THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Đây là lần thứ hai Diệp Mặc đến Đàn Đô. Lần đầu tiên là cùng Văn Đông đến. Nhưng thậm chí hắn không vào trong nội thành, chỉ là sau khi cùng với Văn Đông làm nổ tung căn biệt thự liền rời đi, vì vậy đối với Đàn Đô hắn không quen thuộc cho lắm.

Nhưng trường đại học sư phạm Đàn Đô lại có chút danh tiếng, có thể gọi taxi bất cứ khi nào, chỉ cần biết chỗ.

Diệp Mặc đứng trước cổng trường đại học sư phạm Đàn Đô, nhìn đôi nam nữ đang bước vào trường, không phải đi cạnh nhau bình thường mà là ôm ấp nhau thân mật. Nếu như không phải hắn biết trước đây là trường đại học thì chắc hắn đã tưởng rằng đây là nơi đăng ký kết hôn, trong lòng hắn thầm than thở. Sinh viên ở đây dường như sống thoáng hơn so với trường đại học Ninh Hải. Nhưng trường đại học Ninh Hải có sống thoáng hay không thì hắn cũng không biết rõ được, dù sao thì những ngày tháng của hắn ở đại học Ninh Hải chỉ là mỗi ngày ở trong thư viện.

Mặc dù những sinh viên bước vào rất nhiều, nhưng Diệp Mặc đứng ở chỗ đó, cả người như thoát tục, hơn nữa vì tu luyện trong một thời gian dài nên có khí chất phi thường ở bên trong, thêm vào đó là trang phục của hắn đều do Diệp Lăng giúp hắn chọn, không những hợp với hắn mà còn là những đồ hàng hiệu nổi tiếng, vì vậy những sinh viên đều lập tức đổ dồn con mắt vào hắn.

Có thể là do khí chất của Diệp Mặc bất phàm nên có rất nhiều sinh viên bước vào trường đều bàn tán xôn xao.

Căn bản là Diệp Mặc không biết Đường Bắc Vi ở chỗ nào, cũng không biết cô ấy rốt cuộc học khoa nào, thậm chí là lớp nào hắn cũng không biết, cái duy nhất mà hắn biết chính là trường đại học sư phạm Đàn Đô.

Hắn đi đến cửa trường học thì chặn mấy nữ sinh đang ôm vài quyển sách bên người lại, nói một cách rất khách khí:

- Bạn gì ơi, cho hỏi một chút…

Bốn chữ "kí túc xá nữ" Diệp Mặc còn chưa nói ra, thì nhìn thấy một nữ sinh trước mặt liếc hắn một cái rồi nói:

- Không biết…

Không biết? Diệp Mặc không hiểu được vì sao, hắn còn chưa nói ra hết câu hỏi của bản thân mà nữ sinh này đã nói không biết, làm sao cô ấy biết được hắn định hỏi cái gì chứ?

Kí túc xá nữ không nhất định là chỉ có nữ sinh mới biết. Diệp Mặc nghĩ trong lòng, nam sinh hẳn cũng biết kí túc xá nữ, hà tất phải đi hỏi nữ sinh? Diệp Mặc thầm chửi rủa lòng vòng, nhưng nữ sinh này quá không lịch sự, hắn bèn mặc kệ cô ta, rồi lại ngăn một nam sinh đằng sau nữ sinh này lại:

- Bạn gì ơi, cho hỏi một chút, kí túc xá nữ ở đâu vậy?

Nam sinh mà Diệp Mặc hỏi vẫn chưa trả lời thì cô nữ sinh ban nãy không thèm chú ý đến hắn lập tức quay đầu lại nói khách khí:

- Bạn gì à, vừa rồi xin lỗi nha, tôi biết kí túc xá ở đâu, hay là tôi dẫn bạn đi.

Một phút trước vẫn còn lạnh lùng nói với hắn là không biết, vậy mà đột nhiên lại tỏ vẻ mặt tươi cười với hắn, lại còn nói sẽ dẫn hắn đi, cô nữ sinh này trước sau thay đổi thật chóng mặt. Diệp Mặc quay đầu nhìn cô nữ sinh này, chau mày, chuyện này là sao?

Nam sinh mà Diệp Mặc hỏi nhìn thấy thế liền cười, vội vàng đi tiếp.

Sự thay đổi trước sau của nữ sinh này đã làm cho Diệp Mặc hoài nghi. Hắn bắt đầu đánh giá nữ sinh này. Dường như đã hơn 20 tuổi, so với những sinh viên bình thường trông cô này chín chắn hơn nhiều, hơn nữa trông khá là xinh xắn, làn da trắng nõn, tóc dài ngang vai, khí chất trong sáng nhưng lại có chút kiêu ngạo, môi nữ sinh này trông có vẻ hơi mỏng, có thể nhìn ra cô nữ sinh này có vẻ hơi bạc tình.

Cô nữ sinh này có chút kỳ lạ, Diệp Mặc không muốn nhiều chuyện, chỉ nói:

- Không cần dẫn tôi đi, chỉ cần bạn chỉ chỗ cho tôi là được rồi.

Trong mắt nữ sinh này lộ vẻ kỳ quái, nhưng lại nhanh chóng nói một cách nhiệt tình:

- Không, tôi dẫn bạn đi, chỉ chỗ thôi thì tôi sợ bạn không đến được.

Nhưng vẻ lạnh lùng và nhiệt tình của cô thật không khớp nhau, rõ ràng là thay đổi đột ngột.

Diệp Mặc còn chưa kịp nói gì thì một chiếc xe hơi thể thao xinh đẹp màu đỏ đỗ ngay trước mặt hắn, từ trong xe bước xuống là một thanh niên trông rất khôi ngô tuấn tú.

Người thanh niên này vừa mới xuống xe thì đã nói với cô nữ sinh đứng đối diện với Diệp Mặc:

- Tiểu Kỳ, anh ở bên đường đối diện thì nhìn thấy em, thật là trùng hợp, đi thôi, chúng ta qua đó đi.

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn chiếc xe thể thao. Với xe hơi, hắn không hiểu biết nhiều, ngoài những chiếc xe tốt nổi tiếng ra thì những loại khác hắn không biết gì. Nhãn hiệu của chiếc xe này là gì hắn cũng không biết.

Cô nữ sinh tên Tiểu Kỳ đột nhiên giơ tay ra kéo lấy tay của Diệp Mặc, nhưng tay của Diệp Mặc chỉ tiện vòng qua. Tay của cô nữ sinh này hoàn toàn bắt hụt, cô kinh ngạc nhìn Diệp Mặc. Động tác vừa rồi của cô hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu gì. Người đàn ông trước mặt dù sao cũng có thể trốn, nhưng thời đại này thoáng cái đã qua, trong lòng cô lập tức có chút không thoải mái, dù sao mình cũng là một cô gái xinh đẹp, lẽ nào nắm tay hắn mà cũng không được sao. Nếu như không phải người đàn ông trước mặt có vài phần khí chất thì cô ta thực sự không muốn tìm hắn giúp.

Lúc này Diệp Mặc đã hiểu ra, trong lòng đầy sự chán ghét với nữ sinh này. Hắn liền nhớ tới Tô Mi, nữ sinh này giống như Tô Mi, cũng muốn lợi dụng hắn để thoát khỏi người thanh niên trước mặt.

Không ngờ còn có loại con gái kiểu này, bản thân và hắn căn bản là không quen biết gì, hỏi đường thôi mà cô ta cũng không đồng ý, bây giờ lại còn muốn lợi dụng hắn, Diệp Mặc không chỉ thấy ghét mà còn ghét cực độ. Nếu như vừa rồi cô ta giúp hắn chỉ đường một chút thì nói không chừng hắn còn thực sự muốn giúp cô ta.

Mà cô gái tên Tiểu Kỳ này không những không giúp hắn chỉ đường, thậm chí còn muốn lợi dụng hắn để ngăn người đàn ông mà cô ta không thích. Người đàn ông lái chiếc xe hơi thể thao này vừa nhìn là biết anh ta có vai vế không đơn giản. Nếu như đổi lại là một người đàn ông khác thì không chừng còn đến ôm chầm rồi đi mất, nhưng thấy được cô gái này ngoài bạc tình ra, chỉ nghĩ đến bản thân, hoàn toàn không suy nghĩ cho tình cảnh của người khác.

Diệp Mặc lạnh lùng cười, hắn căn bản cũng không có ý định giúp cô ta.

- Xin chào, tôi tên là Trương Hòa.

Người thanh niên kia đột nhiên đưa tay ra trước mặt Diệp Mặc, muốn bắt tay Diệp Mặc. Cử chỉ nho nhã, rất lịch sự.

Diệp Mặc nhìn qua một lượt thì thấy trên mặt chiếc nhẫn của người thanh niên này có đinh ghim lồi ra, mà ánh sáng xanh đó lóe lên thoắt cái đã không thấy đâu nữa, có thể thấy đinh ghim này nhỏ vô cùng. Chỉ cần bắt tay với gã là đinh ghim này sẽ xuyên vào tay mình.

Một tên ác độc, đúng là một đôi cẩu nam nữ, không phải hạng tốt đẹp gì. Người thanh niên này cười rất ôn hòa, không ngờ lại ác độc như vậy. Ngay cả lai lịch và thân phận của mình, thậm chí quan hệ với nữ sinh này còn chưa điều tra rõ ràng mà đã muốn ra tay với mình. Mặc dù Diệp Mặc không biết chiếc đinh ghim trên mặt chiếc nhẫn đó có độc hay không, nhưng hắn biết chiếc đinh ghim đó tuyệt đối không phải là thứ đơn giản.

Diệp Mặc bắn chân khí, bắn vào lòng bàn tay người thanh niên này, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua người thanh niên này:

- Không hứng thú.

Rồi xoay người bỏ đi.

Người thanh niên này nhìn thấy Diệp Mặc không ngờ ngay cả tay mà cũng không chìa ra, thì ánh mắt lập tức nhìn sang chiếc đinh ghim trên chiếc nhẫn của gã. Gã không tin có bất cứ ai có thể nhìn thấy được, vì căn bản là nó rất nhỏ.

- Đợi tôi một chút.

Nữ sinh này nhìn thấy Diệp Mặc không ngờ không thèm nhìn người đàn ông này, thậm chí còn quay người bỏ đi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng, đuổi theo sau Diệp Mặc.

- Cút…

Diệp Mặc đứng lại, nhìn chằm chằm nữ sinh này, nói không một chút khách khí.

Một chữ "Cút", không những làm nữ sinh này ngây người ra, mà cả những sinh viên khác xung quanh trong trường cũng phải ngây người ra. Không ngờ có người dám nói chữ "Cút" với cô công chúa Tiểu Kỳ này, người này có uống nhầm thuốc không.

Nữ sinh tên Tiểu Kỳ này rõ ràng cũng ngây người ra. Cô vừa mới nhìn thấy Diệp Mặc không thèm để ý đến Trương Hòa, trong lòng đã rất khiếp sợ, nhưng hơn cả sự khiếp sợ chính là việc lần đầu tiên cô bị người khác nói câu "Cút!".

Nhưng cô ta đã nhanh chóng phản ứng lại, lập tức nói:

- Tôi và Trương Hòa thanh bạch, cậu đừng hiểu lầm.

Nói xong không ngờ xông lên giữ chặt tay áo của Diệp Mặc.

Trương Hòa đã tức giận vô cùng, người con gái mà gã thích không ngờ lại nói gã và cô không có gì trước mặt Diệp Mặc, lại còn đi giải thích với người đàn ông khác.

Diệp Mặc tức giận cười lại, hỏi đường không ngờ lại hỏi thành chuyện này. Hắn giật tay người con gái này ra, lạnh lùng nhìn cô nữ sinh tên Tiểu Kỳ nói:

- Cô nói thanh bạch thì là thanh bạch sao? Tôi thấy người con gái như cô không nhìn thấy sự thanh bạch nào cả. Tôi không có hứng thú với loại phụ nữ như cô, nếu còn muốn dây dưa với tôi thì đừng trách tôi không khách khí.

Cô gái tên Tiểu Kỳ ngây người ra, cô ta không ngờ còn có một người như Diệp Mặc, với một người đẹp như cô ta, hắn đúng là có mắt không tròng. Cô ta muốn tìm một người đàn ông làm bia đạn cho cô ta là niềm vinh hạnh của hắn, nhưng người đàn ông trước mặt không ngờ lại xua đuổi cô ta. Điều này căn bản là khiến cô ta không thể nào chịu đựng nổi, cô ta kiêu ngạo, rõ ràng là thanh bạch nhưng trong mắt người đàn ông này không ngờ lại bị nói thành như vậy.

Lúc này cô ta mới định thần nhìn Diệp Mặc, người bạn học trước mắt này trừ khí chất khác người ra thì rõ ràng hắn rất đẹp trai phong độ, thậm chí còn có một hơi thở xuất thần, không ngờ lại khiến cho cô ta quên mất phải phản bác lại Diệp Mặc.

Bắc Vi, thần thức Diệp Mặc nhìn một lượt, không ngờ thấy một cô gái ở phía không xa đang cúi thấp đầu, vội vàng đi về phía phòng học, rõ ràng là Đường Bắc Vi. Lúc này hắn không có tâm trạng nào mà lằng nhằng với cô nữ sinh này nữa, bước nhanh chân đi, đợi cho cô nữ sinh tên Tiểu Kỳ kia phản ứng kịp thì Diệp Mặc đã đi được khoảng mười mấy mét rồi.

Hà Kỳ ngây người ra, vừa rồi thậm chí cô ta còn chưa nhìn thấy Diệp Mặc rời đi như thế nào, mà giờ Diệp Mặc chỉ còn lại cái bóng, cô ta dụi dụi mắt, chẳng lẽ mình nhìn nhầm. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trương Hòa lại buông điện thoại xuống, nhìn chằm chằm phía sau Diệp Mặc cười lạnh lùng. Căn bản là chỉ muốn để hắn chịu đau đớn chút, nhưng bây giờ xem ra tên này không biết lễ độ gì cả.

- Bắc Vi, em sao vậy?

Diệp Mặc thấy Đường Bắc Vi chưa bước vào phòng học, mà trốn ở trong một góc của phòng học khóc nức nở.

Đường Bắc Vi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Mặc, ngẩng đầu lên, giật mình, kêu một tiếng:

- Anh…

Vọt vào trong lòng Diệp Mặc, ôm lấy Diệp Mặc khóc nức nở.

Diệp Mặc nắm lấy chiếc dây chuyền trước cổ Đường Bắc Vi, sắc mặt lập tức trầm xuống, chiếc dây chuyền này rõ ràng đã bị kích phát, chứng tỏ có người đã công kích Đường Bắc Vi.

Vỗ vỗ vai Đường Bắc Vi, rồi Diệp Mặc mới nói:

- Bắc Vi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao em lại gầy ốm như vậy? Còn nữa, có phải có người công kích em không?

Lúc này Đường Bắc Vi mới thở phào, lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc nói:

- Anh, em còn tưởng anh không nhận ra em, điện thoại của anh em cũng không gọi được, em…

- Đừng vội, từ từ nói. Bữa tối còn chưa ăn, đi nào, chúng ta cùng đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói.

Diệp Mặc giúp Đường Mắc Vi lau nước mắt, an ủi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc