THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

-Tôi biết cô gái kia, đó chính là đệ tử thiên tài mà Băng Hồ thu nhận, nghe nói là người có tư chất bậc một tốt nhất.

-Hóa ra là cô ta, anh nói tôi mới nhớ ra, hôm đó hình như tam đại Ẩn môn cũng muốn thu nhận cô ta làm đệ tử, nhưng người đàn ông đó không đồng ý. Không ngờ không gia nhập vào tam đại Ẩn môn mà lại gia nhập vào tam đẳng Ẩn môn, thật là không hiểu nổi.

-Đúng vậy, đúng vậy, thật là bông hoa nhài cắm bãi....

-Nói chuyện cẩn thận một chút. Mặc dù Băng Hồ là môn phái Tam Đẳng nhưng cũng không dễ động đâu.



Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận vừa đến sân thi đấu thì những người xung quanh liền bắt đầu bàn luận. Diệp Mặc dường như không thèm để ý, chỉ có điều Mục Tiểu Vận nghe thấy người khác nói tướng công cô, trong lòng liền cảm thấy tức giận.

Vu Vũ Yến vốn dĩ muốn đi chê bài Diệp Mặc vài câu, sau khi nghe thấy những người bên cạnh nói chuyện, liền lập tức dừng lại. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Diệp Mặc lại có thể xuất hiện trên thuyền này, thì ra bám váy vợ mà đến. Cô cũng không ngờ, thiên tài tư chất bậc nhất mà cô nghe nói lần trước lại là vợ của Mạc Ảnh, vận khí của tên này thật tốt.

Vu Vũ Yến hừ lạnh một tiếng, sau đó rời đi cùng với những đồng môn Thượng Thanh. Tuy nhiên lúc cô xoay người rời khỏi đột nhiên nhớ tới một việc, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Mục Tiểu Vận xuất hiện ở đây, còn là đệ tử bậc nhất mà Băng Hồ thu nhận, vậy những người mà Liêu Uy phái đi đâu rồi? Chẳng lẽ Liêu Uy không mời chào được Mục Tiểu Vận thì cũng thôi luôn? Liêu Uy làm như thế với mình bởi vì sợ núi Thượng Thanh, nhưng tại sao anh ta lại có thể sợ Mạc Ảnh và Mục Tiểu Vận ở thôn Hoàng Bình chứ?

Lúc trước cô biết Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận sẽ bị Liêu Uy đưa đi cho nên cô cũng không hề để ý đến việc này. Bây giờ nghĩ lại mới biết, sự tình dường như không đơn giản như vậy.

-Vũ Yến sư muội, chúng ta đi lên phía trước đi, xem hôm nay Tư Mã sư huynh ra oai như thế nào. Chỉ là tiểu đệ tử vừa mới nhập ngoại môn, cũng dám đấu với Tư Mã sư huynh của chúng ta, thật là không biết sống chết.

Sau khi Vu Vũ Yến quay người rời khỏi, bên cạnh cô lập tức có sư huynh núi Thượng Thanh đến lấy lòng.

-Mục sư tỷ. Cô cũng đến rồi?

Đệ tử Phí Trăn mà Băng Hồ mới thu nhận cùng một vài đệ tử cũng đến xem náo nhiệt. Bọn họ nhìn thấy Mục Tiểu Vận vội vàng qua chào hỏi. Trong mắt bọn họ, Diệp Mặc không hề xứng với Mục sư tỷ. Tuy nhiên bọn họ cũng là đệ tử mới vừa gia nhập Băng Hồ nên những việc này chỉ là nghĩ mà thôi.

Mục Tiểu Vận khẽ mỉm cười, gật gật đầu.

-Ha ha, Mạc đại ca, tôi vừa rồi không nhìn thấy anh, hóa ra anh đã tới rồi.

Lưu Lỗi thấy Diệp Mặc lập tức vui vẻ chạy đến chào hỏi. Bởi vì tuổi tác của anh ta nhỏ hơn Diệp Mặc, hơn nữa anh ta cũng rất khâm phục Diệp Mặc, nên rõ ràng đã sửa cách xưng hô. Chỉ có tự mình trải qua mới biết viên đan dược mà Diệp Mặc đưa cho anh ta quý giá biết bao nhiêu. Nếu loại đan dược này bán trên hội đấu giá, nhất định vô cùng đắt.

Không đợi Diệp Mặc trả lời, bên cạnh đã có người hừ lạnh một tiếng nói:

-Sắp chết đến nơi rồi còn vui vẻ như vậy. Tôi rất bội phục dũng khí của anh.

Lưu Lỗi quay đầu lại nhìn người đang nói chuyện, chính là tên đệ tử Phiên Thừa núi Thượng Thanh đã từng có xung đột với mình. Ngay lập tức Lưu Lỗi liền hừ lạnh một tiếng nói:

-Được rồi, đợi ta quyết đấu với Tư Mã Bình xong, chúng ta sẽ quyết đấu, anh có đồng ý không. Nếu không có gan thách đấu thì đừng có đứng đó mà lải nhải.

-Ha ha, anh muốn cùng tôi quyết đấu? Tôi cũng rất muốn tự tay giết anh, chỉ là tôi chắc không còn hy vọng để đi đến trước mặt anh nữa.

Phiên Thừa cười ha hả, cảm thấy Lưu Lỗi thật không biết tự lượng sức mình.

Lưu Lỗi giương mắt lạnh lùng nhìn Phiên Thừa.

-Tôi chỉ hỏi anh có đồng ý ứng chiến hay không, nếu như không đồng ý thì hãy cút sang một bên.

Phiên Thừa bỗng lớn tiếng cười to, anh ta giơ tay hô hào bốn phía:

-Các vị, sau khi người này quyết đấu với Tư Mã huynh, nói vẫn còn mạng để cùng ta quyết đấu. Được, Phiên Thừa ta nhận lời thách đấu của hắn ta, tuy nhiên tôi nghĩ Tư Mã sư huynh chắc sẽ không để cho ta có cơ hội này. Ha ha ha.

Lưu Lỗi không hề để ý tới anh ta, quay đầu nói với Diệp Mặc:

-Mạc đại ca, nghe nói lần này mọi người đều cược tôi thua, anh có muốn kiếm chút tiền tài không?

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn thật sự không để ý đến chỗ tiền tài này. Với hắn mà nói, tiền vàng có thể có có thể không, thứ mà hắn cần không phải là tiền bạc mà là linh thảo và linh thạch.

Đột nhiên trên boong tàu phát ra một tràng vỗ tay rầm rộ, còn có một vài tiếng động lớn huyên náo. Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông đang bay lên lôi đài, động tác rất thuần thục, thậm chí anh ta còn xoay người trên không trung, sau đó vững vàng hạ cánh trên lôi đài. Tuy bộ dạng có chút khó coi nhưng lại rất có khí thế.

Quả nhiên là tu vi Hoàng cấp đỉnh phong, hơn nữa xem ra vẫn chưa đến 30 tuổi. Từ động tác vừa rồi có thể thấy, khinh công của anh ta rất tốt.

-Tôi đi trước đây, tên tiểu tử này đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi.

Lưu Lỗi chào hỏi Diệp Mặc, sau đó từ từ đi lên lôi đài. Khí thế đương nhiên không thể bằng Tư Mã Binh.

Diệp Mặc cười thầm, hắn biết tên Lưu Lỗi này rất khôn ngoan, sở dĩ anh ta chậm rãi bước lên đài là vì khinh công của anh ta không thể bằng Tư Mã Bình.



Tuy rằng hiện trường trận đấu rất náo nhiệt nhưng những nhân vật tầng lớp cao chân chính rất ít người đến xem, mà đều là một vài đệ tử cấp bậc thấp. Nhiều nhất chính là những thương nhân và người dân bình thường đến xem. Bọn họ hầu như đều đến đây kiếm tiền, sau đó xem náo nhiệt mà thôi.

-Nghe nói tên Mạc Ảnh kia với Lưu Lỗi là bằng hữu?

Mặc dù Vân Tử Y không có mặt trên thuyền nhưng cũng nhìn thấy rõ trên boong thuyền rất náo nhiệt.

-Đúng vậy, tiểu thư, hôm qua tôi tìm thấy Mạc Ảnh ở trước cửa phòng Lưu Lỗi. Bọn họ hẳn là quen nhau ở thành Hàng Thủy, chúng ta có qua đó xem không?

Tiểu Linh thuận mồm hỏi một câu.

Vân Tử Y lắc đầu.

-Chỉ là hai tên võ giả Hoàng cấp quyết đấu có gì đáng xem, đi thôi, chúng ta quay về...

Nói tới đây Vân Tử y lại nhìn Mục Tiểu Vận đứng bên cạnh Diệp Mặc, lại lần nữa lắc đầu nói:

-Thật sự là đáng tiếc.



-Bắt đầu quyết đấu.

Trọng tài của trận đấu là một gã tuần vệ tu vi Huyền cấp, những tuần vệ loại này thông thường đều là phụ trách trị an và tranh chấp trên thuyền. Khi mà tranh chấp không thể giải quyết được thì hai bên sẽ lên đài quyết đấu, như vậy lúc này tên tuần vệ này sẽ đảm nhiệm chức vụ trọng tài.

Nói là trọng tài nhưng kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ là nói một câu bắt đầu là xong. Còn về quá trình quyết đấu, bọn họ sẽ không quan tâm. Bất kể anh dùng biện pháp gì để giết chết đối phương thì đều coi như anh thắng. Ở đây chỉ có sống và chết, không có vi phạm quy tắc hay không.

Tư Mã Bình nghe thấy trọng tài nói bắt đầu, liền cười cười, rút trường kiếm bên hông ra. Dựa vào tu vi của Tư Mã Bình hiện giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Huyền cấp, đối phó với một tên Hoàng cấp trung kỳ có gì mà phải lo lắng.

-Nếu bây giờ anh gọi tôi ba tiếng ông nội, sau đó chui qua háng tôi, tôi sẽ nhẹ tay...

Tư Mã Bình ha hả cười, nói tới đây liền dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:

-Đương nhiên, anh vẫn phải đưa mạng cho ta.

-Đồ ngốc, còn mạng sống rồi hãy nói linh tinh với ta...

Lưu Lỗi không đợi mình nói hết những lời này, loan đao trong tay đã mang theo một đạo đao quang chém thẳng về giữa trán Tư Mã Bình.

Không ngờ lại dám tiến công? Khóe miệng Tư Mã Bình lộ ra một nụ cười độc ác, tuy nhiên hàm răng độc ác của Tư Mã Bình lập tức đông cứng lại. Tốc độ một đao kia của Lưu Lỗi quá nhanh, đây căn bản không phải là tốc độ của võ giả Hoàng cấp có thể đạt tới. Giống như mình vừa nhìn thấy động tác của anh ta chặt đao xuống, đao đã tới trán mình rồi.

Trong lòng Tư Mã Bình khẳng định, không có nội khí Huyền cấp thì không thể có một đao nhanh như vậy. Đến anh ta cũng không thể nào chém ra một đao nhanh như vậy, Tư Mã Bình lập tức hồn bay phách lạc.

Nếu anh ta sớm biết Lưu Lỗi là tu vi Huyền cấp thì sẽ không khinh địch như vậy, nhưng anh ta cũng không ngờ tu vi của Lưu Lỗi lại cao hơn anh ta như vậy.

Chỉ trong nháy mắt, Tư Mã Bình liền toát mồ hôi lạnh, anh ta chỉ kịp giơ trường kiếm trong tay vội vàng ngăn cản một chút.

Leng keng...

Loan đao trong tay Lưu Lỗi dường như không có điểm dừng, vẫn cứ thế chém thẳng về phía trước. Đây không phải là chiêu thức đặc sắc gì, cũng không có bất kỳ biến hóa nào, nó chỉ đơn giản là một nhát chém bình thường mà thôi.

Nhưng nhát chém này lại mang theo tốc độ mà Tư Mã Bình không hề nghĩ tới, đến trường kiếm của anh ta cũng không thể ngăn cản.

Khi trường kiếm trong tay chợt nhẹ, Tư Mã Bình lập tức biết anh ta thế là tiêu rồi, trong quyết đấu, bất kỳ một lỗi lầm nào cũng đều có thể khiến bản thân chết thảm, mà anh ta lại phạm vào ba sai lầm trí mạng.

Sai lầm đầu tiên chính là anh ta không tìm hiểu kỹ tu vi của đối thủ, thậm chí cho rằng đối thủ căn bản không bằng mình. Sai lầm thứ hai là khinh địch, hơn nữa còn khinh một đối thủ có tu vi cao hơn mình, để đối phương chém một đao về phía mình. Nguồn tại http://Truyện FULL

Nếu hai sai lầm này vẫn không trí mạng thì sai lầm thứ ba chính là, anh ta thật không ngờ loan đao trong tay đối thủ là một vũ khí cực phẩm tương đương với pháp khí, trường kiếm của anh ta thậm chí không thể ngăn cản được dù một nhát.

Tư Mã Bình cảm thấy trên trán chợt lạnh, một cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng dâng lên. Anh ta không ngờ thua, mà lại còn thua chỉ bởi một chiêu. Nếu như là bình thường thua thì thôi, nhưng bây giờ đến mạng anh ta cũng không giữ được rồi.

Một màn đen u ám đang bao vây lấy anh ta, cảm giác cuối cùng của Tư Mã Bình chính là lồng ngực của anh ta bị một uy lực mạnh mẽ đá trúng, sau đó cả người anh ta đều bay lên. Lúc này vết máu trên trán anh ta mới rơi xuống, từ trên boong tàu rơi thẳng xuống biển.

Từ khi Tư Mã Bình bị Lưu Lỗi một dao giết chết, đến khi Tư Mã Bình bị Lưu Lỗi đá một cước xuống biển. Quá trình này chỉ diễn ra trong thời gian tíc tắc mà thôi, rất nhiều người thậm chí đến câu hoan hô Tư Mã Bình còn chưa nói xong thì cuộc chiến đã kết thúc.

Một sự xoay chuyển qua lớn, khiến tất cả mọi người ở đây đều trở nên im lặng.

Tuyên truyền rầm rộ mất mấy ngày, nhưng cuối cùng trận quyết đấu đã kết thúc chỉ trong tíc tắc, sự chênh lệch này cũng quá lớn rồi. Nếu như nói Lưu Lỗi thua thì mọi người đều sẽ cho rằng đó là điều đương nhiên, nhưng người thua lại chính là Tư Mã Bình của núi Thượng Thanh. Anh ta chẳng những thua, mà còn thua một cách thảm hại.

-Cái này, tại sao có thể...

Phiên Thừa hồn bay phách lạc thì thào nói một câu, nhưng một câu hét lớn của Lưu Lỗi đã khiến anh ta run bắn lên.

-Phiên Thừa, bây giờ đến lượt anh, vừa rồi trước mặt mọi người anh đã nói sẽ quyết đấu với tôi, Lưu Lỗi tôi đang ở đây chờ anh lên. Anh là đệ tử của núi Thượng Thanh, đừng để người khác cho rằng anh là con rùa rụt cổ.

Bình luận

Truyện đang đọc