THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

"Phường thị Nam Sơn" không gần thành Hà Châu, nhưng lại có thể thông qua Truyền Tống Trận đến thành Hàm Nguyên trước, sau đó từ thành Hàm Nguyên đến "phường thị Nam Sơn" thì không xa lắm rồi.

Nhưng Diệp Mặc là âm thầm bỏ đi, hắn biết nếu phải đi qua Truyền Tống Trận nhất định sẽ bị "Vạn Đan Các" biết. Tuy biết Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc ở "ngành dược Hoa Hạ" tu luyện sẽ không có chuyện gì, nhưng Diệp Mặc vẫn không muốn để "Vạn Đan Các" biết chuyện hắn đã rời khỏi thành Hà Châu.

Thứ Diệp Mặc dùng là Phi Hành Trùy mà lúc trước hắn lấy được của Lý Bách Sâm, nếu như vậy thì hắn sẽ mất thêm mấy ngày, nhưng điều này cũng không sao cả.

Lúc này Diệp Mặc đã có tu vi đỉnh cao Trúc Cơ tầng ba, khống chế Phi Hành Trùy so với Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc khống chế lúc trước không biết nhanh hơn gấp mấy lần. Hai ngày sau, Diệp Mặc đã đi được nửa đường.

Chiều ngày thứ ba, Diệp Mặc phát hiện ra một con hồ ly nhỏ màu trắng ở nơi cách thành Hàm Nguyên không xa.

Con hồ ly nhỏ này chạy thoắt qua, nhưng lại làm Diệp Mặc nhớ lại con cáo tuyết nhung mà hắn thấy trước đây ở Mai Nội Tuyết Sơn, cũng chính là con thú có thể tìm kiếm linh vật. Chỉ là con hồ ly này tuy giống hệt cáo tuyết nhung, nhưng tốc độ của nó không biết nhanh hơn gấp mấy lần so với con cáo tuyết nhung mà Diệp Mặc thấy lúc trước.

Nếu ở đây vẫn là Mai Nội Tuyết Sơn, Diệp Mặc nhất định sẽ cho rằng con hồ ly này chính là con lúc trước hắn nhìn thấy, nhưng Diệp Mặc biết rằng đây là chuyện không thể nào, đừng nói nơi này và Mai Nội Tuyết Sơn không giáp với nhau, tốc độ của con cáo tuyết nhung cũng không bằng một phần mười con tiểu hồ ly vừa chạy trốn trước mắt kia.

Vì cáo tuyết nhung là con vật có thể tìm kiếm linh vật, nên Diệp Mặc không nghĩ ngợi nhiều, liền đuổi theo, nếu con hồ ly trước mắt này cũng cùng loại với cáo tuyết nhung, cũng có thể kiếm linh vật, thì hắn phát đạt rồi.

Chỉ là tốc độ của con hồ ly màu trắng trước mắt này quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã biến mất tăm. May là nó vẫn chưa thoát khỏi thần thức của Diệp Mặc, Diệp Mặc vẫn có thể theo kịp.

Vốn dĩ Diệp Mặc cho rằng đuổi kịp con hồ ly này cũng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi, nhưng sau hai tiếng đồng hồ, khi Diệp Mặc phát hiện con hồ ly này cách hắn càng lúc càng xa, hắn biết rằng bản thân mình hết hy vọng rồi. Không phải tốc độ của hắn không bằng con hồ ly, mà vì con hồ ly này không chỉ tốc độ không chậm hơn hắn, mà còn chạy vòng vo, nhanh chóng làm cho Diệp Mặc choáng váng đầu óc.

Trong lúc Diệp Mặc định buông tha cho con hồ ly này, thì một luồng sóng pháp lực cực mạnh khiến hắn lập tức cảnh giác, hắn liền thu hồi thần thức, thậm chí cả "Phi Hành Chùy" cũng thu vào. Hắn cảm thấy rõ ràng, hai luồng sóng pháp lực này đều không phải là thứ mà hắn có thể đối phó, vì loại sóng pháp lực này rõ ràng là do tu sĩ có tu vi Kim Đan phát ra.

Diệp Mặc tập trung suy nghĩ vận chuyển công pháp ẩn nấp của "Tam Sinh Quyết" chuẩn bị lặng lẽ rút lui, hắn không muốn bị hai tu sĩ Kim Đan chặn lại.

Nhưng Diệp Mặc còn chưa rời khỏi, thì hai tu sĩ Kim Đan đang đánh nhau đã xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. Diệp Mặc không nghĩ ngợi gì, liền cúi người xuống, ra sức thu hồi tâm thần, thậm chí cả thần thức cũng không dám phóng ra. Chỉ âm thầm trốn ở một góc không nhúc nhích. Tuy Diệp Mặc rất tự tin vào công pháp ẩn nấp của mình, nhưng người mà hắn phải đối mặt lại là tu sĩ Kim Đan.

- Quý Trường Sinh, ta và ông đều là tu sĩ của Chính Nguyên Kiếm phái, đồ đã đưa ông rồi, sao ông còn phải truy cùng giết tận?

Truyền đến tai của Diệp Mặc lại là giọng của một người con gái. Hơn nữa Diệp Mặc còn cảm thấy rất quen, hắn không dám dùng thần thức kiểm tra, lén lút giương mắt nhìn thử, không ngờ phát hiện hắn quen người con gái này thật.

Không ngờ lại là Ngu Vũ Thiên sư phụ của Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, Diệp Mặc nghe thấy lời của bà ta trong lòng lại rất ngạc nhiên, nghe ý của Ngu Vũ Thiên, tên Quý Trường Sinh kia dường như cũng là người của Chính Nguyên Kiếm phái, chỉ là tại sao ông ta lại muốn giết Ngu Vũ Thiên?

Có điều nhìn bộ dạng của hai người này, đều đã bị trọng thương. Ngu Vũ Thiên thì không cần nói rồi, Diệp Mặc không dùng thần thức quan sát, cũng cảm thấy được thương tích của bà ta, còn tên Quý Trường Sinh kia dường như cũng bị thương không nhẹ, chỉ là tình trạng của ông ta đỡ hơn Ngu Vũ Thiên rất nhiều.

Quý Trường Sinh hừ lạnh một tiếng nói:

- Đồ đưa ta rồi, nhưng bà đã ăn một viên, bà biết một viên "Thảo Hoàn Quả" có ý nghĩa gì với Lý gia ta không? Là một tu sĩ Nguyên Anh. Đương nhiên, muốn ta tha cho bà cũng được, đem máu huyết bản mạng của bà để lại một giọt cho ta là được rồi.

"Thảo Hoàn Quả" Diệp Mặc đương nhiên biết, đó là linh thảo cấp sáu, hơn nữa còn là dược liệu quý báu trong số các linh thảo cấp sáu, rất hiếm có, thậm chí còn quý giá hơn cả "Trú Nhan Quả". Vì "Thảo Hoàn Quả" có thể luyện chế "Thảo Hoàn Đan", đây là đan dược cần cho Kết Anh.

Diệp Mặc nghĩ đến chuyện tên Quý Trường Sinh này lại tìm được loại dược liệu quý giá này, khi "Thảo Hoàn Quả" chín thường là chín viên, không biết tên Quý Trường Sinh này có được mấy viên. Tuy Diệp Mặc rất muốn có loại dược liệu này, nhưng hắn cũng biết, thứ đồ này không phải là thứ hắn có thể rớ vào. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Ông nằm mơ giữa ban ngày hả? Ông rõ ràng là họ Quý, sao lại thành Lý gia rồi.

Ngu Vũ Thiên dứt khoát từ chối yêu cầu giao máu huyết bản mạng của Quý Trường Sinh, dù bảo toàn được tính mạng, nhưng sau này cũng là con rối của kẻ khác, bà ta đường đường là tu sĩ Kim Đan sao có thể làm chuyện như vậy được?

Quý Trường Sinh cười lạnh, bỏ phi kiếm trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào Ngu Vũ Thiên nói:

- Ta vẫn luôn là người của Lý gia.

Nói xong Quý Trường Sinh thuận tay cầm lên một ngọc bài, phía trên rõ ràng có một chữ Lý. Diệp Mặc giật mình, trước đây khi hắn giết chết Lý Bách Sâm cũng lấy được một ngọc bài chữ Lý trong túi trữ vật của ông ta, chỉ là trong túi trữ vật của Lý Bách Lâm không có ngọc bài, nên hắn cũng không để tâm. Bây giờ xem ra, tên Lý Bách Sâm mà hắn giết và Quý Trường Sinh ở trước mắt chính là người một nhà, ít nhất là cùng một gia tộc mà ra.

Biết được Lý Bách Sâm còn có một người cùng tộc mạnh mẽ đến vậy, sau lưng Diệp Mặc toát cả mồ hôi, nếu Quý Trường Sinh trước mắt, nên nói là Lý Trường Sinh muốn truy sát hắn, dù hắn có trốn ở thành Hà Châu cũng không cách nào chạy thoát.

Tên Lý Trường Sinh này hẳn ít nhất cũng có tu vi hậu kỳ Kim Đan, tuy Diệp Mặc không biết rằng tại sao đến bây giờ đã hai tháng trôi qua, hắn vẫn không có chuyện gì, nhưng cảm giác nguy hiểm này lại mơ hồ dấy lên trong lòng hắn.

Giờ phút này, Diệp Mặc không còn nghĩ đến chuyện đi "phường thị Nam Sơn", mà là nghĩ lập tức trở về dẫn theo Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc trốn được bao xa thì trốn.

Dù Hà Châu cách xa Chính Nguyên Kiếm phái, nhưng chút khoảng cách này với Diệp Mặc mà nói thì không hề an toàn chút nào.

- Hẳn là ta nên gọi ông là Lý Trường Sinh rồi, Lý Trường Sinh, dù ông là người của Lý gia, nhưng ông có cần phải giết chết Hàn trưởng lão không? Có cần phải giết chết Vu trưởng lão không? Đoạt "Thảo Hoàn Quả" cũng đành rồi, hà tất không niệm tình nghĩa đồng môn mà truy cùng giết tận?

Ngu Vũ Thiên tức giận quát lớn.

- Ha ha

Lý Trường Sinh bỗng cười to, ông ta cười xong, lại thu hồi phi kiếm trong tay, lấy ra một thanh kim đao.

Lý Trường Sinh giơ kim đao trong tay nói:

- Năm xưa ta rời nhà đến ở thành Bình Nghiêu, nhưng một môn phái tu kiếm của Chính Nguyên Kiếm phái, lại dòm ngó "Huyễn Vân lục đao" của Lý gia ta. Tổ tiên của hai tên thất phu Vu Chân Phi và Hàn Mưu Giá dẫn dắt Chính Nguyên Kiếm phái, tàn sát đẫm máu Lý gia ta đoạt mất "Huyễn Vân lục đao", con cháu Lý gia ta đã thề độc. Cuối cùng có một ngày, Lý gia ta sẽ trở về thành Bình Nghiêu, dùng máu rửa Chính Nguyên Kiếm phái. Ta giết hai tên Vu Chân Phi và Hàn Mưu Giá, chỉ là màn mở đầu mà thôi.

- Ông là người của Lý gia ở thành Bình Nghiêu? Nói như vậy thì Lý Bách Sâm đệ tử thiên tài của Chính Nguyên Kiếm phái cũng là người của Lý gia ở Bình Nghiêu sao?

Giọng của Ngu Vũ Thiên hơi run, rõ ràng là bà ta biết rõ điển cố này.

Lý Trường Sinh nói giọng căm hận:

- Đương nhiên, thế nên nếu bà giao ra máu huyết bản mạng, ta có thể tha cho bà, dù sao thì sau này Chính Nguyên Kiếm phái cũng sẽ không tồn tại được, sau này chỉ có Lý gia tồn tại. Bà ăn của ta một viên "Thảo Hoàn Quả", hiện nay đã là tu vi hậu kỳ Kim Đan, chỉ cần gia nhập liên minh Lý gia ta, ta nghĩ bà lên Kết Anh cũng là chuyện sớm muộn mà thôi…

Nhìn thấy Ngu Vũ Thiên mặt mày trắng bệch, Lý Trường Sinh càng ăn chắc Ngu Vũ Thiên, ngạo nghễ nói:

- Lần này ta có được năm viên "Thảo Hoàn Quả", Lý gia ta ngoài Lý Bách Sâm và ta ra, còn có ba tu sĩ Kim Đan, hơn nữa đều là hậu kỳ Kim Đan. Nên lần này Lý gia ta ít nhất có hai người sẽ thăng cấp Nguyên Anh, có thể tưởng tượng, một khi Lý gia ta có hai người thăng cấp Nguyên Anh, đừng nói là Chính Nguyên Kiếm phái, dù là môn phái bốn sao có nội tình thâm hậu, thì thế nào chứ? Ta nghĩ nếu bà thức thời thì…

- Ông cứ nằm mơ đi, Ngu Vũ Thiên ta có chết cũng sẽ không giao máu huyết bản mạng của mình ra đâu…

Ngu Vũ Thiên dứt khoát cắt ngang lời của Lý Trường Sinh, phi kiếm trong tay đã vung lên nhắm thẳng vào Lý Trường Sinh.

- Không biết thức thời.

Lý Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, cầm kim đao lên đồng thời lạnh lùng nói:

- Huyễn Vân lục đao của ta đã là ngũ đao, ta muốn xem thử bà rốt cuộc có thể đỡ được mấy đao của ta.

Diệp Mặc giật mình, hắn không ngờ rằng Ngu Vũ Thiên đã là hậu kỳ Kim Đan rồi, "Thảo Hoàn Quả" kia quả là tốt thật. Tên Lý Trường Sinh kia ăn chắc một người có hậu kỳ Kim Đan như Ngu Vũ Thiên, cho thấy ông ta ít ra đã Kim Đan viên mãn rồi. Ông ta nói "Huyễn Vân lục đao" của mình đã đạt ngũ đao, xem ra trước đây khi hắn đánh nhau với Lý Bách Sâm, Lý Bách Sâm nói ông ta đã luyện thành lục đao là gạt hắn, tên Lý Bách Sâm kia nhiều nhất chỉ vung được ba đao thôi.

Diệp Mặc suy nghĩ tỉ mỉ, nhanh chóng nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Tu vi của Ngu Vũ Thiên và Lý Bách Sâm kém nhau không nhiều, Diệp Mặc đã không còn suy nghĩ phải bỏ trốn, phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó. Hắn trốn vào một góc, một khi Lý Trường Sinh và Ngu Vũ Thiên đấu nhau bị thương rồi, thì cơ hội của hắn sẽ đến.

Diệp Mặc vừa nghĩ tới đây, thì vang lên một tiếng "ầm" lớn, "Huyễn Vân đệ nhất đao" của Lý Trường Sinh đã vung ra vô số đao khí chạm trán với phi kiếm của Ngu Vũ Thiên. Ngu Vũ Thiên bị một đao này chém thổ huyết, thương tích đầy người.

Cả Diệp Mặc cách xa như vậy, cũng cảm thấy một luồng sát ý của đao khí lạnh lẽo làm đau nhức khắp cả người.

Chỉ là một đao này, Diệp Mặc đã biết rằng, tên Lý Trường Sinh này lợi hại gấp mấy chục lần tên Lý Bách Sâm kia…

Bình luận

Truyện đang đọc