Diệp Mặc gượng ép thúc dục thần thức của mình, đồng thời khi hai luồng Thái Sơ Thần Văn đánh ra, Tử Đao cũng ầm ầm đánh xuống.
Thái Sơ Thần Văn thêm Lạc Ngân Đao Văn.
Lúc này mảng hư không này đã vặn vẹo, hai luồng Thái Sơ Thần Văn rõ ràng không có mục tiêu, nhưng bốn gã Hóa đạo Thánh đế ở đây đều cảm giác hai luồng Thái Sơ Thần Văn này là phóng tới bọn họ.
Một gã Hóa đạo sơ kỳ tóc dài, rốt cuộc nhịn không được kinh hãi trong nội tâm, quay người mang theo một đường độn quang, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết. Gã nhìn không ra tu vi Diệp Mặc, nhưng có thể một hơi giết một Hóa đạo, sáu Dục đạo, há có thể đơn giản?
- Quỷ nhát gan, cho dù là hắn có Thái Sơ Thần Văn thì sao chứ? Hắn đã là nỏ mạnh hết đà rồi. Chỉ cần ba người chúng ta liên thủ, nhất định có thể giết hắn.
Gã đàn ông Hóa đạo gầy yếu kia hừ lạnh một tiếng, trong khi nói Long Nha Địa Ngục Ấn đã bảo vệ toàn thân gã.
Hai người còn lại cũng đồng thời phóng ra pháp bảo phòng ngự, tuy bọn gã không đào tẩ, nhưng lại đều không chủ động ra tay, mà là trước tiên bảo vệ mình đã rồi nói sau. Thái Sơ Thần Văn hung danh hiển hách, bất chấp không gian thời gian, không có ai chủ quan cả. Tu luyện tới Hóa đạo, ai mà không tốn rất nhiều vạn năm, trải qua gian khổ vạn khổ mới được? Nếu như giống như Tiếu Cấn trước đó, bị người ta dễ dàng giết chết, đó mới là oan uổng cực kỳ.
Tuy ba người họ không đi, nhưng uy thế liên thủ trước kia đã mất.
Hai luồng Thái Sơ Thần Văn trục tiếp đánh về phía Hóa đạo trung kỳ mập mạp nói chuyện có chút run rẩy này, Diệp Mặc sớm đã nhìn ra tên Hóa đạo trung kỳ mập mạp này kiêng kỵ Thái Sơ Thần Văn nhất.
Quả nhiên tên Hoá đạo trung kỳ mập mạp kia trông thấy hai luồng Thái Sơ Thần Văn đánh về phía gã, thậm chí một số luồng Đao Văn vặn vẹo cũng là hướng về phía gã mà đến, cũng không kịp lo cái khác nữa, mang theo một luồng độn quang, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Gã khẳng định cho dù là đồng bọn của mình có thể giết chết Diệp Mặc đang trọng thương. Gã cũng có khả năng bị Thái Sơ Thần Văn làm trọng thương, thậm chí là chết.
Đảo mắt đã chạy thoát mất hai người, Diệp Mặc không do dự nữa, Thái Sơ Thần Văn và Lạc Ngân Đao Văn vốn là hơi có chút chậm chạp trực tiếp đánh về phía tên Hóa đạo hậu kỳ còn lại kia, hết lần này tới lần khác vẫn tránh đi gã đàn ông gầy yếu kia. Lần này giống như lôi đình đánh qua, không có nửa phần trì hoãn.
Người Hóa đạo hậu kỳ này không có bỏ chạy, một cây pháp bảo dên kịt hình dáng như vây thước phóng ra, Hắc Xích gần như hình thành một đường chân trời màu đen, muốn ngăn trở hai luồng Thái Sơ Thần Văn này. Đồng thời pháp bảo phòng ngự của gã vẫn làm thành đường phòng tuyến thức hai. Hiển nhiên người này cũng cực kỳ kiêng kỵ đối với Thái Sơ Thần Văn.
Uỳnh …
Thái Sơ Thần Văn bổ vào ranh giới do Hắc Xích trải dài ra, trong nháy mắt vặn vẹo vươn ra. Gợn sóng vặn vẹo này hình như đột nhiên dung nhập vào hư không biến mất không thấy gì nữa, giốg như biến mất bên trong đường chân trời do Hắc Xích hình thành nên, lại giống như vẫn còn đang trước mắt.
Diệp Mặc thăng cấp Dục đạo ngay trong hư không, đem hư không sáp nhập vào trong đại đạo của mình, trong hư không Thái Sơ Thần Văn càng như cá gặp nước.
Trông thấy hai luồng Thần Văn này biến mất không thấy gì nữa, người Hóa đạo hậu kỳ này sắc mặt lập tức đại biến. Sở dĩ gã sợ hãi Thái Sơ Thần Văn, cũng là bởi vì gã hiểu được Thái Sơ Thần Văn bất chấp thời không. Bây giờ hai luồng Thái Sơ Thần Văn trước đột nhiên biến mất không thấy gì nữa trước Hắc Xích của gã, mà trong cảm giác của gã, lại cứ luôn tồn tại. Điều này làm cho trong lòng gã sinh ra cảnh giác.
Người đàn ông Hóa đạo gầy yếu kia thấy Diệp Mặc cũng không có công kích về phía gã, Long Nha Địa Ngục Ấn vốn là bảo vệ mình của gã bỗng nhiên phát ra hàng loạt tiếng ong ong. Trong nháy mắt đã hình thành một ngọn núi khổng lồ cao mấy vạn trượng, chủ động đè ép nghiền xuống phía Diệp Mặc.
Cho dù là như vậy, gã lại vẫn phóng ra một tấm chắn phòng ngự bảo vệ toàn thân, hiển nhiên trong miệng gã nói đã là nỏ mạnh hết đà rồi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng Thái Sơ Thần Văn.
Thời điểm khi một luồng Thần Văn lờ mờ tràn ra từ bên trên Hắc Xích, xuất hiện ở sau lưng Hắc Xích, Hóa đạo hậu kỳ này cũng không còn cách nào nhịn nổi nỗi hoảng sợ của mình. Mà đây cũng chưa phải là cái làm gã khiếp sợ nhất, cái làm gã khiếp sợ nhất chính là, trên người Diệp Mặc tản mát ra từng đợt sức sống mạnh mẽ, đây căn bản không phải là cái người trọng thương có thể có.
Người Hóa đạo hậu kỳ này cũng không kịp lo cái khác nữa, Hắc Xích mang theo bản thân hóa thành một đường kẻ đen biến mất không còn dấu vết. Thái Sơ Thần Văn một khi có thể lướt qua không gian, đã cho thấy Thái Sơ Thần Văn của đối phương đã gần đại thành rồi. Loại thần thông này cho dù là Đạo nguyên Thánh đế cũng không dám coi thường, một Hóa đạo hậu kỳ như gã, muốn tiêu diệt hai luồng Thần Văn này, quả thực là nằm mơ. Huống chi đối phương cũng không có trọng thương, một người trọng thương có thể tản mát ra loại sức sống nồng đậm này, đó mới là việc lạ.
Nhưng người Hóa đạo hậu kỳ này sau khi đào tẩu, mới cảm thấy không đúng, Thái Sơ Thần Văn hung danh hiển hách, cho dù là gã đào tẩu, hẳn là cũng sẽ đuổi theo làm gã trọng thương, hoặc là bóp vặn không gian có thể trói chặt gã chứ. Sao bây giờ cũng chưa có khiến cho gã bị bất cứ thương tổn gì? Tuy trong lòng gã có nghi hoặc, bảo gã lại quay lại đối chiến với Diệp Mặc, gã không có lá gan này đâu.
Trông thấy tên đồng bọn cuối cùng cũng đi rồi, Hóa đạo Thánh đế gầy yếu này lập tức lộ vẻ kinh hoàng, gã cũng cảm nhận được sức sống dày đặc trên người Diệp Mặc, lúc này làm sao còn có thể lo lắng mắng chửi đồng bọn của mình nhát gan, thậm chí ngay cả Long Nha Địa Ngục Ấn vừa mới đánh ra cũng không muốn nhìn thấy kết quả, trực tiếp nắm Long Nha Địa Ngục Ấn lên, quay người biến thành một làn khói nhẹ.
Hai luồng Thái Sơ Thần Văn kia tuy vượt qua Hắc Xích, nhưng uy lực sớm đã giảm đi nghiêm trọng, nếu như Hóa đạo Thánh đế này không đi, tối đa cũng chỉ khiến cho gã bị thương nhẹ, ngay cả trọng thương cũng không thể, chớ đừng nói chi là giết gã.
Diệp Mặc chậm rãi thở ra, nếu như hai người này không đi, hắn muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, khẳng định là phải lấy Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung ra.
Nhưng Diệp Mặc cũng không muốn lấy Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung ra, một khi hắn lấy loại cung tiễn này ra, thì nhất định phải bắn chết đối phương. Nếu không ở nơi như thế này mà để lộ Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, cũng không phải là chuyện nhỏ.
Nhân phẩm của Ngu Tú, Diệp Mặc đã sớm biết, hắn khẳng định Ngu Tú sẽ không để lộ ra cung tiễn của mình. Nhưng trước mặt những người còn lại, một khi lộ ra cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy nữa rồi. Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung là thứ ngay cả Hỗn nguyên Thánh đế cũng muốn lấy, vật này há có thể đơn giản mà để lộ ra. Tiên giới tuy rất nhiều Tiên đế cũng biết về cung tiễn này, nhưng cũng không có người nào có thể chính thức ý thức đuợc chỗ đáng sợ của loại cung tiễn này.
Đừng nói Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, cho dù là 36 viên Lôi Hải Thần Châu, Diệp Mặc cũng không định lấy ra. Trừ phi hắn có nắm chắc giết sạch toàn bộ mười một người này, hoặc là hắn chân chính có năng lực tự bảo vệ.
Thái Sơ Thần Văn hung danh hiển hách, dù sao cũng là một thần thông, dù là truyền ra, cũng chỉ khiến cho người ta kiêng kỵ hắn, cái đó và bảo vật như Kim Cốt Cung hoàn toàn là hai việc khác nhau. Nếu như Hóa đạo Thánh đế gầy yếu kia không đi, Diệp Mặc nhất định sẽ gượng ép phóng ra 36 viên Lôi Châu, sau đó dốc sức liều mạng giết tên Hóa đạo hậy kỳ dùng pháp bảo Hắc Xích kia, cuối cùng dùng Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung tiêu diệt tên Hóa đạo gầy yếu này.
Nếu hai người đều đã đi rồi, hắn cũng không cần phải đi liều mạng nữa. Một khi hắn dùng loại thủ đoạn này giết hai người đó, bản thân hắn cho dù là có Cây Hỗn Độn, cũng không phải trong ngắn hạn là có thể khôi phục được. Nói không chừng hắn còn có thể làm lung lay căn cơ tu luyện của mình.
Cũng may cuối cùng hai người đã đào tẩu, Diệp Mặc cũng biết chuyện này có quan hệ với Cây Hỗn Độn mặc dù không cách nào chữa trị kinh mạch đã vỡ vụn của hắn trong một lần duy nhất, nhưng lại tản mát ra sức sống mạnh mẽ, khiến cho thương thế của hắn khôi phục, đồng thời dọa đối thủ đi.
…
Mười một gã Thánh đế đã chết bảy, đào tẩu bốn, Diệp Mặc cũng lung lay sắp đổ. Thanh Như trong lòng khẩn trương, sớm đã khống chế Thời Không Thoa tới, ôm Diệp Mặc vào bên trong Thời Không Thoa, sau đó khống chế Thời Không Thoa chếch đi một chút, tăng nhanh tốc độ. Cô biết Diệp Mặc đã trọng thương, nếu như bốn người kia trở lại, mới là chuyện nguy hiểm.
Diệp Mặc lần này lại bị thương không nhẹ, giao Thời Không Thoa cho mấy người Vô Ảnh khống chế, tiến vào Thế giới trang vàng khôi phục thương thế.
Nếu như là người khác, cho dù là Dục đạo Thánh đế, kinh mạch bị đánh thành vỡ vụn, muốn khôi phục cũng cần thần linh thảo cấp cao nhất hoặc là bế quan thời gian dài.
Đối với Diệp Mặc có Cây Hỗn Độn mà nói, chỉ ngắn ngủi thời gian nửa năm, hắn lại lần nữa hoàn toàn khôi phục. Diệp Mặc sau khi khôi phục thương thế, thần thức quét đến Vô Ảnh khống chế Thời Không Thoa đã đi lại bình thường khi tiến vào lộ tuyến đi Hư Thị rồi, cũng không đi ra nữa. Hắn dứt khoát hái xuống một quả Hoàng Trung Lý, bắt đầu cảm ngộ Dục đạo mình đạt được khi thăng cấp trong hư không.
Quả của Hoàng Trung Lý vào miệng thơm ngọt vô cùng, giống như nước suối thanh liệt tối thượng hóa thành Đạo Vận đại đạo chảy xuôi quanh thân Diệp Mặc.
Quả của Hoàng Trung Lý hình như có thể chạm tới cảm ngộ của Diệp Mặc, hóa thành từng đạo pháp tắc hư không trong ý niệm của Diệp Mặc, không ngừng dung hợp với cảm ngộ của Diệp Mặc, đồng thời trợ giúp Diệp Mặc bắt lấy những quy tắc thần thông muốn chạm tới nhưng không cách nào chạm tới kia.
Mà lúc này Diệp Mặc lại tiến vào trong đốn ngộ, hoàn toàn không hề lĩnh hội hết thảy sự vật chung quanh. Đây là vấn đề rất ít xuất hiện từ khi Diệp Mặc tu luyện Tam Sinh Quyết đến nay, mà bây giờ bởi vì hắn đốn ngộ, mà đã xuất hiện hai lần.