Bản thể của em là ‘Băng sâm’. Ở đây có người ngoài tới, cho nên sắp bị hủy diệt rồi, em không còn chỗ nào để trốn nữa.
Đứa bé nói với vẻ hoảng sợ.
Ngươi là 'Băng sâm vương'?
Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi, sau đó lại lập tức cau mày:
- Làm sao ngươi biết ở đây sắp bị hủy diệt?
'Băng sâm vương' lắc đầu:
- Em cũng không hiểu tại sao mình lại biết, chỉ là em cảm giác được nơi này sắp bị hủy diệt. Cũng có thể là do em đã ở đây thời gian quá dài rồi.
Thần thức của Diệp Mặc mở rộng ra ngoài. Trực giác của hắn rất mạnh, nhưng lần này dường như là không hề có một chút dự cảm nào cả. Tiểu Thiên Vực này sắp bị hủy diệt sao? Đang tốt lành sao lại hủy diệt? Nhưng một lát sau, hắn đã thật sự cảm nhận được một tia bất an trong lòng. Diệp Mặc không biết rằng điều này cũng chỉ là vì lời nói của 'Tiểu băng sâm' tạo thành tác dụng tâm lý với hắn mà thôi.
Lão đại, em cũng có dự cảm giống như vậy. vốn em còn tưởng rằng mình đa tâm, nhưng hóa ra là sự thật rồi.
'Vô ảnh' đứng bên cạnh nói xen vào một câu. Lần này thì nó lại không lớn tiếng mà quát tháo 'Băng sâm vương' nữa.
Lão đại, anh có thể đưa em rời khỏi nơi này không?
'Băng sâm vương' rụt rè hỏi một câu.
- Có thể, nhưng hiện giờ ta còn phải đi tìm một số Tiên linh vật, chưa thể đi được.
Nói xong Diệp Mặc liền nhìn tên 'Băng sâm vương' trước mặt. Hắn đương nhiên biết rõ đây là thứ cực tốt, cho dù là dùng để luyện chế đan dược, hay trực tiếp ăn vào, thì cũng có thể giúp hắn thăng cấp lên Tiên Vương mà không gặp chút trở ngại nào, cũng không cần đến cái gì mà củng cố tu vi cả. Không chỉ là Đại La Tiên, mà ngay cả đối với VỊ Tiên hay thậm chí là Tiên Đế thì 'Băng sâm vương' này cũng là loại Tiên linh vật hết sứe cao cấp.
Nhưng 'Băng sâm vương' này đã hình thành linh trí, hơn nữa còn hóa hình rồi, như vậy thì ăn tên 'Tiểu băng sâm' này khác gì ăn một con người chứ? Điều này làm cho Diệp Mặc thật sự là khó có thể tiếp nhận được. Vạn vật đều có linh, một khi linh vật đã biến hóa, thì cũng không khác gì con người cả.
Nghe được Diệp Mặc nói hiện giờ không đi, thì 'Băng sâm vương' lập tức nóng vội. Nhưng nó lập tức nhìn thấy ánh mắt Diệp Mặc, còn có ánh mắt của 'Vô ảnh' ở bên cạnh, cả hai dường như là đang muốn biến nó thành đồ ăn vậy, khiến nó lập tức run rẩy không thôi.
Lão đại, anh có muốn ăn tên 'Tiểu băng sâm' này không?
'Vô ảnh' ở một bên, không chút ngại ngùng nào mà nói một câu như vậy ngay trước mặt 'Băng sâm vương'.
Diệp Mặc thở dài khoát tay:
- Không cần, vạn vật đều có linh, 'Băng sâm vương' đã tiến hóa, nếu ăn nó thì quá mức vô tình. Hơn nữa nó đã cho chúng ta một tín tức, mà bất luận có phải thật hay không thì chúng ta cũng phải đề phòng.
Đạ tạ lão đại.
Linh trí của 'Băng sâm vương' đã được mở ra một ít. Thấy Diệp Mặc buông tha cho nó, thì nó liền cảm kích không thôi.
Ngươi có thể đi theo ta, nhưng sau này chỉ có thể ở lại bên trong thế giới của ta, không có lệnh của ta thì ngươi sẽ không được ra ngoài.
Diệp Mặc lập tức nghiêm lệnh đối với 'Băng sâm vương'.
Sau khi đưa nó vào Thế giới trang vàng, thì Diệp Mặc chắc chắn là sẽ không để cho nó ra ngoài lung tung. Một khi để cho 'Băng sâm vương' rời đi, bị tiên nhân khác bắt được, thì ngay cả Thế giới trang vàng của hắn cũng sẽ bị bại lộ. Không phải ai cũng đều muốn ăn 'Băng sâm vương', vì những người suy nghĩ giống như hắn cũng có, nhưng khẳng định là loại người này không nhiều.
'Băng sâm vương' hơi do dự một chút rồi nói:
- Em nguyện ý.
Tuy phải ở lại trong thế giới của Diệp Mặc, nhưng dù sao thì cũng hơn là mất mạng. Diệp Mặc gật đầu:
- Cứ như vậy đi. Giờ ta đặt cho ngươi một cái tên...
Lão đại, cứ gọi nó là Tiểu Sâm là được rồi, mặc dù không có khí phách như tên của em, nhưng cũng rất phù họp với tên ‘Tiểu băng sâm’ này.
'Vô ảnh' vội vàng nói.
Thế cũng được. Vậy thì từ nay sẽ gọi mày là Tiểu Sâm. Diệp Mặc lập tức đồng ý.
'Băng sâm vương' tuy rằng không hài lòng với cái tên này, nhưng lại không ữiể không đồng ý được. Năm tháng mà nó tồn tại nhiều hơn Vô Ảnh rất nhiều, nhưng lúc này nó lại bị Vô Ảnh gọi là Tiểu Sâm.
Lão đại, bên trong trận pháp này có một Tiên linh mạch cực phẩm.
Không đợi Diệp Mặc hỏi, thì 'Băng sâm vương' đã vội vàng nói cho hắn một tín tức tốt.
Vô Ảnh nghe xong liền vội vàng nói:
- Lão đại, em tới giúp anh phá trận.
Đối với Vô Ảnh mà nói, thì nó có thể đi ra ngoài hoàn toàn là nhờ vào việc nó có thể tìm kiếm được Tiên linh vật. Hiệntại tên nhóc 'Băng sâm vương' kia giành trước, nói với lão đại của nó tín tức về một Tiên linh mạch cực phẩm, thì nó sao có thể để cho 'Băng sâm vương' đoạt đi công lao được? Vạn nhất lão đại thấy nó không có bao nhiêu tác dụng, lại đem nó ném vào trong Thế giới trang vàng thì xong. Vậy là nó sẽ không thề tùy tiện ăn những thứ tốt ở bên ngoài nữa rồi. Ở trong Thế giới hỗn độn thì nó chỉ ăn vài cọng cỏ thôi cũng phải nhìn sắc mặt của lão đại mới được. Còn khi ở ngoài, thì như vừa rồi nó đã xơi hơn mười quả 'Bồng việt tiên quả', lại cắn nuốt một đống lớn 'Hội linh ma khí', còn những thứ có cấp bậc thấp như Tiên linh thảo cấp sáu trở xuống nó đã ăn không ít rồi.
Đánh vào vị trí này, sau đó lại liên tục đánh về phía bên trái năm thước, đánh bên phải tám thước, mỗi vị trí mười một phát, mỗi lần cách nhau khoảng một hơi thở, lần cuối cùng cách khoảng bẩy hơi thở, rất nhanh là có thể phá được trận.
'Tiểu băng sâm' ngây thơ chỉ vào trận pháp phía trước rồi nói một hơi dài, dường như không hề biết rằng mình đang cướp đoạt công trạng của Vô Ảnh.
Mày biết cái gì chứ.
Vô Ảnh há miệng ra, không nhắm về phía mà 'Tiểu băng sâm' chỉ. Nhưng nó cắn xuống một cái, thì cái đại trận trước mặt chỉ hơi lay động một chút rồi thôi.
Diệp Mặc lập tức ném Hắc Thạch Cân ra hướng về phía 'Tiểu băng sâm' chỉ mà đập xuống. Đồng thời cũng lấy Tử đao ra liên tục công kích hai mươi hai phát giống như lời nói của 'Tiểu băng sâm'.
Răng rắc.
Một tiếng động phát ra, đại trận trước mặt lập tức bị phá vỡ.
Diệp Mặc ngây ngẩn cả người. Đây thật sự là điều khó tưởng mà. Trước đó thì cái trận pháp kia còn đơn giản hơn cái trận pháp này một chút, nhưng tám chúi mươi người cùng nhau công kích vậy mà mất tới nửa ngày mới có thể phá được trận. Còn bây giờ thì dưới sự chỉ điểm của 'Tiểu băng sâm', lại có thể phá đi cái đại trận này một cách đơn giản như vậy.
Vô Ảnh lúng túng vô cùng, đứng ở một bên. Còn Diệp Mặc thì lại lần nữa nghi hoặc nhìn 'Băng sâm vương' rồi nói:
- Tiểu Sâm, mày tình thông trận pháp sao.
'Tiểu băng sâm' lắc đầu:
- Vô số năm qua em đều ở nơi này, cho nên cái trận pháp tự nhiên này em đã sớm biết rồi.
Một cỗ Tiên linh khí nồng đậm tràn ra. Không đợi Diệp Mặc động thủ, thì Vô Ảnh đã tiến lên đào bới bùn đất. Chỉ trong một thời gian ngắn, thì lượng Tiên linh khí đã càng lúc càng thêm nồng đậm hơn.
Quả nhiên là Tiên linh mạch cực phẩm.
Diệp Mặc lập tức đại hỉ. Cái Tiên linh mạch cực phẩm này có đẳng cấp cao hơn nhiều cái Tiên linh mạch thượng phẩm mà hắn lấy được hồi trước.
Cái này là đồ tốt đây. Hắn chỉ sợ là Nghiêm Cửu Thiên đã nhận được Tiên linh mạch, tấn cấp quá nhanh, nhưng hiện tại hắn cũng đã có được Tiên linh mạch rồi, hơn nữa còn là cực phẩm cơ. Chỉ cần hắn tiêu tốn một chút cho trận bàn thời gian, thì chắc chắn sẽ không chậm hơn so với Nghiêm Cửu Thiên.
Diệp Mặc liền đưa tay đem Vô Ảnh và Tiểu Sâm cùng vào trong Thế giới trang vàng, đồng thời nói cho bọn nó biết, hắn muốn thu lấy cái Tiên linh mạch cực phẩm này. Lời nói của 'Tiểu băng sâm', thì bất luận là thật hay giả, hắn quyết định là vẫn phải chú ý một chút. Vạn nhất ở đây thực sự bị hủy diệt, thì một mình hắn tiến nhập vào trong Thế giới trang vàng sẽ có tốc độ nhanh hơn.
Sau khi đem Vô Ảnh và 'Băng sâm vương' vào trong Thế giới trang vàng, thì Diệp Mặc bắt đầu bố trí trận pháp. Thu lại Tiên linh mạch cực phẩm phức tạp hơn so với Tiên linh mạch thượng phẩm. Cho nên Diệp Mặc nhất định phải cam đoan rằng cái Tiên linh mạch này sẽ không bị hư hao gì.
Ở đây không ngờ lại là Thế giới hỗn độn?
'Băng sâm vương' ngây dại đứng trong Thế giới trang vàng của Diệp Mặc. Nó cho rằng cái thế giới mà Diệp Mặc nói rằng không thể ra kia chỉ là một Tiểu thế giới mà thôi, nhưng thật không ngờ lại là một Thế giới hỗn độn. Nếu sớm biết như vậy, thì đừng nói là không cho nó đi ra ngoài, mà ngay cả xin nó hãy đi ra ngoài thì nó cũng sẽ không ra đâu.
Còn có cả 'Khổ Trúc' một trong thập đại linh căn?
Sau khi 'Băng sâm vương' thấy 'Khổ Trúc', thì càng kinh hãi không thôi. So sánh với nhánh cây ‘Hoàng trung lý’ kia, thì nó lại không thèm để ý.
Trợn mắt lên mà nhìn đi, đồ nhà quê.
Vô Ảnh đứng ở một bên khinh thường.
Sau khi nói xong Vô Ảnh liền chỉ vào 'Khổ Trúc' rồi cảnh cáo:
- Hôm nay nói cho chú biết, phạm vi ngàn dặm quanh 'Khổ Trúc' là chú không thể tiến vào, nếu không lão đại sẽ đem chú nướng lên ăn, mà anh cũng sẽ đem chú nướng lên ăn, có hiểu không?
Tôi biết.
'Tiểu băng sâm' vội vàng trả lời.
Gọi là đại ca.
Vô Ảnh không chút khách khí nào mà giáo huấn Tiểu Sâm.
Tiểu Sâm vội vàng gọi một tiếng đại ca. Còn Vô Ảnh nghe xong thì lại hết sức thỏa mãn, lập tức gật đầu:
- Tuyệt đối không nên gọi lão đại là Diệp đại ca, nếu không lão đại sẽ lột da chú đấy. Đây cũng là do anh tổng kết thật lâu, mới tổng kết ra được phải gọi là ‘lão đại’. Coi như là cho chú chiếm được chút tiện nghi. Được rồi, trước tiên chú đi theo anh.
Tiểu Sâm đứng ở một bên gật đầu, đi theo Vô Ảnh tới một góc khác trong Thế giới hỗn độn. Vô Ảnh chỉ vào một chỗ bị cấm chế vây lại ở xa xa rồi nói:
- Cái chỗ kia thì chú không được lại gần trong phạm vi 2000 trượng. Ngay cả anh cũng chỉ có thể tới gần phạm vi ngàn trượng mà thôi.
Tiểu Sâm hoàn toàn không hỏi Vô Ảnh rằng vì sao mình nhất định phải cách xa phạm vi 2000 trượng, mà Vô Ảnh thì lại có thể tới gần phạm vi 1000 trượng. Bởi vì lúc này nó đang ngây dại lẩm bẩm:
- Không ngờ ta lại có thể nhìn thấy 'Hỗn độn thụ'? Thế giới hỗn độn! Còn có cả 'Hỗn độn thự! Lão đại quả là quá thần kỳ.
Vô Ảnh hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Không ngờ là chú cũng có mấy phần kiến thức. Lão đại đương nhiên là phải co bản lĩnh rồi. Nhưng công phu vuốt mông ngựa của chú quá kém, sau này không cho phép ở trước mặt lão đại mà vuốt mông ngựa nữa, có biết không?
Em muốn đi tới gần một chút để xem 'Hỗn độn thự.
Tiểu Sâm căn bản là không nghe được Vô Ảnh đang nói gi.
Chú em không muốn sống à? Không nghe thấy anh nói gì sao? Ngay cả anh cũng chỉ có thể đứng cách phạm vi 1000 trượng, vậy mà chú em còn muốn tới gần để xem? Một khi lão đại trở về, thì chú nhất định sẽ trở thành ‘Củ sâm nướng’.
Tiểu Sâm rùng mình một cái, rốt cuộc nhịn lại không tiến lên nữa.
Thấy Tiểu Sâm đã sợ rồi, thì Vô Ảnh liền dương dương đắc ý chỉ vài Tiên Dược Viên rồi nói:
- Mảnh Tiên Dược Viên này thì để lại cho chú em. Anh về sau lại trở về dưới 'Khổ Trúc' để ngủ thôi, chú em ở trong Tiên Dược Viên này mà ngủ.
Những Tiên linh thảo này đều cho em sao?
Tiểu Sâm mặc dù đối với những Tiên linh thảo cấp thấp này cũng không thèm để ýj nhưng nó vừa tới đã được coi trọng như vậy, cho nên cảm thấy rất vui vẻ.
Đừng có nằm mộng. Lần trước anh ăn mất vài cọng cỏ cấp ba, không phải, hình như là Tiên linh thảo cấp thấp nào đó, kết quả là lão địa thiếu chút nữa đã đem anh nướng lên ăn rồi. Chú dám động tới mấy cọng Tiên linh thảo này sao?
Vô Ảnh lập tức quát lớn.
Em không dám. Nhưng anh vừa rồi mới nói là cho em?
Tiểu Tham có chút khó hiểu.
Ở đây vốn là do anh trông coi, nhưng hiện taị có chú rồi. Phải nhớ thường xuyên chú ý Tiên linh thảo, một khi xảy ra vấn đề gì, thì lão đại nhất định sẽ đem đi nướng ăn.
Vô Ảnh mở miệng là nướng ăn, khép miệng lại là nướng lên ăn, khiến cho Tiểu Sâm sắc mặt cũng sợ tới mức xanh đi.
Thật lâu sau Tiểu Sâm mới nhỏ giọng hỏi lại:
- Đại cạ, anh giao Tiên Dược Viên cho em, vậy còn anh thì sao?
Vô Ảnh liền đi vài bước về phía 'Khổ Trúc' rồi nói:
- Chú không thấy còn có 'Khổ Trúc' đây sao? Bên kia còn có 'Hỗn độn thụ' nữa, tất cả đều là anh chăm sóc. Chú em chân tay lóng ngóng như vậy, vạn nhất làm hư thì sao?
Anh không phải vừa mới nói là anh cũng không thể tiến gần vào 'Hỗn độ^raụ' trong phạm vi 1000 trượng sao?
Tiểu Sâm nghi hoặc nhìn Vô Ảnh.
Vô Ảnh lập tức á khẩu. Nó cũng không ngờ là trong lời nói của mình có một kẽ hở, cho nên đành phải tỏ vẻ uy nghiêm rồi nói:
- Anh cũng chỉ là chăm sóc từ xa mà thôi, cứ cách một đoạn thời gian thì lại tới xem vài lần.
Tiểu Sâm lập tức bó tay rồi. Nó bỗng nhiên cảm giác được rằng vị đại ca này của mình dường như cũng không phải là hạng người thiện lương gì.