THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Bên cạnh Thanh Vi Minh Giang, một tên trung niên tu vi Tiên Tôn bỗng nhiên kinh ngạc nhìn về phía dòng sông trước mặt mình. Y không ngờ lại phát hiện ra một con đường có 'Lệ sát chi khí' cực kỳ suy yếu, cho dù là Tiên Vương cũng có thể tiến vào. Chẳng lẽ Thanh Vi Minh Giang thật sự xuất hiện biến cố sao? Hay là lại có thủy triều?

Y rất nhanh đã lấy ra một chiếc thuyền rồi lướt xuống Thanh Vi Minh Giang. Khi thuyền của y đã đi được chừng trăm mét, thì y liền phát hiện thần thức của mình thực sự là mở rộng ra được xung quanh. Và chỉ cần dọc theo lộ tuyến này tiến đến, thì áp lực của 'Lệ sát chi khí' đều rất yếu.

Sau khi hiểu được thì y liền cố gắng kìm nén nội tâm kích động, đẩy nhanh tốc độ của mình biến mất vào bên trong Thanh Vi Minh Giang.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao ta lại thấy Cốc Húc Tiên Tôn một mình khống chế tiên thuyền tiến vào Thanh Vi Minh Giang nhỉ? Chẳng lẽ ta nhìn lầm?

Lúc này tên Cái Hướng Thần một đầu tóc bạc liền kinh dị không thôi nhìn về phía Thanh Vi Minh Giang trước mặt. Ở bên cạnh y còn có tám chín người nữa, có vài người trong số họ là đi ra từ 'tửu điềm Đỗ Nương', còn vài người là gia nhập vào khi gặp trên đường.

- Ngươi không nhìn lầm đâu, ở đây đã xuất hiện một con đường, 'Lệ sát chi khí' ở đó cực kỳ mong manh. Vừa rồi Cốc Húc chính là đi theo con đường đó.

Lão gù liền cau mày nhìn về phía con đường mà Diệp Mặc mở ra.

Lão gù và bà lão kia nhìn thoáng qua nhau, trong mắt của cả hai đều tràn ngập sự kinh ngạc. Cứ mỗi trăm ngàn năm thì 'Lệ sát chi khí' ở Thanh Vi Minh Giang lại hình thành thủy triều một lần. Sau khi 'Lệ sát chi khí' hình thành triều tịch, thì ở phía trước và phía sau thủy triều đều sẽ xuất hiện khu vực có 'Lệ sát chi khí' yếu kém.

Lúc đó cũng sẽ hình thành một cái thông đạo giống như hiện giờ, và chỉ sau khi cái thông đạo đó hình thành thì mới có thể dễ dàng tiến vào Lôi Sát Thần Điện, bằng không thì muốn đi vào Lôi Sát Thần Điện cần thiết phải có hơn mười tên Tiên Đế cùng liên thủ với nhau hình thành Lĩnh vực chồng chất, lúc đó mới có thể tiến vào Lôi Sát Thần Điện được.

Mà cho dù là đông đảo Tiên Đế liên thủ lại, thì trong đó cũng phải là người có tu vi luyện thể Tiên thần thể. Nhưng hiện tại không phải thời gian mà thủy triều 'Lệ sát chi khí' của Thanh Vi Minh Giang xuất hiện, cũng không có hơn mười Tiên Đế đồng thời hình thành Lĩnh vực chồng chất, vậy thì sao có thể xuất hiện loại con đường có 'Lệ sát chi khí' yếu kém kia chứ?

Kỳ thật chỉ có lão gù và bà lão kia biết rõ mục đích tới nơi này của họ là gì. Bọn họ cũng không phải thật sự là muốn tới tìm kiếm trân bảo trong Lôi Sát Thần Điện, vì nếu như bọn họ có thể dễ dàng tiến vào Lôi Sát Thần Điện, thì bọn họ đã sớm tới rồi. Bọn họ chính là vì Diệp Mặc mà đến, vì Diệp Mặc chỉ tùy ý đã có thể lấy ra một cái Tiên linh mạch cực phẩm, còn có thể lấy ra cả 'Đế mộc lam quả', thì có nghĩa là thứ tốt trên người Diệp Mặc chắc chắn không thiếu.

Đối với họ mà nói, thì Diệp Mặc cho dù là có tu vi luyện thể cao một chút, nhưng không biết trời cao đất rộng đi đến Thanh Vi Minh Giang này thì chính là muốn chết. Chờ tới khi hắn bị 'Lệ sát chi khí' giết chết rồi, thì bọn họ với tư cách là người có tu vi cao nhất thì đương nhiên là có thể chia chác những thứ ở trên người Diệp Mặc rồi.

Đương nhiên, nếu như Diệp Mặc không dám tiến vào Thanh Vi Minh Giang, thì bọn họ cũng sẽ theo dõi hắn. 'Đế mộc lam quả' của Diệp Mặc thì không một Tiên Đế nào mà không muốn có được cả, ngay cả bà lão và lão gù kia cũng không hề ngoại lệ.

- Trừ phi trên người hắn có loại Tiên bảo cao cấp nào đó, mà loại Tiên bảo này có thể tách được 'Lệ sát chi khí' của Thanh Vi Minh Giang…

Thần thức của bà lão kia quét tới còn đường có 'Lệ sát chi khí' yếu ớt rồi cau mày nói.

Lão gù kia không nói gì. Một lúc sau y mới cười lạnh:

- Nếu nơi này có đường đi, và bất luận là dạng Tiên Vương gì cũng có thể đi vào, thì chúng ta cũng không cần phải lập nhóm với nhau nữa, cứ tự mình tiến vào đi thôi.

Nói xong thì lão gù tên Tiểu Thổ kia liền lấy ra một cái pháp bảo Tiên thuyền lướt xuống Thanh Vi Minh Giang. Tiên thuyền của y tạo lên một chút bọt trên sông, rất nhanh đã biến mất theo con đường kia.

Bà lão kia thấy thế cũng không hề có chút chậm trễ nào, liền nhanh chóng mang theo đệ tử của mình tiến vào con đường kia. Những người còn lại thấy vậy cũng nhao nhao lấy ra Tiên thuyền của mình tiến vào con đường kia.



Ba người Diệp Mặc lúc này mới ngừng lại. Bọn họ đã tiến vào lòng sông Thanh Vi Minh Giang rồi. Lúc này thì một xoáy nước hiện ra trước mặt ba người, mà vị trí trên bản đồ của Dụ Nhạc Sinh đúng với vị trí của xoáy nước này.

Xoáy nước này rất cổ quái, bên trong hoàn toàn mờ mịt, không có một giọt nước nào. Nước sông Minh Giang dường như cũng không dám tiến vào cái xoáy này, chỉ chảy trên vìa xoáy nước, nói trắng ra, vũng nước xoáy này giống như là miệng một cái giếng sâu vậy, vô cùng quỷ dị. Ngoại trừ Diệp Mặc có thể cảm nhận được một chút tình huống bên trong cái nước xoáy này, thì Dụ Nhạc Sinh cùng với Sư Quỳnh đều không thể cảm giác được gì.

- Hẳn là phải đi vào từ nơi này.

Dụ Nhạc Sinh hiển nhiên là đã xem qua ngọc giản bản đồ kia, cho nên khi nhìn thấy cái nước xoáy này thì y liền khẳng định ngay.

- Cùng nhau nhảy xuống đi.

Thần thức của Diệp Mặc đã cảm thấy một tia khí tức sát phạt của Lôi nguyên. Hắn một đường đi tới đây, đã luyện hóa được một lượng lớn 'Lệ sát chi khí'. Đối với vị đại năng để lại sát thế kinh khủng ở Thanh Vi Minh Giang này, thì Diệp Mặc đã hiểu được tương đối sâu rồi, tiếp theo đây hắn không cần phải tiếp tục luyện hóa loại sát khí kinh khủng này nữa. Hiện tại hắn cần chính là tìm một chỗ để an định lại, sau đó đem các loại sát thế dung hợp vào thần thông của mình.

Đạo của hắn không phải là "Sát lục chi đạo", cho nên cũng không cần phải tiếp tục lưu lại đây để luyện hóa 'Lệ sát chi khí'. Loại 'Lệ sát chi khí' đối với hắn mà nói, thì chỉ cần hiểu một chút là được. Nếu muốn hắn tuân theo "Sát lục chi đạo" này để tu luyện, thì sẽ chẳng ra đầu ra đuôi gì mất. Hắn tu luyện chính là 'Tam sinh quyết', cho nên hiển nhiên sẽ không làm việc lộn xộn như vậy.

Diệp Mặc vừa nhảy xuống, nhưng vì để cho vợ chồng Dụ Nhạc Sinh không phải chịu sự quấy nhiễu của 'Lệ sát chi khí', cho nên hắn đã cố ý hấp thu và luyện hóa 'Lệ sát chi khí' trong nước xoáy này trước.

Còn khi ở trong đường hầm, thì thần thức của Diệp Mặc liền quét đến một cái đại điện. Một lát sau, Diệp Mặc cùng với Vô Ảnh và vợ chồng Dụ Nhạc Sinh đã hạ xuống một cái đại điện bốn phía tràn ngập lôi quang. 'Lệ sát chi khí' trong đại điện lúc này ngược lại đã ít hơn nhiều, cho dù là vợ chồng Dụ Nhạc Sinh cũng không có bao nhiêu áp lực cả.

Cái đại điện này vô cùng rộng lớn, hơn nữa bên trong lại có áp chế thần thức, cho nên thần thức của Diệp Mặc cũng không có cách nào để thấy rõ tận cùng của cái đại điện này là ở đâu.

- Diệp huynh, đa tạ anh. Không có anh, thì hai vợ chồng chúng tôi tuyệt đối không thể đến được đây. Ở đây đã là bên ngoài Lôi Sát Thần Điện rồi.

Dụ Nhạc Sinh cúi đầu bầy tỏ sự cảm kích đối với Diệp Mặc.

Sau khi tới Thanh Vi Minh Giang, thì bọn họ đã muốn tiến vào Lôi Sát Thần Điện, nhưng tới tận hôm nay thì nguyện vọng này mới thực hiện được. Chỉ cần tới được Lôi Sát Thần Điện này, thì y có niềm tin rằng sẽ tìm được thứ mình cần.

Diệp Mặc cũng không để ý:

- Nếu như không có bản đồ của hai vị, thì tôi cũng đâu thể tìm được nơi này. Bằng vào quan hệ hợp tác của chúng ta, thì hiện tại tôi muốn một mình tiến vào trong Lôi Sát Thần Điện này để kiếm một ít gì đó, chắc hai vị cũng thế. Chờ khi ra ngoài, thì hai vị sẽ lại đi cùng tôi.

Dụ Nhạc Sinh lại lần nữa ôm quyền nói:

- Diệp huynh, chúng tôi đã làm phiền anh nhiều rồi, cho dù là việc tiến vào cái thông đạo nước xoáy này, thì không phải là do anh luyện hóa 'Lệ sát chi khí' ở đây trước, chúng tôi cũng khó mà tiến vào được đến đây. Lại càng không phải nói tới việc khi đi đường chúng tôi cũng không phải tốn bất kỳ khí lực nào cả. Nếu như đến lúc đi ra ngoài, mà lại phải tiếp tục phiền toái tới Diệp huynh, thì vợ chồng chúng tôi cũng quá mức vô năng rồi. Chúng tôi có 'Độn không phù', cho nên chỉ cần chúng tôi tiến vào được Lôi Sát Thần Điện rồi, thì chúng tôi tùy thời đều có thể rời đi. Hơn nữa còn có thể rời xa được Thanh Vi Minh Giang nữa.

Sư Quỳnh vốn rất ít lời, lúc này cũng ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Đúng vậy, Diệp huynh, chúng ta sẽ chia tay từ chỗ này. Sau khi ra khỏi Lôi Sát Thần Điện, thì chúng tôi cũng sẽ lập tức rời khỏi Thanh Vi Minh Giang luôn.

- Ái chà, không tốt rồi.

Sau khi Diệp Mặc nghe Dụ Nhạc Sinh nói xong, thì Diệp Mặc lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Làm sao vậy?

Dụ Nhạc Sinh liền nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc vỗ đầu:

- Trên đường đi tôi lĩnh ngộ 'Lệ sát chi khí' cùng với sát ý ở đây, lại quên mất rằng 'Lệ sát chi khí' ở Thanh Vi Minh Giang này đã bị tôi luyện hóa dọc theo một con đường đó. Trong khoảng thời gian ngắn khẳng định sẽ hình thành một con đường có 'Lệ sát chi khí' yếu ớt nhất, điều này cũng ngang với việc nói cho người ta biết lai lịch của chúng ta rồi. Đã thế còn miễn phí mở đường cho đám người kia nữa chứ, thật là…

Diệp Mặc tới giờ mới nhớ tới vấn đề này, vì trên đường đi hắn chỉ chìm trong trạng thái lĩnh ngộ, căn bản cũng không nghĩ tới những chi tiết này. Còn vợ chồng Dụ Nhạc Sinh thì cũng không nghĩ tới việc thuyền của họ một đường đi lại mở ra cả một con đường phía sau như vậy. Còn Vô Ảnh thì khỏi nói rồi, nó càng chỉ biết lái thuyền mà thôi.

- Vậy chúng tôi…

Lời nói của Dụ Nhạc Sinh còn chưa dứt, thì đã bị Diệp Mặc đưa tay ra ngăn lại:

- Vô dụng, đã có người đi theo tôi tới đây rồi. Hiện tại thì cho dù là có che đậy đi con đường kia cũng không kịp nữa đâu.

Quả nhiên, khi Diệp Mặc vừa nói xong thì một tên trung niên đã xuất hiện trước mặt ba người Diệp Mặc cùng Dụ Nhạc Sinh.

- Cốc Húc Tiên Tôn?

Dụ Nhạc Sinh đã nhận ra người vừa mới xuất hiện này.

- Hóa ra là hai người các ngươi đã tới nơi này trước, xem ra là các người có được một kiện Tiên khí pháp bảo rất tốt đấy.

Tên trung niên kia cũng nhận ra Dụ Nhạc Sinh cùng với Sư Quỳnh. Nét mặt của y rất bình thản, xem ra quan hệ với vợ chồng Dụ Nhạc Sinh cũng không được tốt lắm. Còn Diệp Mặc thì y trực tiến không thèm để ý tới. Vô Ảnh mặc dù nhìn không tầm thường, nhưng y cũng chẳng buồn để ở trong lòng.

Ngược lại y đang hoài nghi liệu có phải vợ chồng Dụ Nhạc Sinh đã có được một kiện pháp bảo cao cấp nào đó không? Cái pháp bảo đó có thể mở ra một con đường có 'Lệ sát chi khí' yếu ớt nhất để tiến vào Lôi Sát Thần Điện, quả thật là khó tưởng.

Dụ Nhạc Sinh sầm mặt lại. Vợ chồng hai người tu vi tuy không bằng Cốc Húc Tiên Tôn, nhưng cũng không hề sợ đối phương.

- Lão đại, thằng này là ai vậy, có muốn em một miếng nuốt y luôn không?

Vô Ảnh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu với Cốc Húc Tiên Tôn, liền nhe răng trợn mắt nói một câu.

- Ha ha, con Tiên sủng kia thật giỏi, mở miệng ra đã muốn giết một Tiên Tôn, khó trách ngươi vì sao không muốn gia nhập đội với chúng ta, mà lại một mình đi tới đây.

Một giọng nói lanh lảnh truyền đến. Diệp Mặc vừa nghe xong đã biết, đó chính là bà lão trong 'tửu điềm Đỗ Nương' kia.

Quả nhiên khi bà lão kia vừa dứt lời, thì lão gù đã là người đầu tiên xuất hiện ở cái đại điện này, còn bà lão kia theo phía sau. Sau một lát, lại có thêm tám chín bóng người hạ xuống cái đại điện kia. Nguồn tại http://Truyện FULL

Diệp Mặc phát hiện trong số những người mới tới này, thì ngoại trừ mấy người hắn đã gặp trong 'tửu điềm Đỗ Nương', thì còn mấy người nữa hắn cũng không biết. Diệp Mặc đoán rằng mấy người này cũng giống với Cốc Húc Tiên Tôn, đó là phát hiện ra con đường mà mình đã mở ra trên Thanh Vi Minh Giang để tiến đến đây.

- Con Tiên sủng này của ngươi đúng là không tệ.

Lão gù kia nhìn chằm chằm vào Vô Ảnh, cười hắc hắc nói một câu. Trong lòng lão lại càng khiếp sợ lai lịch của Diệp Mặc, không hiểu sao hắn lại có nhiều thứ tốt như vậy.

- Tiền bối…

Vợ chồng Dụ Nhạc Sinh mau chóng bước tới trước chào hỏi. Diệp Mặc có thể không thèm để lão gù và bà lão kia vào mắt, nhưng vợ chồng Dụ Nhạc Sinh thì lại không dám làm như vậy.

- Diệp Mặc, thứ tốt của ngươi quả thật là không ít.

Bà lão kia liền cười âm hiểm, nhìn chằm chằm vào Vô Ảnh rồi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc