Khi đường đao màu tím hồng xoẹt tới, Lãng Anh nhìn thấy đại trưởng lão Vật Văn đang phi độn đến. Nhưng cô cũng không ôm nhiều hi vọng lắm với Vật Văn, bản thân mình không phải là đối thủ với tên tu sĩ trẻ tuổi này, thì Vật Văn lại càng không phải. Cô hi vọng Vật Văn có thể cứu được nguyên thần của mình.
Vật Văn của Băng Thần cung vừa đến đây, liền nhìn thấy đao của Diệp Mặc đang chém tới Lãng Anh, lập tức sắp hồn phi phách tán. Tu vi của cung chủ gã cũng quá biết, tuyệt đối không phải là người mà gã có thể đánh được. Cung chủ từ lúc truyền tin cho gã, đến khi gã đến đây cứu trợ cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng có thể thấy nam thanh niên kia triển đao cũng không phải là đánh lén thành công, mà là đang đánh bại cung chủ đối diện. Đối diện với người như này, gã đến cũng chỉ là tìm cái chết. Lúc này gã cũng không nghĩ ngợi gì khí thế toàn thân cũng được dâng lên, những đám mây trên trời dường như cũng thay đổi.
- Ông giờ mà độ lôi kiếp phi thăng...
Lãng Anh kinh ngạc nhìn Vật Văn, lúc này cô hiểu ra đại trưởng lão hết lòng trung thành đối với cô đến làm cái gì rồi. Nếu như không độ lôi kiếp phi thăng, thì lúc này gã cũng không thể nào trực tiếp phi thăng được. Cô còn hi vọng đại trưởng lão đến cứu nguyên thần của cô, nhưng đại trưởng lão sau khi nhìn thấy cô, trực tiếp phi thăng rồi. Một đoàn lửa màu tím chớp động trong không gian, Lãng Anh lại không nghĩ tiếp được nữa.
Diệp Mặc lại không biết hắn giết Lãng Anh đồng nghĩa với việc cứu Đình Đình và An Chỉ Kỳ, hắn không thích để lại hậu họa về sau, nếu kết thù kết oán với cung chủ của Băng Thần cung, thà rằng giải quyết sớm đi còn hơn.
Diệp Mặc nhìn thấy Vật Văn đang tăng tốc chạy đến bất chợt phi thăng, lập tức biết được tên này cũng là người của Băng Thần cung, nhưng lúc này hắn cũng không kịp giết gã nữa rồi.
- Cám ơn ân cứu mạng của Diệp thành chủ, tại hạ là đệ nhất trưởng lão của Mạc Hải Thành Khâu Bắc Âu, nữ ma đầu này giết chết phó thành chủ của Mạc Hải Thành, còn giết cả hai trưởng lão Hóa Chân nữa, nếu không phải Diệp thành chủ đến nhanh, thì tôi hôm nay cũng chết là cái chắc.
Khâu Bắc Âu giữ được mạng, rối rít cám ơn Diệp Mặc.
Diệp Mặc lãnh đạm nói:
- Sao tôi lại nghe nói phó thành chủ đó giết đi lại tốt? Nếu là tôi nhìn thấy đống rác rưởi đó, tôi cũng giết. Chẳng lẽ Khâu trưởng lão lại muốn truy sát tôi?
Khâu Bắc Âu vừa nghe thấy liền biết Diệp Mặc có ấn tượng cực xấu với phó thành chủ của Mạc Hải Thành, bây giờ lời nói của Diệp Mặc nghiêm trọng, vội vàng nói:
- Không dám không dám, phó thành chủ đó dung túng con trai hoành hành ngang ngược ở Mạc Hải Thành, tôi cũng sớm nhìn không thuận mắt rồi.
Diệp Mặc ồ một tiếng, lười cũng chẳng thèm để ý đến Khâu Bắc Âu này, tên này rõ ràng biết phó thành chủ dung túc con trai làm xằng làm bậy ở Mạc Hải Thành, cũng không xử lý, rõ ràng cũng không phải là một tên tốt lành, nếu không phải đúng lúc cứu gã, Diệp Mặc cũng sẽ không cứu tên này.
Giải Ấu Huê nghe thấy vậy cũng bớt giận, mặc dù cung chủ này cũng không nói đạo lý, đã trực tiếp bắt mình đi, nhưng cô ta giết cha con Loan Xương rồi, cũng khiến cô có chút cảm kích.
Thấy Diệp Mặc cũng không có ý nói tiếp, Khâu Bắc Âu cũng không dám tiếp tục ở lại đây, vội vàng ôm quyền nói:
- Mạc Hải Thành bây giờ rất loạn, tôi phải quay về xem xem, nếu như còn có người như cha con Loan Xương. Khâu mỗ tôi nhất định không khách khí mà giết chết bọn họ.
Đối phương là một cao thủ Hóa Chân cấp cao, Diệp Mặc cũng không dám để cho gã khó xử quá, khua khua tay nói:
- Nếu như vậy, Khâu trưởng lão cứ đi làm việc của mình đi.
- Được, cám ơn Diệp thành chủ.
Khâu Bắc Âu thấy Diệp Mặc nói vậy, làm gì còn dám ở lại chỗ này, sau khi thu lại hai thi thể của trưởng lão Mạc Hải Thành, phóng ra pháp bảo phi hành, trong chốc lát biến mất.
Diệp Mặc không biết vài câu tiện mồm của hắn liền thay đổi được bầu không khí của Mạc Hải Thành. Khâu Bắc Âu sau khi quay về Mạc Hải Thành, đối với những tu sĩ ỷ vào quyền thế trong Mạc Hải Thành mà tung hoành ngang ngược cũng không lưu tay chút nào, toàn bộ bầu không khí của Mạc Hải Thành thay đổi. Cuối cùng, Mạc Hải Thành thậm chí phát triển thành một thành phố ven biển còn phồn hoa hơn cả Nam An thành.
Thấy Khâu Bắc Âu cũng đã rời khỏi, Giải Ấu Huê mới bước lên trước cám ơn nói:
- Ấu Hê cám ơn Diệp tiền bối ra tay giúp đỡ...
Diệp Mặc khua tay tỏ ý Giải Ấu Huê không cần câu nệ, lúc này mới nói:
- Đảo Nhân Trúc của các cô xảy ra chuyện gì rồi? Còn cha cô bây giờ thế nào rồi?
Thấy Diệp Mặc hỏi vậy, Giải Ấu Huê vành mắt hoe đỏ nói:
- Vốn dĩ đảo Nhân Trúc của tôi cũng không có ai dám đến quấy rầy, nhưng vài tháng trước, Đồ Tử Chân của Bằng Đảo ở Vô Tâm Hải bỗng nhiên lại tiêu diệt đảo Nhân Trúc của chúng tôi...
Diệp Mặc nghe đến đây liền hiểu, Đồ Tử Chân tiêu diệt đảo Nhân Trúc. Giải Phong tuyệt đối cũng không phải là đối thủ. Người đàn bà đó là một mụ điên, tu vi lại còn vô cùng mạnh. Đồ Từ Chân không phải vì Dưỡng Thần Tuyền, chính là vì chuyện con trai của bà ta bị giết nên mới giận cá chém thớt với đảo Nhân Trúc. Diệp Mặc cũng biết, Đồ Tử Chân sở dĩ phải giết Giải Phong mới cam tâm, còn có cả Lãm Kỳ Duyệt khích bác trong đó.
- Cha tôi cũng biết ông không phải là đối thủ của Đồ Tử Chân, bảo dì Di dẫn theo ba chị em chúng tôi rời khỏi đảo Nhân Trúc, ông ngăn Đồ Tử Chân lại. Sau đó Đồ Từ Chân quả thực không truy sát theo nữa, nhưng tôi lo lắng không biết cha tôi rốt cục thế nào rồi.
Giải Ấu Huê nghẹn ngào nói, rõ ràng là lo cho sự sống chết của cha mình.
Diệp Mặc trầm mặc không nói gì, nếu là chuyện vừa xảy ra, hắn cũng còn có thể đến giúp đỡ được chút ít, bây giờ cũng đã mấy tháng rồi, cho dù giúp cũng không có tác dụng gì.
- Sao cô lại rơi vào tay cung chủ của Băng Thần cung?
Diệp Mặc nhìn Giải Ấu Huê càng lúc càng thương tâm, vội vàng chuyển chủ đề.
Giải Ấu Huê nức nở nói:
- Ý của cha tôi là chúng tôi có thể đến Nam An châu tìm anh giúp đỡ, dì Di vốn dĩ cũng tiến về Nam An châu, nhưng trên đường lại gặp phải một con yêu thú cấp mười. Thời gian đánh nhau, tôi và dì Di và cả ba chị em đều lạc nhau rồi. Còn chưa đợi tôi tìm được ba người dì Di, thì lại gặp cung chủ gì đó, cô ấy không nói năng gì liền bắt lấy tôi.
- Dì Di của cô tu vi gì rồi? Chạy về nơi nào rồi?
- Hóa Chân sơ kỳ, còn nơi chạy trốn thì tôi cũng không biết, nơi đó sớm đã vượt khỏi phạm vi của đảo Nhân Trúc chúng tôi, trước giờ tôi cũng chưa qua đó.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Hóa Chân sơ kỳ gặp yêu thú cấp mười cũng chẳng có gì là khó khăn, cô không cần phải lo lắng. Tôi bây giờ phải quay về Nam An châu rồi, cô có muốn đi cùng tôi không?
Vô Tâm Hải rộng lớn như vậy. Giải Ấu Huê cũng không biết phương hướng cụ thể thế nào, Diệp Mặc cho dù đi tìm, cũng chắc chắn không tìm được.
- Tôi muốn đi cùng với Diệp tiền bối.
Giải Ấu Huê không chút do dự nói, một mình cô ở lại Vô Tâm Hải khác gì tìm cái chết, bây giờ đi cùng Diệp Mặc, nếu như dì Di đến Nam An châu cũng có thể gặp được.
Diệp Mặc thấy Giải Ấu Huê đồng ý, cũng không dài dòng nữa, trực tiếp phóng ra Thanh Nguyệt, cùng với Giải Ấu Huê tăng tốc bay về Nam An châu. Hắn lo lắng Đường Mộng Nhiêu và Ức Mặc có phải đã quay về Mặc Nguyệt Chi Thành rồi hay không, đến truyền tống trận cũng lười chẳng thèm đi. Đi truyền tống trận cũng giống như ngồi máy bay vậy, trước sau cũng mất không đáng là bao thời gian, mặc dù có thể tiết kiệm được chút ít thời gian, cũng không thích bằng tự mình bay.
...
Băng Thần cung, lúc này Vân Đình Đình và An Chỉ Kỳ đang ngồi trong một căn phòng căng thẳng bàn bạc, từ vẻ mặt kích động của hai người có thể nhìn ra, dường như là chuyện tốt.
- Chị Kỳ Kỳ, Yến trưởng lão và Bằng trưởng lão sớm đã xác định đứng bên chúng ta hay chưa? Em cũng có chút khẩn trương.
Đình Đình câu này cũng nói lại mấy lần.
An Chỉ Kỳ bất đắc dĩ nói:
- Đình Đình, em đừng lúc nào cũng không quả quyết, chỉ cần cung chủ phi thăng rồi, thì em chính là cung chủ, Yến trưởng lão là ân sư giảng dạy cho em, mặc dù em không thể gọi lão là sư phụ, nhưng tình thầy trò cũng có. Em làm cung chủ, lão chắc chắn cũng ủng hộ em. Bằng trưởng lão là sư tổ của chị, chị cũng đã nói với sư phụ của chị rồi, sư phụ nói em làm cung chủ, sư phụ chị chắc chắn ủng hộ em.
Dừng lại một chút, An Chỉ Kỳ lại nói:
- Bây giờ Băng Thần cung tống cộng có năm vị trưởng lão, còn có Liễu trưởng lão nữa, cung chủ trước khi đi có trách cứ lão, cái chết của Lãng Nguyệt có quan hệ đến lão, cung chủ phi thăng rồi, lão phần lớn cũng sẽ ủng hộ em. Nhưng, chúng ta vẫn phải lấy lòng người đó trước mới được.
- Chị Kỳ Kỳ, mấy ngày nay chị cứ để em đi thỉnh an mấy vị trưởng lão, chính là ý này đúng không?
Đình Đình chợt hiểu ra nói.
An Chỉ Kỳ lập tức gật đầu nói:
- Đương nhiến rồi, nếu không em cho rằng cái này là vô duyên vô cớ sao? Những vị trưởng lão đó đều là người anh minh, chắc chắn biết ý của em, nhưng cái này cũng không sao, em chỉ cần bày tỏ lòng cung kính của em, cho dù bọn họ biết ý tứ của em, thì cũng có thiện cảm với em, cũng sẽ thích. Hơn nữa, sự nguy hiểm của chúng ta bây giờ rất lớn, nếu như không thể nắm được quyền trước khi hai con trai của cung chủ quay về, thì chờ đợi chúng ta tuyệt đối cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
- Uhm. Em biết rồi, chị Kỳ Kỳ.
Đình Đình gật đầu hiếu ra ý tứ của An Chỉ Kỳ. Các cô lôi kéo mấy vị trưởng lão này, cũng là vì cô là thiếu cung chủ, nể mặt chút mà thôi. Một khi cô mất đi cái thể diện thiếu cung chủ, trưởng lão Hóa Chân bọn họ sẽ coi cô là ai?
Đình Đình vừa mới gật đầu đồng ý, liền cảm thấy cấm chế bên ngoài đung đưa, cô nhanh chóng ra hiệu với An Chỉ Kỳ, vọt ra ngoài mở cửa ra.
- Mục Tâm, em sao rồi?
Đình Đình nhìn thấy người con gái đang căng thẳng đứng trước cửa, lập tức biết xảy ra chuyện rồi, vội hỏi.
- Chị Đình Đình, cứu em...
Người con gái tên Mục Tâm vừa nhìn thấy Đình Đình và An Chỉ Kỳ lập tức chạy đến, khóc lóc kêu cứu.
An Chỉ Kỳ vừa nhìn liền biết có chuyện rồi, cô không đợi người con gái tên Mục Tâm kia nói tiếp, cũng đã kéo Mục Tâm vào phòng, sau đó vội vàng đóng cửa, ra hiệu cho Đình Đình đánh cấm chế lại.
Đình Đình không đợi An Chỉ Kỳ nhắc, cô cũng đã đánh cấm chế lại, cô đến Băng Thần cung cũng không phải mới được một hai ngày, làm sao không biết sự nguy hiểm trong đó.
- Có chuyện gì? Mục Tâm, em không cần vội, từ từ nói ra.
Đình Đình vừa an ủi người con gái đang khóc lóc này, vừa tỏ ý có chuyện gì thì nhanh nói ra.
Mục Tâm nức nở nói:
- Vừa nãy, vừa nãy... linh hồn bài của cung chủ vỡ rồi...
Rõ ràng cô nhớ đến chuyên Tiểu Quý găp lúc trước, linh hồn bài bị vỡ vụn, đã bị giết chết. Nhị thiếu gia Lãng Nguyệt chết bên ngoài, vốn dĩ không liên quan gì đến Tiểu Quý trông coi linh hồn bài kia, nhưng cung chủ lại cứ muốn giết Tiểu Quý, để tế sống cho nhị thiếu gia. Bây giờ linh hồn bài của cung chủ cũng bị vỡ vụn rồi, vậy thì thế nào? Nếu không phải cô biết Đình Đình trong lòng lương thiện, cô cũng chọn tự sát rồi.
- Cái gì?
Đình Đình và An Chỉ Kỳ đồng thời sững sờ người, một hồi lâu sau nửa từ cũng không nói ra được, tin này đối với hai cô quả thực quá chấn động rồi.