THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Một phi thuyền Thần khí cực phẩm rời khỏi Hư Thị lao vào hư không, Phiền Cao vừa mới rời khỏi quảng trường Thần Thánh bảng đứng trên mũi thuyền, nhưng sắc mặt của gã lại vô cùng bình tĩnh, không có chút giận dữ nào.

Gia Cát Thiên Hoa đứng thứ hai trong Thánh đạo bảng đứng bên cạnh gã, sắc mặt cũng cực kỳ bình tĩnh, làm gì còn bộ dạng giận dữ khi ở trên quảng trường Thần Thánh bảng.

- Thánh Quân đại nhân, chẳng lẽ chú của tôi thực sự bị Diệp Mặc ám toàn rồi sao?

Hai người đứng đó một lúc lâu, sau đó Gia Cát Thiên Hoa mới ngưng trọng hỏi.

Phiền Cao trầm ngâm một lúc lâu mới nói:

- Diệp Mặc có phải là Hỗn Nguyên Thánh Đế hay không, bây giờ tôi cũng chưa chắc, nhưng tôi khẳng định tu vi của hắn cũng không kém gì tôi, cho dù kém hơn tôi một chút, cũng là có hạn.

- Nghìn năm trước, tu vi của hắn tuyệt đối không thể đến được trình độ này. Đừng nói là Trí Thần Thánh Đế, cho dù là Bộc Dương Tư của Ma Tộc cũng sẽ không kém gì Diệp Mặc. Phải nói Diệp Mặc có thể đối diện với bốn Hỗn Nguyên Thánh Đế chém giết hết, tôi tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng tên Diệp Mặc đó vô cùng gian xảo, hơn nữa lại tinh thông trận pháp, nếu nói Diệp Mặc ám toán bốn vị Hỗn Nguyên Thánh Đế, thì cũng có chút khả năng. Bất luận thế nào, tôi chắc chắn bốn người họ mất tích, Diệp Mặc nhất định biết một chút tình hình, vì lúc đó hắn cũng cùng biến mất.

Gia Cát Thiên Hoa há miệng do dự một lát, nhưng cũng không tiếp tục hỏi thăm.

- Anh có phải muốn hỏi tại sao tôi không bắt lấy hắn trên quảng trường Thánh đạo bảng đúng không?

Phiền Cao nhìn ra sự do dự của Gia Cát Thiên Hoa.

Gia Cát Thiên Hoa gật đầu nói:

- Đúng, tu vi của Thánh Quân thâm hậu hơn chú của tôi, dựa theo tu vi của Diệp Mặc, hai người chúng ta bắt lấy hắn chắc hẳn có thể.

Phiền Cao lắc đầu nói:

- Anh quá coi thường Diệp Mặc rồi, lúc đầu dưới sự liên thủ của năm sáu Hỗn Nguyên Thánh Đế ở Long Tộc, hắn cũng có thể ung dung rời đi. Cho dù tôi và hắn tương đương nhau, cộng thêm anh cũng không ngăn nổi hắn. Loại người này một khi không thể bắt được một lần, thì đừng động đến hắn.

- Hơn nữa, một khi chúng ta đánh nhau với Diệp Mặc trên quảng trường Thánh đạo bảng, thì khi chúng ta đến những tộc khác tìm sự giúp đỡ, sẽ có chút trở ngại. Người khác cho rằng chúng ta thua thiệt trước mặt Diệp Mặc, nên mới chủ động tìm đến bọn họ, điều này khiến Yêu Tộc chúng ta rơi vào vị trí bất lợi. Đương nhiên, đây chỉ là thứ nhất.

- Thánh Quân có phải hi vọng tôi có thể trong vòng trăm năm Chứng đạo Hỗn nguyên đúng không?

Gia Cát Thiên Hoa vội hỏi.

Phiền Cao gật đầu nói:

- Không sai, bất luận thế nào, Hỗn Nguyên Thánh Đế bốn tộc đi tìm tin tức của Diệp Mặc, chuyện này cũng không xem thường được. Có lẽ vì Hỗn Độn Thanh Liên mà xảy ra tranh chấp tạo nên. Cũng có thể bị Diệp Mặc ám toán. Yêu Tộc chúng ta ngoài Trí Thần Thánh Đế, chỉ còn lại mình tôi là Hỗn Nguyên Thánh Đế.

- Ma tộc ẩn cư, tôi chắc rằng ít nhất còn có một đến hai Hỗn Nguyên Thánh Đế, anh không thấy Bộc Dương Tư vừa biến mất, Ma Tộc lại có thêm một Thù Nguyên Châu sao? Còn Long Tộc, nội tình còn sâu hơn. Ngoài Ngao Si ra, Hỗn Nguyên Thánh Đế tuyệt đối không chỉ có một mình Ngao Quỳ. Ngược lại Hải Tộc kia, mặc dù Thánh Đế Chứng đạo bước thứ hai rất nhiều, nhưng Hỗn Nguyên Thánh Đế chắc chắn chỉ có một mình Văn Đức Thủy.

- Nếu như anh Chứng đạo Hỗn Nguyên rồi, cho dù là tên Diệp Mặc kia có đáng sợ đi nữa, tôi cũng yên tâm cùng anh đánh cược một lần. Nếu không tôi bó tay bó chân, ngược lại lại rơi vào thế yếu.

- Tôi hiểu rồi, vậy chúng ta bây giờ đi đâu?

Gia Cát Thiên Hoa giật mình đáp.

Phiền Cao trầm giọng nói:

- Đương nhiên là đến Ma Tộc, nghe nói Ma Tộc có một Thánh nữ, đã là tu vi Đạo Nguyên viên mãn rồi, cũng giống như anh, chỉ thiếu chút nữa là Chứng đạo. Tôi dẫn anh đến Ma Tộc trước để Hỗn Nguyên Thánh Đế Ma Tộc xem xem, tốt nhất là trước khi đối phó với Diệp Mặc, hai tộc có thể làm thông gia với nhau.

Gia Cát Thiên Hoa không phản đối, anh ta có thể cảm giác Diệp Mặc không hề đơn giản.



Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh còn cả Cừu Nhưỡng nữa đi sau lưng Thanh Như, mặt mày hớn hở đi dạo trên đường phố náo nhiệt của Hư Thị. Mặc dù Tiểu Băng Sâm là Băng Sâm Vương, nhưng Thánh Đế trong Hư Thị cũng không mấy ai là đồ ngốc, một Băng Sâm Vương dám đi dạo trong này, làm sao có thể đơn giản được? Huống chi trên người Vô Ảnh còn mang theo đạo vận Long Khí cường đại, càng không có ai dám xông tới.

Một số người có lòng, thậm chí còn thăm dò mấy đứa Tiểu Băng Sâm đều là đi cùng Diệp Đan Thánh đến, còn Diệp Đan Thánh đến Hư Thị rồi, lại không phải là chuyện nhỏ.

- Thanh Như sư tỷ?

Một giọng nói vui mừng vang lên, sau đó Nhiếp Song Song đi đến trước mặt Thanh Như.

Trong một nơi như Hư Thị này lại có thể gặp người quen, Thanh Như cũng rất sung sướng. Mặc dù cô không thích Đạo của Nhiếp Song Song, cảm thấy Nhiếp Song Song quá lạnh lùng vô tình, nhưng dù sao cùng xuất thân từ Băng Thần Cung. Thấy Nhiếp Song Song đã tu vi Hóa Đạo rồi, Thanh Như cũng không cảm thấy kỳ lạ. Băng Thần Cung tích lũy nhiều năm, Tiên bảo vô số, Nhiếp Song Song là Thánh nữ chuyển thế của Băng Thần Cung, tu vi tăng nhanh cũng không phải chuyện lạ.

- Song Song Thánh nữ, không ngờ có thể gặp được cô trong này.

Thanh Như có chút ngạc nhiên nói.

Nhiếp Song Song nghe thấy Thanh Như vẫn gọi cô là Song Song thánh nữ, cũng không gọi cô là sư muội, ánh mắt buồn bã, nhưng lập tức lại khôi phục lại thần thái nói:

- Thanh Như sư tỷ, nhiều năm không gặp rồi, cô cũng là Tố Đạo Thánh Đế rồi.

Dừng lại một chút, Nhiếp Song Song do dự hỏi:

- Thanh Như sư tỷ, tôi có thể cùng cô tìm một nơi nào đó nói chuyện riêng không?

Thanh Như do dự một chút nhìn mấy đứa Vô Ảnh, cô còn chưa kịp nói gì, lại thấy Vô Ảnh gọi nói:

- Thanh Như lão đại, cứ lo việc của cô đi, Tiểu Băng Sâm và Cừu Nhưỡng có tôi bảo kê rồi, tuyệt đối không có chuyện gì đâu.

Bất luận là Thanh Như hay Mục Tiểu Vận, Vô Ảnh đều cảm giác có mối liên hệ không tồi với Diệp Mặc, đều gọi là lão đại. Trong lòng nó không có phân chia nam nữ, chỉ có lão đại và phi lão đại thôi.

- Lão đại?

Nhiếp Song Song kinh ngạc nhìn Vô Ảnh, thậm chí không rõ một Tiên tử lịch sự nhã nhặn như Thanh Như này lại trở thành lão đại? Hơn nữa, cô cảm thấy Vô Ảnh có chút gì đó quen quen, hơn nữa mơ hồ có chút giống với Tiên sủng của cô.

- Vậy cũng được.

Thanh Như thấy mấy đứa Vô Ảnh rất cao hứng, cũng không muốn ngắt sự cao hứng đó, chỉ có thể gật đầu đồng ý.



Trong một Tiên tức lâu tương đối nhỏ, Nhiếp Song Song và Thanh Như ngồi xuống xong, câu đầu tiên của Nhiếp Song Song chính là hỏi:

- Thanh Như sư tỷ, năm đó trong Băng Thần Cung tôi có khởi động đại trận Băng Thần, sau đó đại trận đó có phải bị cô phá vỡ không?

Thanh Như biết rõ Nhiếp Song Song muốn nói gì, cô gật đầu, không nói gì.

Nhiếp Song Song trầm mặc một hồi lâu, lúc này lại hỏi:

- Năm đó cô có phải khinh thường hành động của tôi, cho nên cũng không muốn quay về Băng Thần Cung nữa?

Thanh Như lại gật đầu, vẫn không nói gì.

Nhiếp Song Song cắn môi, bỗng nhiên nói:

- Thanh Như sư tỷ, cám ơn lúc trước cô đã phá vỡ đại trận Băng Thần.

Thanh Như bỗng nhiên đứng lên, mỉm cười nói:

- Thực ra cho dù tôi không phá đại trận Băng Thần, đại trận Băng Thần cũng không thể làm gì được Diệp Mặc. Tôi phải đi rồi, cô bảo trọng.

Nhiếp Song Song cũng đứng lên:

- Thanh Như sư tỷ, một mình cô đến đây sao?

- Không phải, tôi đi cùng Diệp Mặc đến.

Thanh Như cảm thấy không cần gì phải giấu diếm.

- Diệp Mặc, anh ta, cũng tới Hư Thị rồi sao?

Nhiếp Song Song chợt phát hiện cổ họng mình có chút cứng lại, trong chốc lát khô nứt, ngữ khí cũng hoàn toàn không thể nào tự động điều khiển được.

Thanh Như thở dài:

- Đúng, hắn cũng đến rồi, tôi phải đi rồi.

Thấy Thanh Như đi đến cửa ra, Nhiếp Song Song cuối cùng phản ứng lại, lại run giọng hỏi nói:

- Vậy thần thú giống Long Mã kia là cái gì?

- Đó là thần thú của Diệp Mặc, là Vô Ảnh Thao Tằm biến dị thành, chắc là Long Tộc…

Thanh Như bỗng nhiên cảm thấy Nhiếp Song Song có chút đáng thương, cô Chứng đạo rồi, nhưng loại Chứng đạo này có khác gì chưa Chứng đạo chứ?

Nghĩ tới đây, cô lấy ra một phi thuyền Tiên khí cực phẩm tinh xảo đưa đến tay Nhiếp Song Song nói:

- Đây là thứ mà trước kia Diệp Mặc cho tôi, trả lại cho cô.

Nói xong, Thanh Như quay người rời đi, chỉ còn lại Nhiếp Song Song đang đờ đẫn người.

Trong đầu Nhiếp Song Song lúc này hỗn loạn, Vô Ảnh Thao Tằm? Lúc trước hai quả trứng lớn phát ra khí băng hàn kia, chẳng phải là trứng của Vô Ảnh Thao Tằm sao? Cô vì cứu Diệp Mặc, bị quả trứng lớn kia đông lạnh lạc hồn phách, cũng vì chuyện này Diệp Mặc đã dẫn cô đến Tiên Giới, sau đó hai quả trứng lớn đó mỗi người một quả.

Quả trứng Vô Ảnh Thao Tằm bên người cô kia, lúc này cũng hóa thành một con tiểu Tiên sủng đáng yêu rồi, có chút giống với Long Mã mà lúc trước cô nhìn thấy, chẳng trách lại quen như vậy.

Nhiếp Song Song tỉnh táo lại, lại phát hiện Thanh Như sớm đã biến mất rồi.

Cô nâng Tiên thuyền trong tay lên, bỗng nhiên quét đến phần đuôi của Tiên thuyền có mấy chữ "Tiên thuyền của Song Song". Nhiếp Song Song cuối cùng cũng hiểu tại sao Thanh Như nói đây là Diệp Mặc lúc trước tặng.

Chắc chắn đây là Tiên thuyền mà Diệp Mặc chuẩn bị cho cô, chỉ có điều bị bị cô ám toán, kết quả Diệp Mặc nản lòng thoái chí, tặng Tiên thuyền này cho Thanh Như, Thanh Như hôm nay lại lần nữa trả lại cho cô.

Hai tay Nhiếp Song Song có chút run rẩy, cô bỗng nhiên rất muốn đi gặp Diệp Mặc, nhưng cô biết, bản thân mình đã không còn mặt mũi nào gặp hắn nữa rồi.



- Tiểu Băng Sâm, đây là thứ tao tương đối ưng.

Trước một gian hàng trên đường phố Hư Thị, Vô Ảnh giơ chi trước ra, trực tiếp vơ lấy một miếng gỗ màu xám trên quầy hàng.

- Là thứ gì vậy?

Tiểu Băng Sâm và Cừu Nhưỡng chen đến nói.

Vô Ảnh đĩnh đạc nói:

- Nói thì bọn mày cũng không hiểu, Tiểu Băng Sâm, mày chỉ cần trả Thần tinh là được rồi. Hey, chủ quầy, khúc gỗ này bao nhiêu Thần tinh vậy?

Chủ quầy hàng này cũng chỉ là một Dục Đạo Thánh Đế mà thôi, gã vừa nhìn thấy ánh mắt của Vô Ảnh, liền biết Vô Ảnh đã nhắm trúng thứ này rồi, lập tức tròng mắt đảo quanh nói:

- Đương nhiên là đẹp mắt rồi, Thần thú đại nhân, thứ này của chúng tôi là hàng hiệu đấy, thứ này một triệu Thần tinh.

- Không đắt, không đắt, đây là đồ tốt mà…

Vô Ảnh sau khi nói ra bốn từ sau, chủ quầy hàng lập tức biét gã mặc dù nâng giá lên gấp 10 lần, nhưng vẫn quá rẻ rồi. Gã thậm chí nên báo năm triệu Thần tinh. Vô Ảnh cầm được thứ này rồi, bây giờ lại nói là thứ tốt, lập tức khiến rất nhiều người bu lại xem.

Tiểu Băng Sâm sờ soạng cả buổi, vẻ mặt đau khổ nói:

- Thấn tinh Thanh Như tỷ tỷ đang cầm rồi, trên người tao không có Thần tinh.

- Mày làm cái quái gi vậy? Đến Thần tinh cũng không mang, lần sau đừng mơ tao dẫn mày ra ngoài chơi nữa. Cừu Nhưỡng, mau chóng đi hỏi Thanh Như lão đại lấy Thần tinh đi, tao ở đây đợi mày.

Vô Ảnh lập tức ra lệnh cho Cừu Nhưỡng.

- Ồ…

Đã có người thất thanh kêu lên, rõ ràng có người dùng công pháp thần thức điều tra khúc gỗ màu xám trong tay Vô Ảnh.

- Vị Thần thú tiên hữu này, có thể đưa khúc gỗ trong tay anh cho tôi xem chút được không?

Một Hóa Đạo Thánh Đế ôm quyền nói với Vô Ảnh.

Vô Ảnh lập tức nắm chặt khúc gỗ:

- Không được, thứ này tôi mua rồi.

- Bây giờ anh vẫn chưa trả Thần tinh mà, thứ này vẫn chưa phải là của anh, chẳng lẽ lại muốn ép mua ép bán sao?

Một Hóa Đạo Thánh Đế không nhanh không chậm nói.

Tiểu Băng Sâm đứng bên cạnh thì thầm nói:

- Một chút kinh nghiệm cũng không có, đồ còn chưa mua, đã nói là đồ tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc