặc mấy lần bị người ta dựa vào phi thăng mà chạy thoát, lúc này làm sao có thể không chú ý được?

Huyễn Vân Vực Sát đao phóng ra, vực và đao vực của Diệp Mặc họp lại với nhau, tên tu sĩ áo vàng kia lại càng trở nên chậm chạp, nhưng dưới sự vận chuyển của tiên nguyên lực, gã cũng chưa đến tích tắc, lại lần nữa hoàn toàn thoát khỏi vực của Diệp Mặc. Một tích tắc xảy ra rất nhanh, nhưng cũng có lúc lại rất lâu, thậm chí đối với Diệp Mặc thì một tích tắc cũng đủ rồi.

Lúc này tên tu sĩ áo vàng cũng hiểu ra, cái sai lầm lớn nhất của gã lúc này chính là quay người bỏ chạy. Nếu như gã không bỏ chạy, gã thoát khỏi vực của đối phương, có thể ngăn cản được đòn tấn công của đối phương xong nhờ vào quy tắc thiên địa cũng sẽ đưa gã đi được. Đáng tiếc là gã hiểu ra thì đã quá muộn, đường đao màu hồng tím như cánh cửa kia của Diệp Mặc cũng đã bổ đến người của gã tu sĩ đó.

Một màn máu phun lên, dường như cùng lúc đó. Diệp Mặc cũng đã gọi Vô Ảnh ra. Vô Ảnh căn bản cũng không cần Diệp Mặc chỉ huy, cũng đã trong nháy mắt hướng về phía nguyên thần định chạy trốn.

Đây là nguyên thần của một Hư Tiên, khi Diệp Mặc còn đang lo lắng Vô Ảnh có bị tẩm bổ quá hay không, thì Vô Ảnh cũng đã nuốt trọn nguyên thần đang lung lay xông về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc vội vàng khua tay, ném Vô Ảnh vào trong thế giới trang vàng, lúc này mới giơ tay ra thu lại pháp bảo và bình luân hồi lại, rồi lại nhặt lục diễm thương trên mặt đất lên.

Khiến cho Diệp Mặc nghi ngờ chính là, hắn còn chưa nhìn thấy nhẫn trữ vật, mấy loại pháp bảo này phỏng chừng là tên tu sĩ áo vàng này nuôi dưỡng trong đan điền hoặc thông qua cách nào đó mang tới đây. Chưa lấy được nhẫn trữ vật, Diệp Mặc trong lòng cũng không thoải mái. Hắn không biết Tiên giới không thể mang nhẫn trữ vật xuống, còn có một nguyên nhân khác.

Nếu có thể lấy được nhẫn trữ vật của Hư Tiên, trong đó thậm chí còn có mấy chục nghìn tiên tinh và những thứ khác. Đáng tiếc là hắn từ trên người Bỉnh Thâm, và từ trên người tu sĩ áo vàng này, cũng không lấy được nhẫn trữ vật, trên người Bỉnh Thâm thậm chí đến một pháp bảo cũng không lấy được.

Diệp Mặc dùng cấm chế giam mấy thứ đồ kia lại, bây giờ hắn không còn thời gian để kiểm tra mấy cái pháp bảo đó nữa, cái mà hắn cần bây giờ là nhanh chóng ra khỏi đây. Còn bia đá này là như nào? Tại sao tên tu sĩ áo vàng đó vừa mới xuống, việc đầu tiên làm là muốn phá tan bia đá này?

Diệp Mặc lại đi đến trước mặt bia đá kia, hắn càng nhìn bia đá này, lại càng thấy cổ quái. Diệp Mặc hươ tay muốn mang bia đá này vào trong Thế giới trang vàng của mình, đợi sau này nghiên cứu sau, nhưng lại phát hiện hắn đến dãy núi thần thức cũng có thể di chuyển được, nhưng lại không thể nào di chuyển được bia đá này.

Sa hồn thú đã giết sạch, nhưng trong này lại có một bia đá. Một tảng đá màu xanh có thể dẫn một tu sĩ Hư Tiên xuống, vậy bia đá này nếu như vỡ ra rồi, thì sẽ dẫn xuống tu sĩ lợi hại thế nào? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc thậm chí cảm thấy có chút rùng mình. Một mình hắn thì thôi, nhưng ở Nam An châu hắn còn có Mặc Nguyệt Chi Thành, với thủ đoạn độc ác của Lục Chính Quần, chắc chắn sẽ tiêu diệt toàn bộ Tu Chân giới của đại lục Lạc Nguyệt.

Dưới tình huống ngày càng nguy hiểm, Diệp Mặc trực tiếp ném ra trận bàn thời gian, đây là lần đầu tiên hắn ném trận bàn thời gian ra dùng, hắn không còn nhiều thời gian, nếu không nghiên cứu bia đá này, hắn căn bản cũng không yên tâm rời khỏi nơi này được.

Trận bàn thời gian dưới sự tác động của bảy viên tiên tinh nhanh chóng xoay tròn, hoàn toàn bao lấy Diệp Mặc và bia đá này lại.

Một tháng sau, Diệp Mặc với khuôn mặt mệt mỏi thu lại trận bàn thời gian, hắn đã hoàn toàn hiểu được bia đá này rồi. Bia đá này chẳng những là trận tâm của Ảo trận, lại càng giống tương tự như thứ trong Ngư Dược Long Môn.

Trong bia đá đó có một tấm bùa, tấm bùa đó bị bia đá đó phong ấn lại, nhưng Diệp Mặc cũng không thể hiểu được tấm bùa đó là thế nào, nhưng hắn chắc rằng tấm bùa đó là hàng cao cấp của Tiên giới.

Cấm chế trong bia đá cũng trong thời gian nhất định sẽ nổ tung, sau khi bia đá đó bị nổ rồi, thì lá bùa bên trong đó sẽ được khởi động, sau đó hình thành lên một cột sáng giống như cột sáng đã dẫn tu sĩ áo vàng kia xuống, có thể từ Tiên giới trực tiếp truyền tống xuống Tu Chân giới.

Mà con đường đá xanh lúc trước là vô số những phiến đá màu xanh tạo thành, còn Ảo trận này chỉ do bảy viên đá màu xanh tạo thành mà thôi, bảy viên đá màu xanh này đều trong bia đá đó. Chỉ có điều trận pháp này cũng đã vượt khỏi trình độ trận pháp cấp chín rồi. Diệp Mặc trước khi nghiên cứu, cũng không rõ ràng lắm. Viên đá màu xanh bị hắn đánh vỡ một viên, bây giờ còn có sáu viên.

Bảy viên đá màu xanh này mỗi một viên trong đó đều có một lá bùa, nhưng màu sắc của lá bùa này lại nhạt hơn, dao động cũng không thể nào bằng lá bùa trong bia đá kia được.

Diệp Mặc đoán chừng chỉ đánh vỡ tan bia đá kia rồi, khởi động lá bùa đó mới có thể kéo Lục Chính Quần xuống, những viên đá còn lại đập vỡ rồi, mỗi lần chỉ có thể kéo xuống một tu sĩ Hư Tiên mà thôi. Còn tên tu sĩ Hư Tiên vừa mới xuống, trên người có dán một lá bùa, là khống chế trong một thời gian nhất định không bị quy tắc phi thăng kia dẫn đi, nếu không gã vừa xuống lại bị phi thăng lên rồi.

Ảo trận này bố trí cũng không phức tạp lắm. Diệp Mặc đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ là một tiên trận hạ phẩm. Hắn cũng chưa từng nghiên cứu tiên trận, bây giờ hắn có thể trong vòng một tháng nghiên cứu được trận pháp này, rõ ràng trận pháp này cũng không phải là trận pháp đỉnh cao của Tiên giới.

Nhưng Diệp Mặc cũng không cho rằng trình độ trận pháp của Lục Chính Quần chỉ có vậy, bố trí một trận pháp trong Tu Chân giới, hoặc là chịu các loại hạn chế của Tu Chân giới, không thể nào bố trí được trận pháp cao hơn, cái này cũng có khả năng.

Biết bia đá này là đường mà Lục Chính Quần xuống, lại là trận tâm của Ảo trận. Diệp Mặc cũng không muốn để một quả bom hẹn giờ như vậy ở một chỗ như này.

Bình luận

Truyện đang đọc