THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc nhìn Thông tấn châu của Chân Băng Du một lát, vẫn không có tin tức truyền đến. Hắn dứt khoát thu trận bàn thời gian lại, gom toàn bộ những vật liệu thu thập được lại, hắn chuẩn bị luyện khí.

Cũng may tốc độ tu luyện của Diệp Mặc thong thả, nhưng tốc độ luyện khí và luyện đan của hắn cũng không chậm, nửa năm sau, hắn đã có thể bước đầu luyện chế được tiên khí tứ phẩm, một năm sau, hắn luyện chế tiên khí tứ phẩm đã không hao tốn chút sức lực nào. Chỉ có điều bởi vì vật liệu tiên cấp ngũ phẩm quá ít, bằng không, Diệp Mặc thậm chí đã định bắt đầu luyện chế tiên khí ngũ phẩm rồi.

Ngay lúc có thể luyện chế tiên khí ngũ phẩm, Diệp Mặc liền lấy Thanh Nguyệt ra, bắt đầu nâng cấp cho Thanh Nguyệt.

Vật liệu để cải tiến pháp bảo phi hành vốn cực ít, Diệp Mặc lại không lo lắng, hắn có rất nhiều lông vũ của Vô Ảnh Kiêu, thứ này chính là vật liệu tuyệt vời nhất để luyện chế pháp bảo phi hành.

Lần này Diệp Mặc không lãng phí như trước đây, chỉ lấy ra hai cặp lông vũ của Vô Ảnh Kiêu dung hợp vào trong Thanh Nguyệt, nâng cấp Thanh Nguyệt tới tiên khí phi hành trung phẩm. Mặc dù là cấp bậc thấp nhất trong trung phẩm, nhưng Diệp Mặc lại rất hài lòng, Thanh Nguyệt do hắn tự nâng cấp chắc có lẽ không thể chậm hơn so với tiên khí phi hành ngũ phẩm thông thường.

Có một tiên khí phi hành trung phẩm đối với Diệp Mặc mà nói là rất quan trọng, lúc trước hắn luôn luôn xài ké Thải Vân chướng của Chân Băng Du. Mà Thải Vân chướng chỉ nhanh hơn chút xíu so với Thanh Nguyệt lúc trước của hắn mà thôi, hơn nữa năng lực phòng ngự còn rất kém. Hiện giờ hắn đã có tiên khí phi hành trung phẩm của riêng mình, hoàn toàn có thể không cần ngồi pháp bảo phi hành của cô nàng kia nữa rồi.

Diệp Mặc rất muốn nâng cấp Tử Đao một chút, đáng tiếc là hắn không có vật liệu nâng cấp tốt hơn, đành thôi vậy. Tử Đao là pháp bảo hắn thích nhất, có thể sẽ vĩnh viễn bầu bạn cùng hắn. Không có vật liệu tốt, hắn sẽ không tùy tiện phá hư Tử Đao.

Diệp Mặc cũng biết pháp bảo công kích của hắn quá ít, ảnh hưởng không nhỏ tới hắn trong khi chiến đấu. Để có thêm một pháp bảo công kích vừa tay, Diệp Mặc vắt óc suy nghĩ, lần này hắn đem ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hòn đá màu đen ở Thế giới sơn.

Hòn đá màu đen này là cái được hắn mang vào Thế giới trang vàng cùng với ‘Khổ trúc’. Lúc đầu khi hắn tìm kiếm ‘Khổ trúc’ thì tìm đến Thế giới sơn, đào được hòn đá này trên Thế giới sơn. Chỉ có điều hòn đá đó rất nặng, Diệp Mặc vẫn chưa động đến nó. Bây giờ ngoài Tử Đao ra, Diệp Mặc không có pháp bảo công kích nào thuận tay cả, mới dời sự chú ý lên hòn đá này.

Cái được đào từ Thế giới sơn, hơn nữa còn là nơi ‘khổ trúc’ sinh trưởng, lấy hòn đá này ra luyện chế một pháp bảo có lẽ là một ý nghĩ không tồi.

Diệp Mặc nghĩ tới đây, lập tức liền vọt đến cạnh hòn đá màu đen lúc đầu bị chìm dưới đất.

Khi Diệp Mặc nhìn thấy hòn đá màu đen này lần nữa, lại phát hiện hòn đá kia đã chìm xuống chỗ rất sâu dưới đất. Lúc đầu khi hắn còn là tu sĩ Nguyên anh, thậm chí còn cầm không nổi tảng đá kia. Hiện nay hắn đã là Kim Tiên hậu kỳ, một hòn đá tầm thường chắc hẳn sẽ không tốn sức lực.

Diệp Mặc vừa nhấc tay, muốn hút hòn đá màu đen kia lên, nhưng hắn lại phát hiện hòn đá kia vẫn cứ không hề nhúc nhích.

Diệp Mặc không biết làm sao đành phải đích thân lủi xuống dưới, muốn túm hòn đá lên. Nhưng càng khiến hắn nghi hoặc là hòn đá này không ngờ lại càng lúc càng nặng. Nếu nói tu vi lúc đầu của hắn là Nguyên Anh còn có thể gắng gượng đốt cháy tinh huyết xê dịch được hòn đá này, bây giờ hắn vẫn như cũ phải đốt cháy tinh huyết mới có thể lung lay được hòn đá này.

Đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Hòn đá ở Thế giới sơn không ngờ lại nặng nề như vậy?

Diệp Mặc nhớ tới lúc đầu ở trên đỉnh núi của Thế giới sơn, hắn chỉ có thể cắt ra được một miếng nhỏ như vầy bên mé của 'Khổ Trúc'. Sau đó hắn cũng biết sở dĩ hắn có thể cắt ra được, là bởi vì 'Khổ Trúc' đã nhận hắn là chủ rồi. Bằng không hắn không thể cắt ra được. Hơn nữa hắn có thể đưa Thế giới thạch này vào trong Thế giới trang vàng, phỏng chừng cũng có liên quan đến việc 'Khổ Trúc' nhận chủ.

Bây giờ không có ‘Khổ trúc’, hòn đá này quả nhiên lại nặng nề hơn, hơn nữa còn càng ngày càng nặng nề. Diệp Mặc triệu 'Vụ Liên Tâm Hỏa' ra đốt hòn đá này một lát, lại phát hiện hòn đá đen này chẳng sứt mẻ chút nào, nửa vết tích cũng không có. Hiện giờ Thiên hỏa của hắn đâu chỉ mạnh hơn mười lần so với lúc đầu. Bởi vậy có thể thấy được Thế giới thạch này sau khi rời khỏi 'Khổ Trúc' thực sự trở nên cứng hơn vô số lần.

Diệp Mặc nhớ tới một viên Thế giới thạch nhỏ khác, lúc đó sau khi hắn có được Hoàng tinh thạch, có một viên Thế giới thạch nhỏ được Du Vạn Lý mang về cùng với Hoàng tinh thạch, sau đó lại bị Lục Vô Hổ cầm đi. Hơn nữa Lục Vô Hổ nói Thế giới thạch ở Thế giới sơn khi thể tích gia tăng gấp đôi, trọng lượng sẽ tăng gấp mười. Có vẻ như Lục Vô Hổ nói cũng không đúng, hắn không hề hiểu rõ về Thế giới sơn, cũng không hiểu Thế giới thạch.

Diệp Mặc từ lâu đã không còn là tu sĩ nhỏ bé không biết gì của hồi đầu nữa rồi, hắn lập tức liền hiểu ra một báu vật tuyệt thế đã bị hắn ném vào trong Thế giới trang vàng.

Trong nỗi vui mừng, Diệp Mặc lao tâm khổ trí di dời hòn đá màu đen này lên trên mặt đất, lập tức phun ra một ngụm tinh huyết, bắt đầu luyện hóa hòn đá đen này.

Sau khi hắn biết được hòn đá đen cứng rắn, nặng nề như vậy, liền biết là nếu mình dùng hòn đá đen này luyện chế pháp bảo căn bản chỉ là mơ mộng. Đừng nói ‘Vụ Liên Tâm Hỏa' của hắn thăng cấp tới màu tím, cho dù thành ‘Tử niết hỏa diễm’ cũng không chắc có thể nung chảy hòn đá của Thế giới sơn này.

Diệp Mặc vốn tưởng rằng không luyện chế pháp bảo, chỉ luyện hóa hòn đá chắc không quá khó khăn. Khi hắn chính thức bắt đầu luyện hóa mới biết được, luyện hóa hòn đá kia là khó khăn tới mức nào. Một tháng sau, Diệp Mặc phát hiện ngay cả 1% hắn cũng chưa luyện hóa được.

Diệp Mặc chỉ có thể lấy ra trận bàn thời gian lần nữa, đã mất tròn năm năm trong trận bàn thời gian, hắn mới hoàn toàn luyện hóa được hòn đá đen trong tay. Thời gian hơn năm năm chỉ luyện hóa một hòn đá, Diệp Mặc có chút không nói nên lời.

Lại thu trận bàn thời gian lại, Diệp Mặc có chút thỏa mãn nhìn nhìn hòn đá đen trong tay, lúc này hòn đá màu đen của Thế giới sơn ở trong tay hắn giống như một chiếc lông vũ, điều khiển tốc độ vừa ý.

Điều duy nhất khiến hắn không hài lòng là hòn đá đen này nhìn có vẻ giống như một quả cân, chẳng đẹp mắt chút nào, nghĩ tới pháp bảo của người khác không phải là Phiên Thiên Ấn thì cũng là Linh Lung Tháp, pháp bảo của mình không phải là dao phay thì là quả cân, trong lòng Diệp Mặc buồn bực không thôi.

Nhưng những ý nghĩ này chỉ thoáng qua liền thôi, Diệp Mặc cất đồ đi, đầu tiên là ra khỏi Thế giới trang vàng, trong Thế giới trang vàng từ tu luyện đến luyện khí, hắn mất tổng cộng gần 7 năm, chỉ là không biết luyện thể của Băng Chân Du đã niết bàn hay chưa.

Đầu tiên khi vừa ra ngoài Diệp Mặc không đi tìm Chân Băng Du, mà là lấy ra quả cân Thế giới thạch chỉ đơn giản nện xuống một ngọn núi băng khổng lồ cao ngất tận mây xanh.

Uỳnh...

Một tiếng nổ điếc tai kinh khủng vang lên, Diệp Mặc dại ra nhìn ngọn núi băng khổng lồ trước mắt bị hóa thành mạt vụn bay khắp trời, ngẩn ra tại chỗ.

Hắn chỉ tùy tiện phóng quả cân ra, liền có uy lực lớn như vậy? Nếu hắn truyền thêm Tiên nguyên vào làm cho quả cân mở rộng không hạn chế, vậy thì uy lực...

Diệp Mặc thậm chí không dám nghĩ tới, vậy có phải là nói hắn có thể tùy tiện dễ dàng đánh chết một Huyền Tiên hậu kỳ hay không, thậm chí là so với Đại tiên, cũng không kém bao nhiêu sao?

Sau khi hiểu ra đạo lý này, Diệp Mặc trong lòng mừng như điên. Hắn lập tức thu hồi quả cân, thầm mắng mình ngu ngốc, thứ tốt như vầy, hắn lại có thể để lại trong Thế giới trang vàng không dưng lãng phí bao nhiêu năm. Trước đây nếu hắn có quả cân này, sao phải e ngại tên Hàn Vị Thần kia? Thấy chướng mắt, liền một quả cân đập chết y từ lâu rồi.

- Phùuuu...

Diệp Mặc thở dài một hơi thườn thượt, cẩn thận cất quả cân bảo bối này vào. Lần sau phải dựa vào nó, so với màn máu tím của Tử Đao, Diệp Mặc càng ưa thích quả cân nện một cái là nát bét này hơn.

Nên đi gặp Chân Băng Du thôi, trong lòng Diệp Mặc sảng khoái không gì sánh được, tuy tốc độ tu luyện hơi chậm một chút, nhưng cũng thăng cấp được đến Kim tiên hậu kỳ, huống hồ trình độ luyện khí cũng thăng cấp tới đại sư tiên khí Tứ phẩm, đồng thời nâng cấp được Thanh Nguyệt, đồng thời trình độ luyện đan cũng thăng cấp tới đại sư tiên đan ngũ phẩm.

Quan trọng nhất là, hắn có thêm một quả cân, quả cân này mới là việc khiến Diệp Mặc đắc ý nhất.

Chỉ một phần tư nén nhang, Diệp Mặc đã một lần nữa quay về chỗ Chân Băng Du luyện thể, cái nhìn đầu tiên khi Diệp Mặc thấy Chân Băng Du thì đã biết cô xảy ra chuyện rồi.

Chân Băng Du không lơ lửng trên không trung giống hắn lúc đầu, chỉ nằm trên một tảng núi băng trôi nổi, trên người không một mảnh vải, nhưng khác biệt với làn da như ngọc ban đầu vẫn mang theo vẻ hồng nhuận phơn phớt chính là lúc này da thịt cô có chút trắng bệch, mắt nhắm chặt, trên ngực có nhiều vết máu, ngay cả trên núi đôi cũng có không ít vết máu.

Hiển nhiên là Chân Băng Du niết bàn thất bại, hơn nữa còn bị cắn trả mà trọng thương.

Diệp Mặc trước tiên liền ôm lấy Chân Băng Du, cảm giác được thân thể cô có chút lạnh lẽo, cũng may công pháp Luyện Thể vẫn còn đang tự động vận hành. Chỉ có điều đây không phải là vì nguyên nhân do tu luyện, loại vận hành này chỉ duy trì tính mạng của cô. Chỉ cần một khi công pháp này ngừng vận hành, thì Chân Băng Du lập tức sẽ bị băng hàn kinh khủng này hóa thành hư vô.

Diệp Mặc không chút do dự đem Chân Băng Du rời khỏi núi băng trôi, trước tiên là lấy vài viên đan dược ra đưa vào miệng cô. Sau đó cho cô vài đạo Khứ trần quyết, lại lấy áo lót và quần áo ra từ trong chiếc nhẫn của Chân Băng Du.

Nhưng mà Diệp Mặc căn bản là chưa từng mặc loại quần áo này, lúc mặc cứ luống cuống tay chân, loay hoay cả nửa ngày, váy của Chân Băng Du còn chưa hoàn toàn mặc vào.

Lúc này Chân Băng Du lại tỉnh lại, cô nhìn Diệp Mặc một cái rồi yếu ớt nói một câu cảm ơn, lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần còn có thể nói chuyện, khôi phục lại cũng nhanh thôi.

- Tên gian tặc, đồ vô sỉ, ta giết mi...

Một tiếng hét yêu kiều vang lên, một dải cầu vồng rực rỡ lao tới như chớp, trực tiếp bao phủ lên Diệp Mặc.

Sát khí ác liệt tràn về phía Diệp Mặc, Diệp Mặc nào còn lo giúp Chân Băng Du mặc quần áo nữa, trực tiếp lấy Tử đao bổ ra một đao.

Két...

Một tiếng giòn vang, ánh sáng tím và sắc màu rực rỡ tỏa ra bốn phía, không gian tăm tối xung quanh nổi bật lên năm màu rực rỡ.

- A...

Tiên nữ vừa nãy dùng phi kiếm muốn giết Diệp Mặc kia kinh ngạc ồ lên một tiếng, lúc này mới cẩn thận đánh giá Diệp Mặc.

Cô nghĩ mãi không ra một Kim Tiên sơ kỳ tầm thường sao lại có năng lực lớn như vậy, ngăn trở được pháp bảo của một tiên nhân Huyền Tiên trung kỳ như cô.

Sắc mặt Diệp Mặc trở nên lạnh lẽo, vô duyên vô cớ bị người ta đánh lén, xém nữa bị giết, cho dù là ai trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Nữ tiên nhân trước mắt này thoạt nhìn không hề thua kém so với Tần Niệm Mân, hơn nữa đã là Huyền Tiên trung kỳ, cao thủ như thế ra tay không ngờ nguyên do vì sao cũng không hỏi, thực là buồn cười.

Nếu là người khác, thế này là bị giết rồi.

- Anh che dấu tu vi?

Cô gái áo đỏ cau mày hỏi.

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Bây giờ không phải là lúc cô hỏi tu vi của tôi, tôi chọc gì cô hả? Cô vô duyên vô cớ đánh lén tôi là có ý gì?

Bình luận

Truyện đang đọc