THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Hiện tại với hắn mà nói thiếu thốn nhất của chính là thời gian, cho nên thấy Độ Ly Thiên Quả, thứ linh quả nghịch thiên có thể tiết kiệm thời gian tu luyện này, trong lòng hắn kích động cũng là khó tránh. Đáng tiếc là Độ Ly Thiên Quả chỉ có thể dùng một quả, nếu không, hắn dùng hết toàn bộ bảy quả, nói không chừng cũng đã là Đại Chí Tiên rồi.

Lúc này Diệp Mặc trái lại lại thấy biết ơn đám Tiên Ma yêu trốn chạy kia, đám Tiên Ma yêu này trên một mức nào đó mà nói còn tốt hơn so với tiên nhân. Biết cây Độ Ly Thiên Quả này chưa trưởng thành, lúc những Tiên Ma yêu này trốn đi, không ngờ lại không động vào gốc Độ Ly Thiên Quả trước mắt này.

Gốc Độ Ly Thiên Quả này muốn trưởng thành hiển nhiên là còn cần thêm một thời gian ngắn nữa, Diệp Mặc sẽ không ngây ngốc ở chỗ này chờ. Người khác không có cách, hắn lại có rất nhiều cách. Đừng nói hắn có Thế giới trang vàng, cho dù là Phi Tuyết châu hắn cũng có thể dời Độ Ly Thiên Quả vào trồng.

Diệp Mặc cũng biết một khi hắn dời Độ Ly Thiên Quả vào trồng trong Phi Tuyết châu, thì cây Độ Ly Thiên Quả này chẳng khác gì bỏ đi, bên trong Phi Tuyết châu vẫn không cách nào tiếp nhận thứ tốt như vầy. Trong Phi Tuyết châu, phỏng chừng tối đa cũng chỉ có thể nuôi dưỡng tiên linh thảo cấp 4 thôi.

Cho nên Diệp Mặc định đưa Độ Ly Thiên Quả trước mắt vào Thế giới trang vàng, hắn dự định đào luôn cả quả đồi này lên. Sợ thần thức của người khác quét đến Độ Ly Thiên Quả, trước khi đào Diệp Mặc còn quăng xuống một trận bàn che đậy thần thức.

- Đợi chút...

Diệp Mặc vừa mới đào Độ Ly Thiên Quả lên, một tiếng nói khẩn thiết truyền tới. Thần thức của Diệp Mặc đã quét thấy hai người bay tới, hắn làm như không nghe thấy, chỉ cấp tốc đưa quả đồi này vào Thế giới trang vàng của hắn.

Chân Băng Du thấy Diệp Mặc không đưa Độ Ly Thiên Quả vào trong Phi Tuyết châu, liền biết Diệp Mặc hẳn là có một vườn tiên dược khác, hoặc là một tiểu thế giới rồi.

- Vừa nãy cậu thu lại có phải là Độ Ly Thiên Quả hay không?

Vị tiên nhân đến trước nhìn chằm chằm Diệp Mặc hỏi.

Tiên nhân này tu vi Đại Ất Tiên, hơi mập, tóc hơi lưa thưa, một người khác là tu vi Huyền Tiên hậu kỳ. Diệp Mặc đoán chừng một chút, chắc chắn là hắn không sợ hai người này, cho dù là đánh không lại, hắn cũng có thể vọt vào sâu trong Vụ Ma Điện.

- Độ Ly Thiên Quả? Tôi không biết, tôi chỉ biết nơi này có một gốc cây thoạt nhìn có vẻ như là tiên linh thảo tốt. Tôi liền thu lại rồi.

Diệp Mặc bình tĩnh nói.

Đại Ất Tiên này thoáng cau mày, thản nhiên nói:

- Bất kể là có phải hay không, trước tiên cứ lấy ra xem thử đi, nếu là Độ Ly Thiên Quả, bất kể là cậu thu vào trong nhẫn hay là thu vào vườn Tiên dược, đều làm cho Độ Ly Thiên Quả chết mau hơn, tôi cam đoan một khi Tiên linh thảo mà cậu đào lên đúng thật là Độ Ly Thiên Quả, tôi sẽ để lại cho cậu một quả.

Trên thực tế, gã cũng không dám khẳng định Diệp Mặc rốt cuộc là có Độ Ly Thiên Quả hay không. Nếu đúng thật là Độ Ly Thiên Quả, gã đã sớm động thủ rồi. Đáng tiếc là, lúc đó gã còn cách khá xa, thần thức của gã không hiểu vì sao mà bị ngăn trở, không thấy rõ lắm.

Diệp Mặc giận quá thành cười, sao lại có kẻ không biết xấu hổ như thế. Hắn căn bản là không có bất kỳ ý nghĩ muốn lấy ra nào, chỉ phủi phủi bụi trên người nói:

- Tiên linh thảo tôi đào được sao phải cho anh xem, cho dù là Hỗn Độn Linh Căn, tôi không muốn cho anh xem, anh làm gì được?

Nói những lời này xong, Diệp Mặc đã định động thủ rồi, với loại người này chẳng có lý lẽ gì để mà nói.

- Mày muốn chết...

Gã tiên nhân Huyền tiên hậu kì kia thấy Diệp Mặc – một Huyền tiên trung kỳ tầm thường lại dám càn rỡ nói với Đại Ất Tiên như vậy, quả là không biết sống chết.

Không đợi Diệp Mặc trả lời Đại Ất Tiên nọ, lại có hơn mười cái bóng bay tới. Đại Ất Tiên nọ thấy nhiều người tới hơn, đem lời nói vừa nãy nuốt xuống.

Diệp Mặc lại cố ý ha ha cười, nói:

- Tiên linh thảo tôi đào được cứ không đưa cho anh đấy, nếu muốn lấy thì tới cướp đi, loại người không biết xấu hổ như anh tôi thấy nhiều rồi.

Mười mấy tiên nhân đến sau căn bản không biết Diệp Mặc đào được cái gì, bọn họ lại nghe hiểu lời Diệp Mặc nói, lời này của Diệp Mặc vừa nói ra, những tiên nhân này liền biết là chuyện gì rồi. Chắc chắn là Đại Ất Tiên và Huyền Tiên hậu kỳ nọ thấy Diệp Mặc đào được thứ tốt, cho nên muốn cướp đoạt, kết quả không ngờ là lá gan của Huyền tiên trung kỳ này còn rất béo, lại không coi Đại Ất Tiên ra gì.

Sau khi hiểu rõ những điểm này, tuy không ai đứng ra nói hộ Diệp Mặc, nhưng đại đa số ánh mắt mọi người nhìn về phía Đại Ất Tiên nọ có chút xem thường. Một Đại Ất Tiên lại áp bức một Huyền Tiên trung kỳ, muốn cướp đồ của Huyền tiên này, thực sự là tổn hại thân phận.

Đại Ất Tiên nọ hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói thì thấy xa xa dần hiện ra vài luồng haò quang truyền tin ngũ sắc, lập tức liền ngừng lại lời muốn nói.

Những tiên nhân còn lại ở đây cũng cũng thấy luồng hào quang đó, lập tức đều bay tới đó, không ngờ không có một người nào ở lại.

Đại Ất Tiên nọ đánh ra mấy tia sáng về phía Diệp Mặc, cũng theo mọi người cùng bay đi.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, phóng thiên hỏa ra thiêu rụi vài kí hiệu bằng thần thức trên người. Trước đây khi hắn còn là Nguyên Anh, đã từng tiêu diệt kí hiệu thần thức của tu sĩ Hóa Chân, bây giờ một Đại Ất Tiên cũng dám tạo kí hiệu thần thức trên người hắn, quả thực là không biết xấu hổ.

Hắn biết sở dĩ Đại Ất Tiên này tạo kí hiệu thần thức trên người hắn, là vì trước mắt có chuyện quan trọng hơn phải làm, lại không muốn để mình chạy mất. Diệp Mặc tuy không sợ Đại Ất Tiên này, lại cũng không muốn trên người có kí hiệu thần thức của người khác. Cho nên trong nháy mắt Đại Ất Tiên này rời khỏi, hắn liền thiêu rụi kí hiệu thần thức.

Nếu đổi lại là tiên nhân khác, nhất định là sẽ đổi một phương hướng khác rời đi, nhưng Diệp Mặc căn bản là ngay cả ý nghĩ này cũng không có, cũng bay về hướng vừa phát ra hào quang.

Diệp Mặc biết, thời gian hắn tới nơi này cũng không dài, cũng chưa quen thuộc với Vụ Ma Điện, càng không biết ở đâu có vật gì tốt. Nhiều người đều đổ về một chỗ như vậy, cho thấy chỗ đó khẳng định là có vật gì tốt, cơ hội như thế hắn sẽ không bỏ qua đâu.

Diệp Mặc chạy vội một mạch tới, trên đường lại phát hiện mười mấy tiên nhân cũng chạy về cùng một phương hướng.

Một nén nhang sau, Diệp Mặc thấy một đại điện thật sự, phía trước đại điện là một quảng trường cực lớn, mà đại điện ở phía sau quảng trường thần thức hoàn toàn không quét vào được.

Mặc dù nói Diệp Mặc tiến vào Vụ Ma Điện thời gian đã nửa ngày rồi, đây vẫn là lần đầu tiên thấy cung điện thật sự.

Trên quảng trường đã tụ tập khoảng một hai ngàn người, những tiên nhân này đều đang bàn luận với nhau, hoặc là trao đổi một ít tiên đan trị thương, không ai có hành động gì đặc biệt.

Một tiên nhân Đại Chí Tiên sơ kì phi thân lên, sau đó cao giọng nói:

- Các vị tiên hữu, chúng ta tiến vào cánh cửa này vận may không tệ, nhanh như vậy đã tìm được cửa vào của Vụ Ma Điện, ai muốn vào Vụ Ma Điện đợi lát nữa chúng ta đồng loạt công kích...

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một Huyền Tiên bên cạnh,

- Lẽ nào cửa lớn mà chúng ta tiến vào lúc đầu không phải là cửa vào?

Huyền Tiên kia cũng nhận ra Diệp Mặc, chính là Huyền Tiên trung kỳ lúc trước đã tới ngoại vi quanh thung lũng Vụ Ma Điện mà còn đứng trên pháp bảo phi hành.

Gã biết Diệp Mặc hẳn là không hiểu quy củ, cho nên bây giờ Diệp Mặc hỏi gã vẫn kiên nhẫn giải thích:

- Sau khi tiến vào Vụ Ma Cốc là chín cửa lớn, tương truyền tiến vào mỗi cánh cửa đều có cơ duyên không giống nhau. Hơn nữa đi vào mỗi cánh cửa, đều có cơ hội tìm được cửa vào đích thực của Vụ Ma Điện, chính là đại điện trước mắt đây. Sau khi phá vỡ cấm chế của đại điện này, sau ngàn năm sẽ khôi phục lại từ đầu. Thứ tốt chân chính của Vụ Ma Điện đều ở trong đại điện này, bên trong căn bản là một thế giới vô biên. Nhưng bên trong tuy có nhiều đồ tốt, những tiên nhân tiến vào rồi ngã xuống cũng rất nhiều.

Diệp Mặc biết câu nói sau cùng của Huyền Tiên này là nói cho hắn nghe, ý muốn nói là tu vi của hắn quá thấp.

...

- Được, bây giờ chúng ta phân từng nhóm bắt đầu công kích cấm chế của cửa lớn vào Vụ Ma Điện.

Đại Chí Tiên nọ nói xong, đã bắt đầu sai khiến nhân thủ rồi.

Diệp Mặc cũng đang muốn tới cống hiến một chút sức lực của mình, thì thấy gã Huyền Tiên viên mãn đã ám toán mình. Tên kia một thân y phục màu nâu bay đến, gã vừa tới, Diệp Mặc liền nhìn thấy.

Cùng lúc khi Diệp Mặc nhìn thấy Huyền tiên bận đồ màu nâu kia, Huyền tiên bận đồ màu nâu cũng thấy Diệp Mặc. Cái nhìn đầu tiên khi gã thấy Diệp Mặc là vẻ kinh hãi. Theo gã thấy, Diệp Mặc bị gã ám toán, sớm đã đi làm bia đỡ đạn trong bầy Tiên Ma Yêu rồi, sao còn có thể xuất hiện ở đây.

Soạt

Một tia sáng tím phóng lên cao ngất, khiến tiên nhân xung quanh Diệp Mặc kinh sợ lũ lượt lui ra, sát khí trên người Diệp Mặc hừng hực tràn ra, bất kỳ ai cũng đều nhận ra được.

Vừa nãy Diệp Mặc chỉ nghĩ phải giết gã Huyền Tiên áo nâu kia, mà không chú ý đến mình phóng ra Tử Đao động tác quá lớn. Cho dù có chú ý đến thì hắn cũng không quan tâm, gã Huyền tiên áo nâu kia là hắn nhất định phải giết không nghi ngờ gì nữa. Tên này vì chạy thoát thân mà vô duyên vô cớ ám toán hắn một lần, cơn tức này nuốt không trôi.

- Ah...

Đại Ất Tiên lúc trước bức ép Diệp Mặc lấy Độ Ly Thiên Quả ra cũng kinh ngạc và hoài nghi kêu lên một tiếng, Diệp Mặc chỉ là một Huyền tiên trung kì, lại có loại sát thế này.

Lúc trước gã chỉ hoài nghi Diệp Mặc có Độ Ly Thiên Quả mà thôi, không phải là thực sự nhìn thấy. Bây giờ Diệp Mặc phóng Tử Đao ra, sát khi khơi ra khiến gã lập tức liền cảm giác thấy lúc này gã hoàn toàn không cảm ứng được kí hiệu thần thức trên người Diệp Mặc, có thể thấy Diệp Mặc hẳn là biết gã hạ kí hiệu thần thức và đã loại trừ kí hiệu thần thức rồi.

Theo lý mà nói, một Huyền tiên sau khi loại bỏ kí hiệu thần thức của Đại Ất Tiên, hẳn là chạy được bao xa thì chạy, nhưng Huyền tiên trước mắt này loại bỏ kí hiệu thần thức của gã xong, không ngờ lại không chạy, ngược lại còn cùng tới đây. Có thể thấy, Huyền tiên này căn bản là không sợ gã, một Huyền tiên không sợ Đại Ất Tiên, há có thể tầm thường?

- Mạc Ảnh...

Diệp Mặc vừa phi thân rơi xuống trước người Huyền Tiên áo nâu này, thì nghe thấy một giọng nói yêu kiều du dương gọi hắn một câu, lập tức một cái bóng màu hồng phấn cũng xuất hiện ở chỗ cách Diệp Mặc không xa.

Diệp Mặc biết tiên nữ này, chính là một trong bốn người hắn đã gặp lúc trước, người dẫn đầu được gọi là Hàng ca. Quả nhiên Diệp Mặc quay đầu lại thì nhìn thấy ba người còn lại, Hàng ca vẫn ở trong số đó, bốn người này chắc hẳn là lập tổ để tới đây.

Thấy tiên nữ váy áo màu phấn hồng này chào hỏi mình, Diệp Mặc vội vã chắp tay nói:

- Mạc Ảnh ra mắt Hàng ca và vị tiên hữu đây, cùng với hai vị tiên tử.

Bốn người này để lại cho Diệp Mặc ấn tượng cũng không tệ lắm, chí ít so với đại bộ phận tiên nhân chỉ biết ích kỷ thì tốt hơn nhiều.

- Hừ, Mạc Ảnh, cậu bớt nói nhảm. Bạn đường của cậu đi đâu rồi? Bạn đường của cậu chết rồi, cậu lại sống rất thoải mái nha.

Tiên nữ áo hồng bộc lộ sự xem thường và khinh bỉ trong lời nói.

Bình luận

Truyện đang đọc