THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Thuyền này mặc dù không thả neo, nhưng đã đậu ở bờ biển một ngày một đêm rồi, tại sao trước khi mình tiêu diệt âm hồn, thì chiếc thuyền buồm này đã một mình rời đi?

Ninh Khinh Tuyết chợt nhớ tới một việc, mấy hôm trước lúc mình ở núi băng, chiếc thuyền buồm này cũng ở bên cạnh cô, dường như cô nghe thấy tiếng người ồn ào trên thuyền, chẳng lẽ cũng là do bóng đen đó làm?

Ninh Khinh Tuyết vừa mới nghĩ đến đây, trong khoang thuyền bỗng truyền đến một âm thanh, Ninh Khinh Tuyết giật mình đứng dậy, cô dùng thần thức quét xuống, nhưng bên trong không có bất cứ cái gì.

Lúc này thuyền đã một mình ra biển, thần thức của Ninh Khinh Tuyết không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô cũng không có dũng khí bước vào khoang thuyền đó lần thứ hai, Ninh Khinh Tuyết sờ sờ vào sợi dây chuyền đeo trước ngực, trong lòng đã bình tĩnh lại được đôi chút, mặc dù cô không nhìn thấy các âm hồn khác nữa, nhưng núi lửa trên biển thì vẫn còn như phảng phất xung quanh sợi dây chuyền.

Ngân Tử dường như không hề cảm thấy bất cứ cái gì, vẫn không ngừng nhảy nhót ở đầu thuyền.

Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên nói:

-Tao không quản mày là ai, nếu như mày còn dám xuất hiện, tao sẽ lập tức dùng cầu lửa để đối phó với mày, tao cho phép mày ở lại thuyền, nếu như dám quấy rối tao và Ngân Tử, thì tao sẽ khiến chúng mày lập tức biến mất đấy.

Mặc dù là những lời nói uy hiếp, nhưng chính Ninh Khinh Tuyết cũng cảm thấy hoảng sợ.

Dường như nghe thấy được những lời nói của Ninh Khinh Tuyết, hoặc là sợ sự uy hiếp của cô, nên những tiếng động ở dưới đã lập tức biến mất rồi.

Ninh Khinh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, xem ra lời uy hiếp của cô cũng có chút tác dụng đấy chứ. Cô vứt toàn bộ bàn ăn và ghế xuống biển, sau đó tìm chỗ ngồi. Trong đầu nghĩ những thứ mà cô không nhìn thấy được ở đây chắc không phải là sợ cô, mà là sợ sợi dây chuyền mà cô đeo.

Ngân Tử thấy Ninh Khinh Tuyết ngồi xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh cô.

Bỗng nhiên một tiếng nổ "Ầm Ầm" từ đâu vọng tới, rồi một ánh lửa đỏ rực phóng tít lên cao. Ninh Khinh Tuyết đứng phắt dậy theo bản năng.

Cô dẫn Ngân Tử đến mũi thuyền, lại phát hiện cách đảo Lưu Huỳnh khá xa có bão lửa, bão lửa cùng với khói đen nghi ngút phát ra từ ngọn núi lửa trên biển, thậm chí đã bay tới tận chỗ con thuyền mà Ninh Khinh Tuyết đang đứng.

Ninh Khinh Tuyết lại ngây người ra, cô cũng biết núi lửa trên đảo Lưu Huỳnh này đã hoạt động rồi, cô cảm giác trận này còn mạnh hơn trận trước rất nhiều, nếu như cô còn do dự một hai giờ nữa, thì lúc này cô đã hóa thành tro bụi trên ngọn núi lửa đó rồi.

Nhìn thấy ngọn núi lửa hoạt động như vậy, Ninh Khinh Tuyết biết ngay đảo Lưu Huỳnh đã bị hủy diệt rồi. Những người thổ dân trên đảo cũng biến mất không để lại chút dấu vết nào nữa rồi, mặc dù đó là những thổ dân mà cô không hề quen biết, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thương xót. Sinh mạng của con người không ngờ lại mỏng manh yếu đuối như vậy, đối mặt với sức mạnh của thiên nhiên, một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Một cơn sóng ập tới, vồ lấy chiếc thuyền, không cần người điều khiển, nó phóng vút đi với tốc độ cao nhất, trong nháy mắt những ánh lửa đã dần dần biến mất, cuối cùng là không nhìn thấy được nữa.

... Text được lấy tại Truyện FULL

Lúc này Diệp Mặc đứng ở trên thuyền đánh cá, thuyền cá dừng ở nơi Edern lẩn chốn, nơi này bây giờ ngoài gió biển chỉ còn âm thanh cuồn cuộn của sóng biển mà thôi, không hề có bất cứ thứ gì khác, không còn bất cứ dấu tích gì của vụ thảm án diễn ra vào nhiều ngày trước.

-Tôi nghĩ những tên hải tặc đó đã rời đi từ lâu rồi.

Edern nhìn thấy sắc mặt của Diệp Mặc không tốt, liền nói.

Diệp Mặc hừ một tiếng, không nói gì, nhưng vào lúc này, không ngờ lại có một tiếng nổ kinh hoàng từ xa vọng đến, một ngọn lửa khổng lồ bùng lên.

-Ồ, trời ạ, không ngờ ngọn núi lửa trên biển lại hoạt động rồi. Đáng sợ quá, thật khủng khiếp.

Edern lập tức hét toáng lên.

Không ngờ một hòn đảo nhỏ như vậy lại có núi lửa hoạt động? Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Mặc thấy núi lửa hoạt động, trong lòng hắn cũng cảm thấy bất an.

-Edern, anh lập tức cho thuyền chạy về ngọn núi lửa đang hoạt động đi.

Edern lập tức ngẩn người ra, ngọn núi lửa này đã bắt đầu hoạt động rồi, bây giờ lái thuyền qua bên đó, chẳng may bị cuốn đi thì làm gì còn mạng sống nữa.

Thấy dáng vẻ do dự của Edern, sắc mặt Diệp Mặc lập tức trầm xuống, nói:

-Edern, anh đúng là có lá gan của rùa, vậy mà cũng đòi theo đuổi Daphne sao?

Khuôn mặt Edern lập tức đỏ bừng

-Tôi không phải là thằng gan rùa, đây là lý trí, nếu như bây giờ lái thuyền qua đó, rất có thể sẽ bị bão lửa cuốn đi. Nếu như anh tưởng rằng núi lửa chỉ hoạt động ở trên đảo, không phun ra tận biển, thì anh sai rồi, cơn bão lửa khồng lồ này sẽ lan đến trong nháy mắt thôi, có lẽ chúng ta nên neo thuyền ở cạnh bờ biển.

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

-Lái thuyền đến đó, không phải anh không sợ chết sao? Nếu như anh sợ chết, thì tôi sẽ tự lái đến đó.

Lần này Diệp Mặc không đuổi Edern đi, dù gì vô duyên vô cớ hất người ta xuống biển, thì cũng có phần quá đáng.

Edern không đáp lại lời của Diệp Mặc, nhưng anh ta đã lái thuyền về phía hòn đảo có ngọn núi lửa. Edern lái rất nhanh, dường như muốn chứng minh cho Diệp Mặc thấy anh ta không sợ chết.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, cũng không nói gì với Edern, nhưng cả Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết đều không thể ngờ được rằng thuyền của bọn họ chỉ cách nhau hơn mười hải lý. Chỉ có điều là một chiếc thì rời khỏi đảo Lưu Huỳnh, còn một chiếc thì chạy đến đảo mà thôi.

Chiếc thuyền đánh cá rất nhanh sau đó đã chạy đến đảo Lưu Huỳnh, mặt biển xung quanh đều là một màu nâu xám của tro bụi, có thể thấy đây chính là một hòn đảo, nhưng bây giờ đang bị bao phủ bởi dung nham phun trào.

Cách hòn đảo này một quãng xa, nhưng vẫn có cảm giác như bị thiêu đốt, và dường như cả hòn đảo cũng đang dần dần biến mất.

-Đi thôi

Diệp Mặc vô cùng thất vọng, nhìn dòng dung nham đang phun trào nói. Hắn biết, cho dù trước đây trên hòn đảo này có manh mối gì, thì bây giờ cũng không còn bất cứ thứ gì nữa.

Edern chỉ ước Diệp Mặc nói câu này, Diệp Mặc nhắc đến chuyện rời khỏi đây, anh ta lập tức lái thuyền đánh cá rời đi, không dám dừng lại.

Trong mấy ngày liên tiếp không tìm được Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc có chút lo lắng nóng vội. Edern và Diệp Mặc đã ở chung với nhau được hai ngày, biết Diệp Mặc đến đây tìm vợ, thậm chí còn có cảm giác đồng cảm với hắn.

Diệp Mặc biết là mình nóng vội, hắn ngồi ở mũi thuyền không nói gì, mà lấy lại bình tĩnh.

Thấy Diệp Mặc ngồi ở mũi thuyền, Edern biết điều cũng ngậm miệng không nói năng gì, chỉ đành dùng rada tìm kiếm xung quanh, vừa tìm vừa nghĩ xem nên làm thế nào để thông báo được tình hình của "Bắc Mã Hào" về càng nhanh càng tốt.

Sáu giờ đồng hồ trôi qua, trên bầu trời đã xuất hiện một vầng trăng non, ánh sáng của mặt trăng không giống với ánh sáng ban ngày. Biển đêm rộng lớn không những yên tĩnh mà còn rất sáng. Edern may mắn nên từ trước đến giờ vẫn chưa gặp phải cơn bão nào trên biển, một khi có bão thì cái thuyền đánh cá này của anh ta nhất định sẽ bị đáng vỡ tan thôi.

Diệp Mặc vừa mới vận hành đại chu thiên xong, cả người đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hơn nữa cảm giác bực bội lo lắng cũng không còn nữa. Vừa lúc đấy thì nghe được tiếng hét chói tai của Edern.

-Có chuyện gì vậy?

Diệp Mặc lập tức chạy đến đuôi thuyền hỏi Edern.

Edern không hề chú ý đến Diệp Mặc, anh ta chỉ vào màn hình rada kích động nói:

-Phát hiện ra hai mục tiêu, cách đây năm mươi hải lý.

Edern kích động vì bất luận mục tiêu đó có phải là mục tiêu hai người đang tìm kiếm hay không, chỉ cần có thông tin từ công cụ tìm kiếm là được rồi, anh ta có thể lập tức liên lạc được với nước Mỹ, báo cho bọn họ biết rằng anh ta vẫn còn may mắn sống sót, nói cho bọn họ biết "Bắc Mã Hào" rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Để hạm đội hải quân của Mỹ mau chóng cử người đến cứu Daphne.

-Còn do dự cái gì nữa, mau lái thuyền qua đó đi.

Diệp Mặc lập tức nói.

...

Ninh Khinh Tuyết không biết phải lái thuyền như thế nào, huống hồ cho dù cô biết phải lái thuyền như thế nào, thì cũng không biết nên lái về hướng nào. Cô chỉ có thể căng buồm lên hết cỡ, rồi để thuyền muốn trôi đi đâu thì trôi.

Vốn dĩ Ninh Khinh Tuyết tính rằng trên thuyền này có nước ngọt và lương thực đủ dùng trong hai tháng, cô tin rằng trong hai tháng nhất định sẽ có người phát hiện ra con thuyền này.

Nếu như không phải trong khoang thuyền có chút quỷ dị, thì bây giờ Ninh Khinh Tuyết cũng không sợ không tìm thấy đường về.

Cách của Ninh Khinh Tuyết cũng không tệ, thậm chí có thể nói cách của cô bây giờ là hoàn toàn hợp lí, bởi cô và Ngân Tử ở trên thuyền chưa đến nửa ngày đã gặp được một con thuyền khác.

Nếu như không phải là Ngân Tử, thì Ninh Khinh Tuyết đã chẳng biết được con thuyền đó đang lái về phía cô. Ninh Khinh Tuyết vì muốn tu luyện, nên đã bảo Ngân Tử canh trước mặt cô, nhưng chưa tu luyện được một nửa, cô đã bị tiếng kêu của Ngân Tử làm cho tỉnh.

Ninh Khinh Tuyết nhìn về phía mà Ngân Tử kêu, quả thật là có thuyền, mặc dù hơi mờ, không rõ lắm, nhưng dưới ánh sáng của mặt trăng, Ninh Khinh Tuyết có thể nhận ra đó là một chiếc thuyền, hơn nữa hình như chiếc thuyền đó còn đang hướng về phía thuyền của cô.

Được cứu rồi sao? Trong lòng Ninh Khinh Tuyết lần đầu tiên cảm thấy cô có thể gặp lại được Diệp Mặc. Chỉ cần cô có thể lên được bờ, bất luận là ở đất nước nào, trước tiên là cô có thể trở về, rồi sau đó sẽ lập tức đến Ninh Hải.

Chiếc thuyền đó tiến đến càng lúc càng gần, lần này Ninh Khinh Tuyết trông thấy rõ mặt lá cờ, hy vọng vừa mới dâng lên bây giờ lập tức tiêu tan rồi, hơn nữa lại còn vô cùng hoảng hốt.

Chiếc thuyền đó giống với chiếc thuyền buồm của cô, trên thuyền cũng cắm một lá cờ in hình đầu lâu, chiếc thuyền tiến đến càng ngày càng gần, lá cờ hình đầu lâu càng ngày càng rõ. Hóa ra chủ nhân của chiếc thuyền đó và chủ nhân của chiếc thuyền này là cùng một phe, bây giờ đám người đó đã đuổi đến rồi, nên làm thế nào bây giờ?

Chiếc thuyền đó không giống với thuyền của mình, nó xác định được phương hướng, chính là hướng di chuyển của chiếc thuyền của Ninh Khinh Tuyết.

Ninh Khinh Tuyết cầm lấy khẩu súng tự động, cô đã nhìn thấy bóng người trên chiếc thuyền đó, trên thuyền có người, hơn nữa không chỉ là một người, chí ít cũng phải mười mấy người.

Ninh Khinh Tuyết đương nhiên không ngây thơ mà cho rằng đám người cắm cờ in hình đầu lâu trên thuyền lại là người lương thiện, bọn chúng chắc hẳn là cướp biển, lai lịch bất minh.

Nhìn chiếc thuyền tiến lại càng ngày càng gần, Ninh Khinh Tuyết rất muốn đem chiếc thuyền chốn đi thật xa, nhưng cô thật sự không biết lái thuyền.

Bình luận

Truyện đang đọc