Diệp Mặc nghe được tin tức này lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Đông Phương Vượng nói gã có sáu mươi quả bom. Mà hắn lại không tìm được quả bom thứ sáu mươi. Xem ra quả bom này đã bị chiếc thuyền mang ra khỏi Lạc Nguyệt.
Mà quả bom này lại bị nhân viên đại sứ quán Mỹ ở tại Lạc Nguyệt mang đi. Điều này chứng tỏ quả bom vốn đặt trong đại sứ quán Mỹ. Chuyện để quả bom trong đại sứ quán Mỹ không phải là chuyện khó đoán ra. Hẳn là Đông Phương Vượng chuẩn bị để nước Mỹ và Lạc Nguyệt lại bất hòa, để gã mưu lợi trong đó.
Nhưng quả bom này bị người từ trong đại sứ quán mang ra ngoài, hơn nữa còn bị nổ ở trên thuyền. Đây mới là chuyện khiến Diệp Mặc cảm thấy nghi ngờ.
Giải thích duy nhất chính là thời điểm nhân viên của đại sứ quán Mỹ mang bom đi, cũng không biết mình đã mang bom đi. Có lẽ bọn họ chỉ muốn mang những vật khác đi, mà mang nhầm quả bom đi. Bọn họ muốn lén lút mang cái gì đó từ Lạc Nguyệt đi. Nhưng đó sẽ là cái gì? Ngoại trừ cơ mật về kỹ thuật khoa học ra thì không có khả năng nào khác.
Trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Mặc đã phân tích sơ qua sự việc. Hắn lập tức nói với Hư Nguyệt Hoa:
- Lập tức khống chế tất cả cửa hải quan của Lạc Nguyệt. Còn nữa, kiểm tra một chút xem trên chiếc tàu biển chở khách chạy định kỳ này xem có ai đã đăng ký rời bến. Đồng thời, phải kiểm tra tất cả mọi người trong căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự của Lạc Nguyệt. Nếu có người tiết lộ cơ mật quân sự Lạc Nguyệt, toàn bộ xử lý theo quân pháp. Chỉ cần có quan hệ tương đối gần với nhân viên của đại sứ quan Mỹ, đều phải chú ý điều tra.
Tạm dừng một chút, Diệp Mặc còn nói thêm:
- Chuyện này có thể lập tức liên hệ với phía nước Mỹ. Đồng thời có thể liên lạc với bên Liên hợp quốc nói Bắc Sa đã làm chuyện này. Nếu như Liên hợp quốc đồng ý, chúng ta có thể chủ động tấn công Bắc Sa. Nếu như Liên hợp quốc không muốn xuất lực, chúng ta cũng có thể xem như chưa hề xảy ra chuyện gì. Mặt khác, việc này về sau các cô tự quyết định là được rồi. Chỉ cần chưa đến thời điểm Lạc Nguyệt sống chết tồn vong, không cần liên hệ với tôi.
Đối với Diệp Mặc mà nói, nếu như Liên hợp quốc không ủng hộ Lạc Nguyệt tấn công Bắc Sa, hắn cũng không cần phải phí sức cho chuyện không có kết quả tốt này. Nếu như Liên hợp quốc ủng hộ, thật ra hắn có thể tiêu diệt Bắc Sa.
Tuy nhiên Diệp Mặc vẫn nói cho Hư Nguyệt Hoa biết, về sau hắn chắc chắn sẽ không quản việc này nữa. Bất kể Hoàng Ức Niên muốn làm cái gì, chỉ cần không tổn hại đến Lạc Nguyệt, chỉ cần Lạc Nguyệt còn có thể im lặng tồn tại, hắn sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào chính sự.
...
Sau khi Diệp Mặc kiểm tra cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp và cây Cỏ Ngân Tâm xong, lúc này hắn mới rời khỏi hồ Lạc Nguyệt. Cỏ Ngân Tâm đối với Diệp Mặc mà nói hiện tại đã không có tác dụng gì. Nhưng cỏ Ngân Tâm là bằng chứng cho tình yêu của Ninh Khinh Tuyết đối với hắn, cho nên Diệp Mặc vô cùng coi trọng.
Rời khỏi chỗ ở, Diệp Mặc lại tới thăm cha mẹ của Ninh Khinh Tuyết. Bọn họ đã thành lập công ty dược phẩm mới ở Lạc Nguyệt, hơn nữa còn làm không nhỏ. Lam Dụ chỉ biết Ninh Khinh Tuyết đi theo Diệp Mặc dường như đang tu luyện Cổ Võ rất lợi hại, cho nên rất ít nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết cũng không cần quá lo lắng. Chỉ có điều có chút nhớ mong mà thôi.
Sau khi Diệp Mặc rời khỏi Ninh gia, hắn lại tới thăm Ân Tư và Ân Gia. Bọn họ cũng có công việc kinh doanh của mình tại Lạc Nguyệt. Thật ra bọn họ làm cũng không tệ lắm. Ân Tư và Ân Gia đều đã kết hôn và có con rồi.
Từ chỗ bọn họ, Diệp Mặc biết được bốn năm trước dì đã qua Lạc Nguyệt. Nhưng lúc đó, dì không gặp Lạc Ảnh và Khinh Tuyết. Dì chỉ đứng từ phía xa nhìn về phía hai người. Sau đó dì ở lại chỗ Ân Gia và Ân Tư vài ngày rồi rời khỏi Lạc Nguyệt.
Nghĩ tới Ân Khuynh Nhan, Diệp Mặc liền nghĩ tới quyển nhật kí kia. Diệp Mặc không trả lại quyển nhật ký, bởi vì hắn đã biết phía sau quyển nhật kí có một lá thư. Lá thư này là do Ân Khuynh Nhan viết lúc trước. Lúc trước dì út viết lá thư này xong liền rời khỏi khu phố người Hoa. Tuy rằng, Diệp Mặc chưa đọc lá thư này, nhưng sau khi hắn gặp dì út trên tàu biển chở khách chạy định kỳ, hắn đã đại khái suy đoán được một ít nội dung. Hắn cũng không muốn xem.
Diệp Mặc đi trên đường phố Lạc Nguyệt Thành phồn hoa, trong lòng có chút trống vắng. Đối với hắn mà nói, mục đích trước khi đến đây đã được hoàn thành. Có thể nói Lạc Nguyệt hiện nay cũng không kém mấy so với Lạc Nguyệt trong lòng hắn. Đối với những điều này, hắn cũng rất hài lòng. Đồng thời hắn cũng thích một nơi bình yên công bằng như vậy.
Bốn chữ "Đồ cổ An thị" xuất hiện ở phía trước Diệp Mặc. Thần thức của hắn quét vào, không ngờ lại nhìn thấy An Tái Thiện. Hắn cảm thấy bất ngờ khi An Tái Thiện chẳng những chuyển đến Lạc Nguyệt Thành này, còn mở một cửa hàng đồ cổ. Hắn lập tức nhớ tới An Chỉ Kỳ, còn có Đông Phương Vượng kẻ háo sắc muốn độc chiếm An Chỉ Kỳ.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức đi vào. Nhưng hắn không thấy An Chỉ Kỳ.
- Là cậu. Cậu là Diệp Mặc.
Tuy tuổi An Tái Thiện không ít nữa, nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra được Diệp Mặc.
Diệp Mặc mỉm cười, ôm quyền nói:
- An tiền bối, đã lâu không gặp.
- Mời ngồi, mời ngồi.
An Tái Thiện vội vàng mời Diệp Mặc tiến vào. Ông ta kêu gọi đồ đệ pha cho Diệp Mặc một ly trà. Ông ta sống ở Lạc Nguyệt nhiều năm như vậy, đương nhiên đã biết thân phận của Diệp Mặc.
Diệp Mặc quét mắt quan sát cửa hàng đồ cổ của An Tái Thiện một chút. Tất cả đều là đồ cổ. Thậm chí còn có mấy thứ pháp khí không tồi. Xem ra An Tái Thiện mở một cửa hàng nhỏ ở đây, không phải vì kiếm tiền, mà vì hứng thú.
- Vì sao không thấy An Chỉ Kỳ?
Diệp Mặc thuận miệng hỏi.
An Tái Thiện thở dài nói:
- Lúc trước người của Đông Phương gia đến Lạc Nguyệt, khiến chướng khí mù mịt. Mỗi ngày đều có người đến tìm Chỉ Kỳ. Sau đó Chỉ Kỳ không chịu được phiền nhiễu. Một năm trước con bé đã một mình ra ngoài du lịch rồi.
Diệp Mặc lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hẳn là Đông Phương Vượng còn chưa từ bỏ ý định, nên đã để người của Đông Phương gia qua đây.
- Nói như vậy tiền bối ở một mình trong này sao?
Diệp Mặc cũng có chút lặng lẽ. Một mình mở một cửa hàng nhỏ ở Lạc Nguyệt Thành, tuy rằng đây là sở thích của An Tái Thiện, nhưng dù sao cũng có chút cô đơn.
An Tái Thiện lại lắc đầu nói:
- Không phải chỉ có một mình. Cháu gái lớn của tôi là An Ngưng đang làm việc ở Lạc Nguyệt Thành. Bây giờ tất nhiên nó chỉ là quan nhỏ, nhưng thật ra nó vẫn thường xuyên qua đây.
An Ngưng, Diệp Mặc lập tức nghĩ tới, An Ngưng người lúc trước đã đưa hắn hai mắt cá trên bát quái đồ Âm Dương Ngư. Thật không ngờ được cô ta đã làm quan rồi.
Diệp Mặc nghĩ tới bát quái đồ Âm Dương Ngư, đương nhiên An Tái Thiện cũng nghĩ tới. Ông ta lập tức nói:
- Không biết Diệp thành chủ còn nhớ tới năm mảnh nhỏ bát quái đồ Âm Dương Ngư mà cậu đã có được? Còn có một viên ngọc tôi đã để lại cho Diệp thành chủ nữa?
- Đương nhiên nhớ rõ. Cảm ơn An tiền bối. Trên viên ngọc kia còn có tám chữ "quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn". Tuy nhiên An tiền bối trực tiếp gọi tôi là Diệp Mặc là được rồi, không nên gọi là thành chủ. Hiện tại tôi không phải là thành chủ.
Diệp Mặc mỉm cười nói. Hắn vẫn còn thiếu hai mảnh đuôi cá của bát quái đồ Âm Dương Ngư kia.
- Tốt.
An Tái Thiện nói một câu tốt, cũng không già mồm cãi láo nói:
- Vậy tôi gọi cậu là chú em Diệp. Tôi nghĩ cậu em khẳng định còn chưa tìm được hai mảnh đuôi các của bát quái đồ Âm Dương Ngư kia phải không?
Diệp Mặc ngượng ngùng ôm quyền.
- Đúng vậy. Một là vì tôi không có thời gian đi tìm. Thứ hai là quả thật cũng không có phương hướng.
Diệp Mặc vốn còn dự định đi tới chỗ bản đồ của Quách Thái Minh cho hắn xem thử. Nhưng hắn khốn đốn trong tiểu thế giới mấy năm liền. Hơn nữa ở tiểu thế giới, hắn tìm được rất nhiều linh dược. Trúc Cơ đối với hắn mà nói chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên rất nhiều tâm tư ban đầu đều đã phai nhạt.
An Tái Thiện lại mỉm cười nói:
- Cậu không cần tìm nữa. Mấy năm trước, hai cái đuôi cá kia đã xuất hiện trong hội đấu giá ở Yến Kinh. Nghe nói đã bị cha của cha vợ cậu Ninh Phủ Chân mua rồi. Nếu như cậu muốn thu thập đủ bảy quẻ đó, phỏng đoán phải đi tới Ninh gia một chuyến thôi.
Ninh Phủ Chân? Diệp Mặc hơi sửng sốt. Đương nhiên, hắn biết ai là Ninh Phủ Chân. Đó chính là ông nội của Ninh Khinh Tuyết. Đối với người của Ninh gia, ngoại trừ Ninh Khinh Tuyết và cha mẹ cô ra, những người còn lại, Diệp Mặc thật sự không có mấy thiện cảm. Muốn đi tới Ninh gia tìm Ninh Phủ Chân lấy hai mảnh bát quái đồ Âm Dương Ngư, Diệp Mặc thật sự có chút khó xử.
Nếu như trước khi hắn đi tiểu thế giới, bất kể thế nào hắn cũng sẽ đi một chuyến. Dù sao đó cũng là một cơ duyên. Nhưng hiện tại Diệp Mặc có cơ duyên khác, cho nên cũng không mấy để ý đối với điều này.
An Tái Thiện lại nói:
- Nếu như có thể, tôi đề nghị cậu nên đi một chuyến. Cái "quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn' tuyệt đối không đơn giản.
Diệp Mặc thở dài gật đầu nói:
- Cũng đúng. Dù sao tôi đi cũng chỉ giao dịch mà thôi. Nếu như bọn họ không bán thì không tính làm gì. Nếu như bán, thật ra tôi có thể mua nó.
Nếu nói Diệp Mặc không cảm thấy hiếu kỳ chút nào đối với "quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn", thì đó là giả. Hắn đã rất muốn biết "quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn" này rốt cuộc ẩn giấu điều gì.
...
Về đến nhà, Diệp Mặc chào Diệp Lăng, sau đó lập tức rời khỏi Lạc Nguyệt Thành. Hắn muốn mau chóng làm xong chuyện bên này, tìm cách chế luyện tốt Ngũ Nguyên Đan, để Diệp Lăng tu luyện. Sau đó hắn còn muốn đi một chuyến tới tiểu thế giới.
Cũng không phải Diệp Mặc không muốn ở lại Lạc Nguyệt. Hắn có một ý tưởng quan trọng hơn. Đó là sau khi tìm được Lạc Ảnh các cô ở trong tiểu thế giới, hắn chuẩn bị xây dựng một chỗ ở sâu trong Ngũ Uẩn Sơn.
Bởi vì ở sâu trong Ngũ Uẩn Sơn là nơi có dược liệu linh khí nhiều. Nếu xây dựng động phủ tu luyện ở trong đó chính là làm ít công to.
Sau khi rời khỏi Lạc Nguyệt, tốc độ của Diệp Mặc không nhanh lắm. Hắn chậm rãi khống chế phi kiếm bay tới Ninh Hải. Từ lúc tu luyện đến bây giờ, đây vẫn lần đầu tiên hắn rảnh rỗi như thế.
Mấy năm không đến Ninh Hải, Diệp Mặc cảm giác Ninh Hải thay đổi rất nhiều so với trước chưa. Rõ ràng nhất chính là có rất nhiều nhà hộp cao tầng. Mà những nơi có cây xanh đã giảm đi không ít. Dòng xe cộ trên đường phố càng thêm chật chội không chịu nổi. Diệp Mặc cau mày nhìn dòng xe cộ di chuyển giống như những con kiến. Hắn cảm giác chắc hẳn mình phải nhắc nhở Hoàng Ức Niên một chút. Lạc Nguyệt Thành tuyệt đối không thể biến thành như vậy.
Diệp Mặc mới hạ xuống. Cách đó không xa chính là đại học Ninh Hải. Năm đó hắn cũng đã học đại học ở trong này. Không có lý do gì để tới đây. Hắn chỉ đột nhiên rất muốn đi thăm Vân Băng. Không biết Vân Băng còn dạy học ở đây nữa hay không. Còn Đình Đình không biết đã lên đại học hay chưa.
Thần thức của Diệp Mặc trải rộng ra. Thần thức của hắn bao trùm trong phạm vi hai mươi dặm. Đáng tiếc chính là hắn lại không thấy Vân Băng, cũng không thấy Đình Đình đâu cả.
Nhưng Diệp Mặc không thu hồi thần thức lại. Thần thức của hắn dừng tại người một cô gái đang đứng ở cửa giảng đường trung học. Đó là một cô gái khá xinh. Gương mặt tinh tế giống như một thiên sứ. Tuy rằng quần áo trên người cô gái có hơi cũ, nhưng vẫn không thể che giấu được sự ưu tú giống như hạc giữa bầy gà của cô.
Mà Diệp Mặc chú ý tới cô gái, bởi vì trên cổ tay cô gái có một vòng tay do Diệp Mặc chế luyện ra. Diệp Mặc chỉ cần vừa nhìn, đã biết chiếc vòng tay kia do hắn chế luyện trước khi đến tiểu thế giới.