Điều khiến Diệp Mặc không nói được gì chính là việc An Chỉ Kỳ nghi ngờ Đông Phương Vượng giết giáo sư Quản không phải là sai. Nhưng động cơ giết người của Đông Phương Vượng lại nát bét.
Diệp Mặc đưa tay phá bỏ cameras, sau đó vẫy tay với An Chỉ Kỳ nói:
- Đi thôi.
Loa trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ của Đông Phương Vượng.
- Họ Diệp, nếu anh dám đụng tới một sợi tóc của Chỉ Kỳ, tôi sẽ băm anh thành vạn đoạn. Chỗ của anh, tôi sẽ giết hết, ngay cả chó gà cũng không tha.
Diệp Mặc dừng bước hừ lạnh một tiếng.
- Đông Phương Vượng. Nếu nói ban đầu tôi còn không dự định giết anh. Nhưng hiện tại không nghi ngờ gì, anh chắc chắn phải chết. Không ai có thể uy hiếp tôi. Bất kỳ kẻ nào nhà Đông Phương cũng không thể uy hiếp tôi. Tôi có thể giết Đông Phương Tê, cũng có thể giết Đông Phương Vượng anh, bất kể anh trốn ở chỗ nào đi nữa.
Giọng nói kia trầm mặc một chút, sau đó mới chậm rãi nói:
- Chỉ cần anh không động tới Chỉ Kỳ, tôi thề tôi chắc chắn sẽ không đối nghịch với anh. Đông Phương Đường làm gì, không hề liên quan gì đến tôi.
- Ha ha...
Diệp Mặc cười ha hả.
- Tôi muốn động tới cô gái nào còn chưa tới phiên anh tới nói nhảm. Anh quá đề cao chính mình rồi. Cho dù kỹ thuật vi tính của anh lợi hại mấy, một ngày nào đó, tôi vẫn có thể tùy ý bắt anh phải chết.
An Chỉ Kỳ ở bên cạnh lại tức giận run rẩy. Bỗng nhiên cô tức giận nói:
- Đông Phương Vượng, tôi là gì của anh. Anh thật sự không biết xấu hổ. Đêm nay tôi và anh Diệp ngủ với nhau, anh có thể làm được gì? Anh là loại người cặn bã, bại hoại, súc sinh.
- A...
Lại là một tiếng nổ mạnh. Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, rốt cuộc không để ý tới Đông Phương Vượng nữa, đi ra khỏi phòng.
- Rất xin lỗi, anh Diệp...
Cảm xúc của An Chỉ Kỳ vô cùng tồi tệ. Cô không ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy. Thậm chí có người không lịch sự chưa từng được sự đồng ý của cô, đã muốn độc chiếm cô, còn là loại ý dâm tà kia nữa.
Diệp Mặc khoát tay. Đông Phương Vượng này thực sự không còn gì để nói nữa. Nhưng bởi vậy có thể thấy được địa vị của An Chỉ Kỳ ở trong lòng gã quả thật rất cao.
- Vừa rồi không được sự đồng ý của anh. Đó là bởi vì người này thật sự rất buồn nôn. Hiện tại tôi nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi. Hơi một tí là giết người, hơn nữa còn giết người vô tội. Ở trong mắt gã, tính mạng của người khác đều rẻ mạt.
Tâm tình của An Chỉ Kỳ rất tồi tệ.
Cô nghĩ tới việc trong hai năm nay đại học Yến Kinh liên tục có hai sinh viên tự sát, dường như những người tự sát cô đều biết. Hiện tại xem ra, rất có thể chuyện này cũng liên quan đến Đông Phương Vượng. May mắn là Trần Quảng đã có bạn gái, hơn nữa mỗi ngày hai người đều đi cùng nhau. Nếu không, nói không chừng ngay cả Trần Quảng cũng đã bị giết. Đông Phương Vượng thật sự quá biến thái.
Diệp Mặc khoát tay.
- Không sao. Dù sao đi nữa tôi cũng không bị tổn hại gì.
Môi An Chỉ Kỳ mềm mại còn mang theo một mùi thơm thoang thoảng. Đương nhiên Diệp Mặc sẽ không bị thiệt. Về phần nói buổi tối cùng ngủ, cho dù Diệp Mặc nghe qua, chắc chắn sẽ không tưởng là thật.
Mặt An Chỉ Kỳ thoáng đỏ lên nói:
- Tôi không dám ở lại Yến Kinh nữa. Tôi muốn ngay ngày mai sẽ cùng với ông nội rời khỏi chỗ này. Ban đầu tôi và chị tôi đã từng bàn với nhau, tháng sau chúng tôi sẽ tới chỗ của chị ấy. Chỉ có điều bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, tôi phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Anh Diệp, anh cũng phải cẩn thận với Đông Phương Vượng.
- Chị cô tên là gì?
Bỗng nhiên Diệp Mặc cảm giác được An Chỉ Kỳ nói muốn rời khỏi chính là để đi tới Lạc Nguyệt.
An Chỉ Kỳ mỉm cười nói:
- Chị tôi tên là An Ngưng. Hiện tại chị ấy đang ở Lạc Nguyệt.
Hóa ra là người quen, Diệp Mặc nghĩ tới lúc trước khi hắn nhận được mắt cá của bát quái đồ Âm Dương Ngư kia từ trong tay An Ngưng. Căn cứ theo lời An Ngưng đã nói, mắt cá này của ông nội cô ta cho cô ta. Nếu An Ngưng là chị gái của Chỉ Kỳ, như vậy ông nội cô cũng chính là ông nội của An Ngưng. Nếu hiện tại gặp được, thật ra Diệp Mặc rất muốn tới thăm nhà ông lão này.
Ban đầu sở dĩ Diệp Mặc không nhắc chuyện này ở trước mặt An Ngưng, bởi vì cô gái An Ngưng này cho hắn cảm giác rất đáng ghét.
Tuy rằng An Ngưng xinh đẹp hơn em gái cô ta một chút, nhưng trong mắt Diệp Mặc An Chỉ Kỳ dễ nói chuyện hơn nhiều so với An Ngưng. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Tôi có thể đến nhà cô một chút được không?
- A...
Nghe Diệp Mặc nói xong, mặt An Chỉ Kỳ có chút ửng hồng. Qua một hồi lâu cô mới nói lắp nói:
- Anh Diệp. Chuyện vừa rồi rất xin lỗi. Anh không nên hiểu lầm. Tôi hoàn toàn chỉ vì ghét Đông Phương Vượng, nên mới, mới...
Đương nhiên Diệp Mặc hiểu được ý của An Chỉ Kỳ. Hắn khoát tay nói:
- An Chỉ Kỳ, tôi nghĩ cô đã hiểu nhầm rồi. Hình như tôi biết ông nội cô. Tôi chỉ muốn tới thăm ông nội cô một chút thôi. Hơn nữa, tôi đã kết hôn rồi, không có đa tình giống như cô nghĩ đâu. nguồn TruyenFull.vn
Nghe Diệp Mặc nói xong, tuy rằng trong lòng An Chỉ Kỳ vẫn có chút hoảng loạn, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy yên tĩnh hơn một chút. Hơn nữa cô cũng có chút lo lắng về Đông Phương Vượng. Diệp Mặc đi cùng cô về nhà cũng an toàn hơn một chút.
...
Ông của An Chỉ Kỳ tên là An Tái Thiện. Cha mẹ An Ngưng và An Chỉ Kỳ thường xuyên kinh doanh bên Hàn Quốc, cho nên vẫn để hai cô con gái ở lại Yến Kinh.
Thấy cháu gái dẫn Diệp Mặc quay trở về, An Tái Thiện rất kinh ngạc. Tuy rằng An Chỉ Kỳ có rất nhiều bạn, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng dẫn bạn trai về nhà.
- An tiền bối, đã quấy rầy rồi.
Diệp Mặc gọi vậy càng khiến An Tái Thiện cảm thấy kỳ lạ hơn. An Chỉ Kỳ đang ở bên cạnh pha trà thiếu chút nữa thì cười ra tiếng. Nhưng cô nghĩ tới Đông Phương Vượng giết người vô hình kia, cho dù chuyện có buồn cười hơn nữa, cô cũng không có cách nào cười nổi.
Sở dĩ Diệp Mặc tìm đến An Tái Thiện, là bởi vì lần này hắn từ trên thuyền đánh cá cướp được một cái hộp gỗ. Trong hộp gỗ chính là hai mảnh giống như mảnh vỡ của bát quái đồ Âm Dương Ngư. Tuy rằng hắn còn chưa lấy ra kết hợp chúng lại với nhau, nhưng hắn biết bát quái đồ Âm Dương Ngư này hiện tại chỉ thiếu hai mảnh nhỏ cuối cùng.
Không đợi An Tái Thiện hỏi, Diệp Mặc chủ động lấy ra một con mắt Âm Dương Ngư lúc trước An Ngưng đã đưa cho hắn, nói:
- An tiền bối, lần này tôi đến vì cái này.
- Mắt cá? Hoá ra người lúc trước giao dịch với cháu gái tôi chính là cậu?
An Tái Thiện cầm lấy mắt cá Diệp Mặc đặt ở trên mặt bàn kinh ngạc hỏi.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, An tiền bối. Tôi có một bát quái đồ Âm Dương Ngư. Hiện tại tôi đã có được năm mảnh, nhưng thoạt nhìn còn thiếu hai mảnh đuôi cá. Cho nên hôm nay tôi tới hỏi xem tiền bối lấy được con mắt Âm Dương Ngư này từ chỗ nào?
- Hả, anh Diệp, anh biết chị tôi sao?
Lúc này An Chỉ Kỳ mới hiểu được. Tuy rằng ban đầu Diệp Mặc giải thích hắn đã kết hôn, hơn nữa không có ý định gì đối với cô, nhưng cô vẫn có chút không mấy tin tưởng.
Bởi vì Diệp Mặc vô duyên vô cớ muốn tới nhà cô làm gì? Nhưng trong lòng cô lại có chút sợ hãi. Cho nên sau khi Diệp Mặc đưa ra đề nghị này, cô không phản đối, đáp ứng yêu cầu của Diệp Mặc. Lúc này, đương nhiên cô đã hiểu được vì sao Diệp Mặc lại muốn tới nhà cô. Hóa ra hắn vì chuyện của mình.
Diệp Mặc chẳng những lấy ra hai mảnh nhỏ bát quái đồ Âm Dương Ngư đầu tiên ra, hơn nữa còn lấy cả hai mảnh lớn lấy được từ trên thuyền đánh cá ra.
Bốn mảnh bát quái đồ Âm Dương Ngư lại thêm mắt cá quả nhiên chỉ thiếu hai mảnh nhỏ ở phần đuôi.
An Tái Thiện cầm lấy những mảnh bát quái đồ Âm Dương Ngư cẩn thận xem hồi lâu, lúc này mới để xuống, thở dài một tiếng nói:
- Hóa ra là chuyện như vậy. Không ngờ được thật sự có một ngày có người thu thập được nhiều như vậy. Ôi...
Trong lòng Diệp Mặc hơi chấn động. Tuy rằng hắn thu thập được nhiều như vậy, nhưng căn bản không biết bát quái đồ Âm Dương Ngư này là cái gì. Mà ý tứ của An Tái Thiện nói lên rằng ông ta biết đây là cái gì.
Diệp Mặc vội vàng đứng lên ôm quyền nói:
- An tiền bối, mong tiền bối nói cho vãn bối biết, rốt cuộc bát quái đồ Âm Dương Ngư này là cái gì?
An Tái Thiện ra hiệu cho Diệp Mặc ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng:
- Mấy chục năm trước, mắt cá này cũng là của một người bạn cũ cho tôi. Tên của ông ấy là Trương Chi Hối. Ông ấy vốn là người của Trương gia. Chỉ có điều sau đó vì tìm đạo nên đã rời khỏi Trương gia. Đã mấy chục năm nay tôi không nhìn thấy ông ấy.
Diệp Mặc im lặng. Hắn không ngờ được mắt cá này lại đến từ Trương Chi Hối. Mà Diệp Mặc có quen với Trương Chi Hối. Ông ta vì làm việc mà chết ở Thanh Tiễu Sơn. Bởi vì không biết kẻ thù của ông ta là ai, cho nên đến bây giờ mình còn chưa báo thù giúp ông ta.
An Tái Thiện lại không chú ý tới vẻ mặt Diệp Mặc. Ông ta quay đầu lại nhìn nói:
- Hơn năm mươi năm trước, chúng tôi còn ở trong quân đội. Một lần sau khi lão Trương chấp hành nhiệm vụ trở về, đã cho tôi cái này, đồng thời còn có một mảnh ngọc thượng đẳng. Cũng sau nhiệm vụ lần đó, dường như ông ấy đã lấy được cái gì. Sau đó ông ấy cũng rời khỏi quân đội. À, cậu chờ chút...
An Tái Thiện nhanh chóng tiến vào thư phòng, lấy mảnh ngọc ra đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc dùng thần thức quét lên mảnh ngọc. Ngay lập tức hắn liền thấy mấy chữ nhỏ "Quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn".
An Tái Thiện thấy Diệp Mặc cầm ngọc không nói lời nào, ông ta chủ động nói:
- Trên mảnh ngọc này có tám chữ nhỏ "Quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn". Ban đầu tôi cũng không rõ nó có ý gì. Hôm nay tôi thấy cậu cầm năm mảnh nhỏ này qua đây, tôi đã hiểu được. Hoá ra bát quái đồ Âm Dương Ngư này là có bảy mảnh. Mà mắt cá chỉ là một mảnh trong đó mà thôi. Cho nên, quả thật cậu chỉ thiếu hai mảnh nữa thôi.
Nói xong ông ta không đợi Diệp Mặc trả lời, lại chủ động nói tiếp:
- Tôi giữ mảnh ngọc này lại cũng không có tác dụng. Cậu cầm đi.
Diệp Mặc đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, không ngờ được An Tái Thiện lại chủ động nói như vậy. Hắn lập tức đứng lên ôm quyền nói:
- Như thế thì cảm ơn An tiền bối. Vãn bối còn có một vấn đề mong tiền bối chỉ dạy một chút. Đó là lúc trước Trương tiền bối đã thấy cái này ở đâu, An tiền bối có biết không?
An Tái Thiện lắc đầu.
- Tôi cũng không biết. Lúc trước Chi Hối chấp hành nhiệm vụ bí mật, là cơ mật đấy. Sau đó tôi chưa từng gặp lại ông ấy, cũng không hỏi ông ấy về vấn đề này.
Thấy không hỏi được điều gì nữa, Diệp Mặc lấy ra hai chiếc vòng tay đã được chế luyện tốt đưa cho An Tái Thiện nói:
- Đây là hai vòng tay pháp khí, mang ở trên người có thể trừ tà, đồng thời có thể tu tâm dưỡng tính. Tôi nhận được đồ tốt của An tiền bối, tôi không có tiền, chỉ có thể đưa chút đồ này.
An Tái Thiện lại vô cùng hài lòng với đồ Diệp Mặc đã đưa. Đồng thời ông ta cố ý đứng lên cảm ơn. An Chỉ Kỳ vừa nhìn đã rất thích vòng tay này. Tuy rằng cô không quan tâm tới những lời Diệp Mặc nói trừ tà gì đó, nhưng vòng tay này quả thật là rất đẹp. Hơn nữa cô cũng biết Diệp Mặc dường như không phải là người bình thường.
Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn lập tức rời khỏi Yến Kinh trở lại Lạc Nguyệt, nhưng một là sợ Đông Phương Vượng sẽ đến, hai là hắn không thể từ chối được thịnh tình của An Tái Thiện. Đêm đó, hắn ở lại nhà An gia.
Tuy rằng ở lại An gia, nhưng Diệp Mặc vẫn nghiên cứu mấy mảnh nhỏ bát quái đồ Âm Dương Ngư mãi cho đến nửa đêm. Đang lúc hắn đang định đi ngủ, hắn lại cảm giác được một luồng khí lạnh.