An Chỉ Kỳ nhìn bóng Diệp Mặc mất hút một cách ngơ ngác. Bên tai còn văng vẳng lời hắn bảo mình đi thu phục cả thế giới, trong lòng bỗng nhiên có một tư vị không thể nói ra. Cô bỗng nhiên có chút mê hoặc với cách nghĩ chinh phục Nam Cực của bản thân và bạn học, lẽ nào người đặt chân đến Nam cực đã thực sự chinh phục nơi này sao?
Đông Phương Vượng giống An Chỉ Kỳ, cũng nhìn bóng dáng dần biến mất của Diệp Mặc, bỗng cảm thấy trong lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Gã rất thông minh, hơn nữa dự cảm còn rất phi thường. Trong khoảnh khắc, gã đã cảm nhận được sát khí của Diệp Mặc, nói thực, lúc An Chỉ Kỳ và người đó nói mình là Đông Phương Vượng, gã đã nhìn thấy sát khí trong ánh mắt người thanh niên ấy.
Thế nên gã nói rất nhiều, chính là để người đó hiểu gã và Đông Phương Tê, Đông Phương Đường không có bất cứ quan hệ nào. Thậm chí câu cuối cùng vẫn vì bảo đảm tính mạng tặng cho Diệp Mặc, về phần Diệp Mặc có thế hiểu được hay không, gã không quan tâm.
Diệp Mặc vừa hỏi việc của Đông Phương Đường, Hư Nguyệt Hoa liền cho đáp án xác thực. Việc của Đông Phương Đường cô đã điều tra từ lâu, việc của công ty Lam Quang Nam Phi, Nguyệt Hoa cũng sớm biết, chỉ là vì Diệp Mặc vừa về đã vội vàng đối phó với việc của Indonesia, bản thân cô cũng bận rộn với việc chiến tranh nên việc này bị lắng xuống.
Từ chỗ Hư Nguyệt Hoa Diệp Mặc đã biết, công ty Lam Quang Nam Phi mấy tháng trước khi xảy ra nội chiến. Trưởng đoàn Khố Vưu và Edward đã chết trong cuộc nội loạn, công ty Lam Quang chia năm xẻ bảy, Đông Phương Đường đem thuộc hạ sau lần nội loạn ấy biệt vô tăm tích.
Nghe xong lời của Hư Nguyệt Hoa, trong lòng Diệp Mặc dâng lên một cảm giác không vui. Hắn có một loại trực giác, bất kể là bộ đội đặc chủng quốc gia mất tích ở đảo Băng Khôi, hay là dược phẩm Lạc Nguyệt xảy ra chuyện, thậm chí chiến tranh của Lạc Nguyệt, đều có quan hệ tới sự mất tích của Đông Phương Tê. Bởi vì nếu đây là do con người gây ra, như vậy thực sự quá giống thủ pháp của Đông Phương Tê, hắn không khỏi không nghi ngờ.
Nếu Đông Phương Tê chưa chết, người đầu tiên hắn nghi ngờ phải là Đông Phương Tê nhưng Đông Phương Tê lại chết rồi nên đối tượng đầu tiên mà hắn nghi ngờ giờ biến thành Đông Phương Đường.
Nếu việc này có quan hệ với Đông Phương Đường, vậy thì rất có khả năng gã đã gia nhập Bắc Sa. Thậm chí chính miệng Hàn Tại Tân nói người Bắc Sa trốn căn cứ Dương Loan sau đó để lộ Không quỳ, cũng là một khâu trong kế hoạch. Bởi sự quá trùng hợp đó, đúng lúc sau khi mấy đội quân binh đặc chủng tiến vào đảo, việc mất tích lại bắt đầu.
Diệp Mặc không biết việc này trừ hắn có dự đoán đại khái ra, quốc gia còn lại không biết là còn có người nghĩ tới điểm này không
- Việc của nước Mỹ và nước Anh bên đó thế nào?
Diệp Mặc gác việc Đông Phương Đường lại hỏi tiếp.
Hư Nguyệt Hoa nhẹ nhàng đáp:
- Sau khi phu nhân Rhodes và con gái phát biểu ở đài truyền hình Lạc Nguyệt, người lãnh đạo nước Mỹ và nước Anh đàm thoại rất nhanh rồi kết thúc, nhưng chưa truyền ra bất cứ tin gì. Hơn nữa, thời gian thủ tướng nước Anh ở nước Mỹ cũng thay đổi, bị rút ngắn lại, bây giờ đã rời khỏi Mỹ trở về Anh. Phía Ấn Độ cũng không truyền ra tin tức gì.
Sau khi nói đến đây, Hư Nguyệt Hoa chần chừ một chút rồi nói tiếp:
- Chỉ là phu nhân Rhodes giờ chưa muốn rời Lạc Nguyệt, cô ta bảo đợi anh về có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Nghe xong lời của Hư Nguyệt Hoa, đầu của Diệp Mặc bắt đầu đau, hắn đoán phu nhân Rhodes này có vấn đề, nhưng không biết vấn đề của cô ta xảy ra ở nơi nào. Bất luận cô ta có bí mật gì, Diệp Mặc cũng không muốn tiếp xúc với loại người này. Chỉ cần cô ta không có ác ý với Diệp Mặc, hắn ước gì phu nhân Rhodes lập tức rời khỏi Lạc Nguyệt.
Nhưng người ta không đi, cũng không thể đuổi đi, nghĩ đến đây, Diệp Mặc có chút phiền não nói:
- Giờ tôi sẽ đi tới đảo Băng Khôi xem xét, chị chú ý một chút tới phu nhân Rhodes và con gái cô ta. Phải chú ý an toàn, đồng thời cũng phải chú ý việc làm, lời nói của họ, không được để cho người phụ nữ này giở trò.
- Anh không nói gì với Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết sao?
Hư Nguyệt Hoa hỏi theo bản năng, trong lòng cô nghĩ làm thế nào để tới được đảo Băng Khôi, nơi đó cũng không phải là khoảng cách một, hai điểm, nhưng Diệp Mặc không nói cần sự giúp đỡ nên cô cũng không hỏi nữa.
Nghe xong lời của Hư Nguyệt Hoa, Diệp Mặc liền đáp:
- Di động không còn nhiều pin, có vài lời để sau khi trở về tôi sẽ nói với họ.
Nghe được tiếng cười của Hư Nguyệt Hoa truyền tới, Diệp Mặc liền vội vàng nói:
- Chị đừng hiểu lầm, cái đó bây giờ chị nhất định phải chú ý sự an toàn của Diệp Tinh, còn nữa, nếu có người di dân tới Lạc Nguyệt thì bây giờ có thể mở cửa rồi, nhưng các nhà khoa học đang nghiên cứu khu vực Lạc Nguyệt và các khu quan trọng khác, nghiêm cấm bất cứ ai tới gần, chỉ cần bắt được, lập tức giam lại, đợi tôi về xử lý.
Diệp Mặc vội chuyển đề tài, nhưng đồng thời cũng bảo Hư Nguyệt Hoa bắt đầu bắt tay vào việc di dân tại Lạc Nguyệt. Tuy ở Lạc Nguyệt chiến tranh vừa kết thúc, Lạc Nguyệt thắng một cách nhẹ nhàng, thoải mái nhưng ưu khuyết điểm đều bộc lộ ít nhiều, nếu dân ở Lạc Nguyệt nhiều hơn chút thì việc của phu nhân Rhodes có thể tránh được.
Diệp Mặc tính, dân số ở Lạc Nguyệt khoảng năm triệu đến mười triệu, cứ cho là đến hai mươi triệu thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Binh lính khoảng năm triệu, chỉ khi đạt tới mức này, Lạc Nguyệt mới không sợ bất cứ thế lực nào. Cho dù là bị bao vây tấn công, Lạc Nguyệt cũng sẽ không sao, huống hồ việc bị tấn công bao vây là không có khả năng xảy ra. Ngoại giao của Lạc Nguyệt tuy không tốt lắm nhưng không yếu đến nỗi không có nước đồng minh nào.
- Đúng rồi, chị giúp tôi điều tra xem Tây Đường là nơi nào, nghe nói là một vùng của Hoa Hạ nhưng tôi lại chưa nghe thấy bao giờ. nguồn TruyenFull.vn
Diệp Mặc nhớ tới lời của Đông Phương Vượng nên thuận miệng nhờ Hư Nguyệt Hoa điều tra một chút.
Cúp điện thoại, Diệp Mặc đột nhiên nghĩ tới tên ba anh em nhà Đông Phương. Đông Phương Tê, Đông Phương Đường, Đông Phương Vượng, ba cái tên này dường như có một đặc điểm, chữ cuối cùng hợp lại chính là Tây Đường Vượng.
- Đây chỉ là trùng hợp thôi!
Diệp Mặc cau mày, tự nói với mình.
Lúc này Diệp Mặc đã hiểu vì sao cuối cùng Đông Phương Vượng lại để lộ ra tin này, hẳn gã đã nhận thấy sát cơ của mình rồi, hơn nữa, sau khi nhận thấy sát cơ của mình, gã liền để lộ tin này. Gã Đông Phương Vượng này thật có tâm cơ, gã đã nói với mình tin này hoàn toàn là để bảo toàn tính mạng.
Đông Phương Vượng sợ khi mình tới sẽ đổi ý giết gã, nhưng gã Đông Phương Vượng này quá coi thường Diệp Mặc hắn rồi, mình muốn giết gã thì không phải dùng những lời lẽ uốn lượn đó, gã nghĩ như thế này, có thể có quan hệ cùng truyền thống của nhà Đông Phương gã. Người của Đông Phương gia làm việc thích như vậy nên cũng xem người khác thành như vậy.
Nhưng Diệp Mặc cũng đã nhìn ra, tên Đông Phương Vượng này mặc dù không cay độc bằng tên Đông Phương Tê và Đông Phương Đường nhưng cũng là một nhân vật khá sắc sảo. Chỉ là trầm mặc một chút, nếu gã không phải là người của Đông Phương gia, cách nghĩ quang minh một chút, có lẽ mình thật sự muốn đưa người này tới Lạc Nguyệt. Bất luận thế nào, gã Đông Phương Vượng này cũng là một nhân tài.
…
Tuy điều kiện rất khắc nghiệt, nhưng Lạc Nguyệt lại bắt đầu thu hút sự di dân trên toàn cầu, hơn nữa còn ưu tiên di dân đến từ Hoa Hạ. Nhưng bất kể là ai muốn đến Lạc Nguyệt, nhất định phải điều tra, chỉ cần phù hợp với điều kiện ở Lạc Nguyệt mới có thể di dân tới đây.
Đến Lạc Nguyệt, không định cư, không nhận, Tham quan vô lại không nhận, vi phạm pháp luật không nhận, không rõ bối cảnh không nhận…
Cho dù là điều kiện khó khăn nhưng vẫn không ngăn cản được số người di dân tới Lạc Nguyệt. Lạc Nguyệt bây giờ chính là sự tồn tại của ngoại thế đào nguyên.
Hơn nữa vì chiến tranh, Lạc Nguyệt đã chiếm được số tiền lớn, rất nhiều công trình đồng thời được xây dựng lên. Khu sinh hoạt, buôn bán, trường học, nhà xưởng, bệnh viện, ngân hàng, các loại cơ sở hạ tầng đều được xây dựng, thiết kế lên một Lạc Nguyệt chưa từng có từ trước tới giờ, hơn nữa là thiết kế của Diệp Tinh nên bất luận là quy hoạch gì thì những công trình này đều là hạng nhất trên thế giới.
So với việc náo nhiệt phi thường ở Lạc Nguyệt thì tổng thống Mỹ Turner buồn bực đến hộc máu. Vừa mới có người giúp y có cơ hội, còn chưa phát huy được đã bị Lạc Nguyệt dập nát rồi. Phu nhân Rhodes lại được người của Lạc Nguyệt cứu, hơn nữa cô ta còn phát biểu trên truyền hình chỉ trích nước Mỹ.
Cứ như vậy, nước Anh không thể khai chiến, các du khách Mỹ và Ấn Độ vì bị phu nhân Rhodes chỉ trích là tổ chức khủng bố, thậm chí còn có video làm chứng nên họ càng không có lý do gì khai chiến.
Cứ cho Turner muốn đại chiến với Lạc Nguyệt nhưng không có cớ để được sự ủng hộ của nhân dân Mỹ, không có cớ để những nước còn lại can dự, y càng không có cách gì. Bây giờ khiến cho nước Mĩ phẫn nộ và không cam tâm như vậy, không những cuộc chiến lần này Lạc Nguyệt đã đại phát tài, có được thời gian kiến thiết lớn mà Indonesia còn đem Sangiang cho Lạc Nguyệt thuê, như vậy Lạc Nguyệt chẳng khác nào chặn họng hạm đội Mĩ tiến vào Ấn Độ Dương.
Là bá chủ trên biển đệ nhất toàn cầu, nước Mĩ tuyệt đối không cho loại chuyện này tồn tại. Thế nên cứ coi chưa có cớ khai chiến, bọn họ nhất định phải tiến hành đàm phán với Lạc Nguyệt, mời quân đội của Lạc Nguyệt ra khỏi Sangiang.
…
Diệp Mặc biết, phương diện nội chính hắn cũng không thành thạo, huống hồ hắn chưa có thời gian dài đi tham gia nội chính ở Lạc Nguyệt, nên hắn cũng không tham gia vào sự kiến thiết này. Đem toàn bộ những việc kia giao cho đám người của Hư Nguyệt Hoa, có đám người Hư Nguyệt Hoa ở đó, sự phát triển của Lạc Nguyệt, Diệp Mặc rất yên tâm.
Mục tiêu hiện tại của hắn rất rõ ràng, chính là đi đảo Băng Khôi tìm tung tích của Trương Đào và Lý Hồ, tốt nhất là có thể cứu bọn họ. Sau đó trở lại lo hôn sự với Lạc Ảnh, Ninh Khinh Tuyết. Sau khi kết hôn sẽ tìm kiếm linh thạch, tranh thủ ở lại hai năm rồi tiến vào tiểu thế giới.
Đối với tiểu thế giới, Diệp Mặc vẫn rất mong chờ. Hiện tại hắn biết núi Tinh Gia của tiểu thế giới còn phát hiện được di tích tu chân, sự hi vọng của hắn càng lớn lên. Mục đích mà hắn tiến vào tiểu thế giới chủ yếu là tìm kiếm tài nguyên tu chân, tranh thủ có thể đặt Trúc Cơ, còn thuận tiện đi dạo Thái Ất, kẻ nào của Thái Ất làm tổn thương Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc sẽ không bỏ qua.
Từ Nam cực đến Bắc cực, với tu vi bây giờ của Diệp Mặc cũng tiêu hao một viên tinh nguyên đan. Lúc Diệp Mặc tới kinh độ và vĩ độ trên bản đồ mà Hàn Tại Tân đã cho, tìm được đảo Băng Khôi thì trời đã mờ mịt. Ngay cả Diệp Mặc cũng không biết bây giờ ở đây rốt cục là ban đêm hay ban ngày, thời gian một ngày từ Nam cực tới Bắc cực đã khiến hắn chóng mặt rồi.
Đảo Băng Khôi quả đúng như lời nói của Hàn Tại Tân, tứ phía đều là núi băng, đảo Băng Khôi hùng vĩ ấy nằm ở giữa những khối núi băng, thật giống như một núi băng vô cùng lớn.
Khi Diệp Mặc đứng trên không ở đảo Băng Khôi đã nhìn thấy bốn phía hoàng nham trơ trụi và có một số núi đọng tuyếtliền biết được đây là một hải đảo thật sự, còn là một hải đảo có diện tích không nhỏ, tuyệt đối không phải núi băng. Nghe Hàn Tại Tân nói hải đảo này giống như đầu nón trụ nhưng Diệp Mặc lại không nhìn ra vì diện tích của đảo này quá lớn.
Ở xung quanh đảo Băng Khôi, còn có một vài chiến hạm của bộ đội nhưng những chiến hạm này chưa tới gần được đảo Băng Khôi.
- Xem ra nơi này thật sự có vấn đề xảy ra rồi.
Diệp Mặc độc thoại, sau đó liền đáp xuống một tảng đá màu vàng nâu. Hắn vừa mới bước trên đảo Băng Khôi thì có một loại cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, đó là một loại cảm giác tĩnh mịch.