THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Ha ha, không vội. Văn tiểu thư nên xem đồ trước một chút rồi nói chuyện giao dịch sau đi, cô hẳn là không có ý kiến gì chứ.

Người đàn ông tự xưng họ Cung lại chậm rãi nói.

- Có thể...

Văn Đông nói xong hai từ này, khuôn mặt biến sắc, lại nói với Diệp Mặc:

- Anh mở chiếc rương ra cho Cung tiên sinh nhìn.

Diệp Mặc thấy sắc mặt Văn Đông thay đổi, biết rằng cô đã phát hiện người trốn bên cạnh. Tuy rằng không biết cô làm sao phát hiện ra, nhưng nếu cô đã phát hiện ra chứng tỏ cô có biện pháp của cô. Chỉ có điều không biết cô phát hiện ra người trốn ở phía sau cửa, hay là người trốn ở trong bình phong.

- Văn tiểu thư, tôi biết cô lợi hại, tuy nhiên cô càng lợi hại, chờ cô đem súng chứa bên trong rương mở ra, lắp ráp, phỏng chừng cũng mất mười mấy giây, mười mấy giây này tôi có thể giết cô rất nhiều lần rồi. Cho nên tôi hy vọng mọi người không nên kích động thì tốt hơn.

Cung tiên sinh nói xong lại ngồi xuống, có chút châm chọc nhìn Văn Đông chằm chằm.

Diệp Mặc cũng có chút kinh ngạc, hắn không biết Văn Đông kiếm đâu ra dũng khí cùng người họ Cung này giao dịch, đây không phải dê vào miệng cọp sao?

- Lời này là có ý gì? Mà Cung tiên sinh phái người cầm súng đứng ở cửa lại là có ý gì? Chẳng lẽ Cung tiên sinh không muốn nói đạo nghĩa?

Văn Đông không chút khẩn trương nói, dường như đang nói về một chuyện mà không có quan hệ với nàng chút nào.

- Bốp bốp...

Người đàn ông Cung vỗ vỗ tay, nói:

- Văn tiểu thư quả nhiên vẫn lợi hại như trước kia, tuy nhiên giang hồ đạo nghĩa bây giờ thật sự là không đáng giá tiền, vào đi.

Nghe được thanh âm tên họ Cung, hai gã cầm súng ở cửa tiến đến, cầm lấy súng chĩa vào Văn Đông và Diệp Mặc. Vượt ra ngoài dự đoán của Diệp Mặc chính là, bốn người đứng phía sau tên họ Cung tuy rằng trong tay có súng, nhưng chưa giơ lên.

Diệp Mặc giờ mới hiểu được hoá ra Văn Đông phát hiện hai người ở cửa, tuy nhiên người đứng bên trái phải trong bình phong, cô lại không phát hiện ra. Diệp Mặc thần thức đã tập trung vào ngón tay hai gã ở cửa, chỉ cần ngón tay bọn họ vừa động, hắn liền lập tức né tránh. Hắn bây giờ còn chưa thể tin tưởng mình có thể tránh né viên đạn được hay không, tuy nhiên chưa luyện đến khí tầng ba, hắn phỏng chừng cũng rất nguy hiểm.

Văn Đông dường như không thấy mình bị súng chĩa vào, mà là từ trong túi lấy ra một chiếc máy định giờ, chậm rãi nói:

- Nếu Cung tiên sinh thật sự muốn không để ý đạo nghĩa, Văn Đông tôi cũng sẽ không để ý việc mọi người chết cùng nhau. Không sai, trong rương tôi là có một khẩu súng, nhưng bên trong còn có một quả bom hẹn giờ, uy lực cũng không lớn lắm, tuy nhiên thừa sức đem chỗ này của Cung tiên sinh san bằng, tôi tin Cung tiên sinh chắc có lẽ không hoài nghi uy lực quả bom trong tay tôi.

- Ha ha, Văn tiểu thư thật biết nói đùa, Giang Nghiêm, đi đem đồ vật đưa cho Văn tiểu thư xem, còn các ngươi nữa đem súng thu lại, chẳng lẽ không biết Văn tiểu thư là khách qúy sao?

Tên họ Cung nói xong, đồng thời bảo hai người ở cửa đem súng thu lại. Y đương nhiên biết Văn Đông đang làm gì, chơi bom đối với nàng mà nói quả thực giống như chơi với pháo.

Văn Đông dường như cũng không có chú ý chuyện này, mà trực tiếp mở rương ra, thời điểm tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào chiếc rương của cô, cô đã khiến mọi người hoa cả mắt với tốc độ lắp súng của mình.

Mặc dù không có tính thời gian, nhưng Diệp Mặc khẳng định thời gian của nàng không vượt quá mười giây đồng hồ. Dù chỉ là vài giây, nhưng vì e dè quả bom Văn Đông mang trên người, hoặc là bởi vì không nhìn thấy Văn Đông mang gì đến, tên Họ Cung sắc mặt biến đổi vài lần, chung quy không lựa chọn khiến bọn thuộc hạ nổ súng.

Diệp Mặc lại biết trong rương Văn Đông tuyệt đối không có bom, bởi vì trước đó hắn đã dùng thần thức quét lướt qua.

Văn Đông vác súng trường đã lắp xong, kéo Diệp Mặc trực tiếp dựa vào phía bên trái sườn, Diệp Mặc cười khổ, trong lòng tự nhủ, tuy rằng cô làm như vậy tránh khỏi đem lưng chìa cho hai người ở cửa, nhưng đây không phải lại đem lưng chìa ra trước mặt những kẻ đứng sau tấm bình phong sao?

Quả nhiên khóe miệng tên họ Cung lộ ra nụ cười, gật gật đầu đối với gã cầm chiếc rương đứng bên cạnh hắn. Text được lấy tại Truyện FULL

Người này cầm rương mở ra, đi tới đem rương cho Văn Đông bên này xem. Diệp Mặc đã thấy rõ, là một rương chứa đầy đô la Mỹ. Phỏng chừng có hơn một triệu.

Trong lòng thầm mắng Văn Đông keo kiệt, cô ta có hơn một triệu đô la Mỹ, không ngờ chỉ cho hắn mấy chục ngàn phí trốn chạy, còn khiến hắn bị họng súng chĩa vào. Tuy nhiên Diệp Mặc lại cũng mở rương ra, đem rương nhắm ngay tên họ Cung, đồng thời tay nắm lấy một khối gỗ vụn ở phía sau lưng ghế bên cạnh, chia khối gỗ vụn trong tay làm thành tám miếng, trong đó một miếng trực tiếp hướng phía sau mặt đánh tới. Vụn gỗ chuẩn xác xuyên qua lỗ nhỏ trên bình phong, bắn vào người trốn sau bình phong, người đó ngay cả tư thế cũng không thay đổi đã bị giết chết.

Không ai thấy động tác của hắn, vụn gỗ trong tay Diệp Mặc vẫn ẩn chứa chân khí, đánh vào mặt sau người nọ, trực tiếp đâm xuyên qua ấn đường của y, đóng kín thanh đới của hắn. Đối với người muốn tính mạng của mình, Diệp Mặc chưa bao giờ lưu tình.

Sau khi bắn chết người đó, Diệp Mặc cố ý đi vào giữa, bằng không cách quá xa, thần trí của hắn không thể quan sát đối phương tỉ mỉ. Thấy Diệp Mặc đi vào giữa, tuy rằng không nghĩ đi theo, nhưng Văn Đông cũng đành bám gót phía sau Diệp Mặc.

Tên cầm đô la Mỹ trong tay, đi đến trước mặt Diệp Mặc nhìn chiếc rương của Diệp Mặc. Văn Đông cũng một tay cầm súng, một tay cầm mấy xấp đô la Mỹ nhìn nhìn.

Sau khi nhìn đồ vật bên trong cái rương của Diệp Mặc, tên kia liền gật gật đầu.

Tên họ Cung cười cười nói:

- Được, cứ như vậy...

Nói xong không ngờ xoay người rời đi.

Diệp Mặc thần thức lập tức liền quét đến ngón tay phải bóp cò của người phía dưới tấm bình phong đối diện, cùng một thời gian, trong tay Diệp Mặc còn lại bảy khối vụn gỗ đã bay ra ngoài, và kéo Văn Đông dời mấy thước. Diệp Mặc không hiểu vì sao người này không sợ bom, tuy nhiên cũng rất có thể thời điểm Văn Đông mở rương ra đã bị hắn mượn dụng cụ gì để kiểm tra rồi, Văn Đông này thật đúng là lên mặt.

Thời điểm tên họ Cung nói xong rồi, Văn Đông cảm giác không đúng, liền lập tức giơ súng lên, nhưng trong nháy mắt, cô bị Diệp Mặc lôi đi.

Văn Đông không rõ tại thời điểm nguy hiểm này, Diệp Mặc vì sao lại kéo mình rời khỏi đây, vài tiếng súng chát chúa vang lên, lập tức liền phản ứng lại, người đang trốn ở đối diện. Không chút nghĩ ngợi Văn Đông liền giơ súng trong tay lên, muốn phản kích, nhưng cô phát hiện ngoại trừ tên Cung tiên sinh kia còn đứng đó thì không có bất kỳ người nào có thể đứng.

Đây là chuyện gì vậy, nhưng nhìn hai người cạnh cửa và bốn người bên cạnh tên họ Cung, ấn đường đều có vết tích chảy máu, Văn Đông lập tức hiểu ra, những người này đều do Diệp Mặc giết.

Nhìn lầm rồi, đây là phản ứng đầu tiên của Văn Đông, Diệp Mặc quả nhiên không phải người thường. Hắn không ngờ ở thời gian ngắn như vậy mang mình né khỏi đấu súng, còn giết ít nhất là bảy người. Nếu Diệp Mặc không kéo cô, cô chắc chắn sẽ tránh đạn của sáu người đối phương ở phía trước, nhưng cô tuyệt đối trốn không thoát viên đạn phóng tới từ bình phong đối diện.

Trời ạ, hắn rốt cuộc là ai, không ngờ lợi hại như thế? Văn Đông kinh hãi, lập tức phát hiện bình phong đối diện có vết máu chảy xuống, vừa rồi tiếng súng cũng là từ đối diện truyền đến, Văn Đông lập tức biết đối diện quả nhiên có người, hơn nữa người này lại bị Diệp Mặc giết.

Nghĩ đến đối diện có người Văn Đông lập tức xoay người nhìn lại, quả nhiên mặt sau bình phong cũng có vết máu chảy xuống. Lập tức phía sau lưng Văn Đông mồ hôi lạnh túa ra, nếu không phải Diệp Mặc, cô đã chết cũng không biết là chết như thế nào, hai người ẩn núp dùng súng chỉa về phía nàng, cô không ngờ không phát hiện ra, khó trách cô sau khi đi vào luôn cảm thấy có chút kinh hãi, hóa ra là như vậy. Cho dù là cô có thể kéo vài cái đệm lưng thì như thế nào?

Lại là tiếng hai bước chân nhẹ nhàng và khéo léo, Diệp Mặc đã nghe thấy, hắn đang chuẩn bị tiếp tục dùng vụn gỗ giết người, Văn Đông đã nâng súng lên, hai tiếng súng vang lên liền kết thúc trận đấu.

Diệp Mặc âm thầm gật đầu, Văn Đông tuyệt đối không thể nghe thấy tiếng bước chân giống như hắn, nhưng cô có thể phát hiện được người tiếp cận, chứng tỏ nàng là một tay già đời.

Tên họ Cung không thể tin được nhìn chằm chằm Văn Đông, sắc mặt có chút tái nhợt. Cũng là bởi vì y biết Văn Đông tự phụ, mới thiết lập một ván ắt phải chết này, không ngờ toàn quân bị giết rồi. Sớm biết rằng quả bom của cô là giả, sớm giết cô thì tốt rồi.

- Cung Hội Sơn, ông sẽ không vì một triệu đô la Mỹ mà giết tôi, chẳng lẽ ông muốn diệt khẩu?

Văn Đông sắc mặt lập tức cũng trở nên khó coi, cầm khẩu súng trường trong tay tới gần tên họ Cung.

Bình luận

Truyện đang đọc