Bên ngoài Tuyết Hỏa sơn, Diệp Mặc đã liên tục tìm kiếm bốn ngày rồi, hắn dường như đã lục soát kỹ lưỡng mấy lần ở những nơi cách Tuyết Hỏa sơn trong phạm vi năm mươi dặm về phía Tây rồi, nhưng không phát hiện ra bất cứ dấu tích của Song Tử đế tông nào, đến trận pháp ẩn giấu cũng không nhìn thấy.
Trong phạm vi mấy chục vạn dặm của Tuyết Hỏa sơn, ngoài những hoang mạc thiếu thốn Tiên linh khí, còn lại đều là nền đất bị những bông tuyết bay từ Tuyết Hỏa sơn làm cho đóng băng lại.
Ngày thứ năm sắp trôi qua rồi, Diệp Mặc trong lòng liền cảm thấy thất vọng, hắn chắc rằng di chỉ của Song Tử tông không ở trong này, muốn thông qua di chỉ Song Tử tông tìm được La Bế Nguyệt, rồi từ đó tìm được Mục Tiểu Vận, xem ra cũng có chút khó khăn rồi.
Thần thức của Diệp Mặc lại càng được mở rộng hơn, một đường độn quang quen thuộc bay ngang qua thần thức của Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức liền xông đến bắt lấy đường độn quang đó. Chủ nhân của đường độn quang này Diệp Mặc có quen biết, chính là Trọng Không Tiên đế của Tiên Khuyết thương hội. Lúc trước vì người này rất biết điều, đã nói ra Uyên Mộc Tiên đã bắt Đường Bắc Vi đi, nên mình mới tha mạng cho gã. Không ngờ đến Vũ Dư thiên, mình lại lần nữa gặp lại tên này.
Vốn dĩ Diệp Mặc không muốn để ý đến Trọng Không Tiên đế, nhưng sau đó lại có một đường độn quang bay ngang qua thần thức của hắn, sát khí trên người Diệp Mặc lập tức dâng lên.
Người đuổi giết đằng sau Trọng Không Tiên đế kia, Diệp Mặc mặc dù chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng vừa nhìn liền biết đối phương là ai. Người này tướng mạo giống như một khúc gỗ, mặt mũi đều là vỏ cây, không phaỉ là tên Uyên Mộc Tiên bắt Đường Bắc Vi thì còn là ai nữa?
Hơn nữa Uyên Mộc Tiên muốn đuổi giết Trọng Không Tiên đế, cũng là chuyện bình thường. Lúc trước tin Uyên Mộc Tiên bắt Đường Bắc Vi, chính là do Trọng Không Tiên đế nói cho hắn biết. Trọng Không Tiên đế sau khi nói xong, liền biết mình tuyệt đối sẽ bị Uyên Mộc Tiên đuổi giết, bây giờ xem ra, đúng là như vậy rồi.
Diệp Mặc lập tức muổn đuổi theo, nhưng lai phát hiện đường độn quang của Trọng Không Tiên đế lại lần nữa quay ngược trở lại, trực tiếp xông về phía Tuyết Hỏa sơn. Rõ ràng, Trọng Không Tiên đế muốn lao vào Tuyết Hỏa sơn, mượn Tuyết Hỏa sơn liều mạng một phen.
Tốc độ của Uyên Mộc Tiên rõ ràng nhanh hơn Trọng Không Tiên đế, nếu như không phải pháp bảo phi hành của Trọng Không Tiên đế cao cấp hơn Uyên Mộc Tiên, thì Trọng Không Tiên đế sớm đã bị Uyên Mộc Tiên bắt được rồi.
Diệp Mặc dừng lại, Trọng Không Tiên đế bay sát qua người Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng không quản, hắn muốn chặn Uyên Mộc Tiên lại.
Trọng Không Tiên đế khi bay sượt qua người Diệp Mặc, liền nhìn thấy Diệp Mặc, gã lập tức mừng rỡ không thôi, lại quay ngược trở lại.
- Diệp tông chủ…
Trọng Không Tiên đế mau chóng khom người hành lễ bên cạnh Diệp Mặc.
- Người đang truy sát anh chính là Uyên Mộc Tiên phải không?
Diệp Mặc chằm chằm nhìn đường độn quang càng lúc càng tiến gần đến lạnh lùng hỏi.
Trọng Không Tiên đế thở dài, lập tức trả lời:
- Đúng vậy, chính là Uyên Mộc Tiên, tôi cũng trốn đến Vũ Dư thiên rồi, nhưng tên khốn này vẫn không tha mạng mà vẫn truy sát tôi đến đây, xin Diệp tông chủ giúp đỡ.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Không cần anh nói, khúc gỗ này, tôi giết chết y là cái chắc.
Cảm nhận được sát ý dày đặc của Diệp Mặc, Trọng Không Tiên đế theo bản năng rùng mình một cái, không tiếp lời. Gã vì chạy trốn Uyên Mộc Tiên tứ phía, căn bản cũng không biết cuộc đại chiến giữa Diệp Mặc và Táp Không đại đế, thậm chí đến đại lễ khai phái của Mặc Nguyệt Tiên tông cũng không biết.
Diệp Mặc vừa dứt lời, Uyên Mộc Tiên đã tiến đến trước mặt Diệp Mặc. Y liếc nhìn Diệp Mặc, khinh thường nhìn Trọng Không Tiên đế nói:
- Tìm một Tiên đế trung kỳ, cũng muốn thoát khỏi tay của tôi sao? Đừng nằm mơ, đợi lát nữa Mộc tổ sẽ cho anh biết rõ, thế nào là sợ hãi.
- Ranh con, không muốn chết thì cút ngay, đừng chờ Mộc tổ đến tiêu diệt anh.
Uyên Mộc Tiên khẽ vẫy tay, một chiếc chuông đồng liền xuất hiện trong tay y, chiếc chuông đồng đó chỉ tùy ý phát ra những âm thanh tinh tang, Diệp Mặc liền cảm thấy tim của mình như bị lửa thiêu đốt vậy, cực kỳ khó chịu. Càng khiến cho Diệp Mặc khó chịu hơn chính là, giọng nói của người này, quả thực giống như một con chuột nhắt đang gặm nhấm một khúc gỗ vậy, vô cùng chán ghét.
Diệp Mặc thầm gật đầu, chiếc chuông đồng này chắc chính là pháp bảo nổi tiếng của Uyên Mộc Tiên - Lưu Minh Quảng Viêm Linh. Chẳng trách Trọng Không Tiên đế lại kiêng kị Uyên Mộc Tiên như vậy, với uy thế còn chưa ra tay của gã, Trọng Không Tiên đế tuyệt đối không phải là đối thủ của người này. Hơn nữa Uyên Mộc Tiên mặc dù ẩn giấu tu vi, nhưng Diệp Mặc vừa nhìn liền biết Uyên Mộc Tiên cũng đã là tu vi Tiên đế hậu kỳ rồi, cao hơn Trọng Không Tiên đế rất nhiều.
- Anh chính là Uyên Mộc Tiên?
Diệp Mặc vung tay, Tử Đao cũng đã xuất hiện trên tay hắn, đồng thời sát ý dâng lên.
- Anh là ai?
Uyên Mộc Tiên cảm nhận được luồng sát ý vô cùng mạnh trên người Diệp Mặc, còn có cả lĩnh vực bàng bạc tản ra nữa, lập tức cau mày hỏi.
- Diệp Mặc của Mặc Nguyệt Tiên tông, muốn giết anh từ lâu rồi.
Tử Đao trong tay Diệp Mặc lóe lên, Tử Đao cũng đã được phóng ra, thần thông Liệt Ngân.
Lúc này thần thông Liệt Ngân cũng sớm không còn là thần thông Liệt Ngân của lúc trước nữa, mà lại dung hợp với sát ý nồng đậm của Diệp Mặc khi lĩnh ngộ được trong Thanh Vi Minh Giang.
- Hóa ra anh chính là Diệp Mặc, tôi vốn định đến Mặc Nguyệt Tiên tông giết anh, nếu như hôm nay gặp rồi, thì cũng không cần phải đi một chuyến nữa.
Uyên Mộc Tiên nói lời này, đồng thời Lưu Minh Quảng Viêm Linh cũng đã được phóng ra.
Từng âm thanh nhiếp hồn từ trong chiếc chuông đồng kia phát ra, những âm thanh này không ngờ lại hòa cùng vào với tia lửa, trong nháy mắt dung hợp cùng với lĩnh vực Tiên đế của Uyên Mộc Tiên. Những lĩnh vực tia lửa này, không ngờ lại đốt cháy lĩnh vực của Diệp Mặc.
Diệp Mặc vung tay bảo Vô Ảnh ra ngoài, đồng thời nói:
- Vô Ảnh, đề phòng khúc gỗ mục này chạy thoát, lúc nào cần thiết thì đến ăn khúc gỗ này.
Cùng với tu vi của Diệp Mặc không ngừng tăng lên, nhiều lúc cũng không dùng đến Vô Ảnh, Vô Ảnh đang khó chịu bứt rứt, bây giờ Diệp Mặc lại bảo nó ra chuẩn bị ăn người, nó làm gì bỏ qua chuyện tốt như này được, lập tức nói:
- Lão đại yên tâm đi, mặc dù mùi vị của khúc gỗ này chắc chắn cũng không ra gì, nhưng tôi sẽ nuốt gọn nó.
Uyên Mộc Tiên giận dữ, Lưu Minh Quảng Viêm Linh phóng ra liền bay vút lên, từng đường lửa điên cuồng không nhìn thấy liền tàn sát bừa bãi. Thậm chí không gian xung quanh cũng bị thiêu đốt, từng đường nứt cực nhỏ xuất hiện trong không gian. Trọng Không Tiên đế nhìn thấy lại càng thầm kinh hãi, loại pháp bảo thiêu đốt không gian hư không này, mấy tên Trọng Không Tiên đế như gã cộng lại cũng không phải là đối thủ của Uyên Mộc Tiên.
Tử Đao mang theo những đường đao thần thông cũng đã xoẹt qua không gian cao mấy vạn trượng, loại sát cơ xé rách không gian này khiến Trọng Không Tiên đế mau chóng lùi về phía sau, loại sát thế này gã căn bản không thể ngăn lại được. Lúc này Trọng Không Tiên đế cực kỳ uể oải, tu vi của Uyên Mộc Tiên và Diệp Mặc cũng chẳng cao hơn gã là bao, còn thần thông của hai người thi triển ra, gã đến bóng dáng cũng không sờ đến được.
Bất luận là Uyên Mộc Tiên, hay là chiêu thức thần thông của Diệp Mặc, đều không phải là thứ mà gã có thể ngăn lại được.
Keng keng…
Thần thông đường đao màu tím và lĩnh vực Tiên đế do Lưu Minh Quảng Viêm Linh của Uyên Mộc Tiên hình thành đập trúng vào nhau, phát ra những âm thanh như sắt thép va đập vào nhau vậy.
Lĩnh vực xen lẫn chút tia tơ này của Uyên Mộc Tiên lập tức bị xé rách một vết, không đợi vết rách này kéo ra rộng hơn, Lưu Minh Quảng Viêm Linh lại lần nữa phát ra những âm thanh tinh tang dồn dập. Vết rách vừa mới kéo ra kia trong nháy mắt lại liền lại, ngọn lửa trong lĩnh vực của Uyên Mộc Tiên lại càng thêm nóng.
Những tiếng chuông này quả thực giống như thật vậy, xâm nhập vào trong không gian phạm vi vạn dặm này. Trọng Không Tiên đế đứng ngoài quan sát bị Lưu Minh Quảng Viêm Linh làm ảnh hưởng, lập tức phun ra một ngụm máu, lại lần nữa lùi về sau.
Đừng nói là Trọng Không Tiên đế, đến Diệp Mặc cũng bị tiếng reo của tia lửa của Lưu Minh Quảng Viêm Linh ảnh hưởng, thần thông Liệt Ngân dừng lại một chút, sát ý lại càng chậm lại.
Vô Ảnh giận dữ, lập tức liền há to miệng nuốt xuống. Lĩnh vực tia lửa đáng sợ kia của Uyên Mộc Tiên lập tức bị Vô Ảnh cắn mất một miếng, còn lĩnh vực tàn phá thì lại không thể nào chặn lại được đường đao Tử Đao của Diệp Mặc. Tử Đao lại càng xông vọt lên, mở toàn bộ không gian này ra, Uyên Mộc Tiên cảm thấy nguyên thần và thần hồn của mình đều bị đường đao này mang đi.
Sát thế ác liệt đến cực điểm trong đường đao kia dần dần trói buộc y lại, dưới loại sát ý nà thậm chí dần mất đi ý chí chiến đấu.
Không ổn rồi, kinh nghiệm chiến đấu của Uyên Mộc Tiên vô cùng phong phú, lúc này y liền biết mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, đừng nói Diệp Mặc còn có một con Tiên yêu thú có thể cắn nuốt lĩnh vực giúp đỡ nữa, cho dù Diệp Mặc không có sự giúp đỡ của con Tiên yêu thú này, thì y tuyệt đối cũng không phải là đối thủ.
Uyên Mộc Tiên cũng không kịp để ý đến cái gì khác, thủ thế liên tục đánh ra, Lưu Minh Quang Viêm Linh trong không trung lại càng tăng vọt, chỉ trong tích tắc, Lưu Minh Quang Viêm Linh đã đánh ra vô số hung thú bằng lửa ra.
Những hung thú này xen lẫn với âm thanh giống như tiếng phệ hồn của Lưu Minh Quang Viêm Linh, phủ đầy trời đất cuốn về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc giận dữ, vốn dĩ thần thông Liệt Ngân của hắn chỉ cần biến hóa một chút, thì hoàn toàn có thể áp chế được Lưu Minh Quảng Viêm Linh của Uyên Mộc Tiên, nhưng Uyên Mộc Tiên không ngờ lại không ngừng đùa với lửa trước mặt hắn.
Lúc này Diệp Mặc chẳng những không tiếp tục cổ động Tử Đao nữa, ngược lại lại thu Tử Đao, đấm một quyền ra, thần thông quyền đạo bằng lửa, Ngũ Điệp Lãng.
Ầm…
Một bức tường lửa màu xanh vạn trượng bỗng nhiên xuất hiện, băng hàn xung quanh Tuyết Hỏa sơn lập tức liền bị một quyền này hòa tan hoàn toàn, bức tường lửa này trong nháy mắt liền chặn lại được vô số hung thú bằng lửa của Uyên Mộc Tiên. Trong bức tường lửa, những âm thanh gào thét chói tai vang lên, nhưng cũng không còn nhiếp hồn như vừa nãy nữa.
Trọng Không Tiên đế đã lùi về sau rất xa kinh hãi thốt lên:
- Thần thông Tiên diễm Thanh Như Hiểu Thiên...
Gã hoàn toàn chết lặng, lúc trước sở dĩ tuân theo Diệp Mặc, chính là biết mình không phải đối thủ của Diệp Mặc. Nhưng lúc này gã mới phát hiện ra mình năm đó đã đánh giá thấp Diệp Mặc rồi, thần thông của Diệp Mặc không chỉ là những thứ đã xuất ra năm đó, Uyên Mộc Tiên e rằng cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc.
- Thần thông Tiên diễm?
Uyên Mộc Tiên đang đùa với lửa, ngọn lửa của Diệp Mặc vừa xuất ra, y lập tức liền nhận ra, loại mồi lửa đáng sợ như này tuyệt đối là Tiên diễm, huống chi y còn biết Thanh Như Hiểu Thiên nữa.
Vô số hung thú bị một quyền của Diệp Mặc mang theo bức tường lửa đầu tiên thiêu cháy hết một nửa, Uyên Mộc Tiên còn chưa kịp thở phào, thì bức tường lửa thứ hai cũng đã ầm ầm đến.
Không ngờ hai bức tường lửa này lại phát ra thần thông Tiên diễm, Uyên Mộc Tiên trong lòng trầm xuống, y cũng đã quyết định một khi thoát khỏi sự trói buộc thần thông trong quyền này của Diệp Mặc rồi, thì y lập tức sẽ rút lui, có bao nhiêu xa thì chạy bấy nhiêu, y tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Mặc.
Không đợi y nghĩ xong, bức tường lửa thứ ba và thứ tư lại lần nữa ầm ầm đến. Uyên Mộc Tiên trong mắt lóe lên tia tuyệt vọng, người này rốt cục là ai, không ngờ lại có thể liên tiếp đánh ra bốn bức tường lửa, nếu như sớm biết đối phương là chuyên gia chơi với lửa như này, thì mình sớm đã chạy đi rồi. Lưu Minh Quảng Viêm Linh so với thần thông mồi lửa của người ta, quả thực chỉ là một đống cặn bã mà thôi.