THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Tư Sương, cậu vì chuyện này mà không học tiếp thật sao?

Nhạc Nghiên có chút lắp ba lắp bắp hỏi.

- Đúng vậy, không học nữa. Anh rể của mình cũng lên tiếng rồi, mình còn sợ cái gì nữa. Đi thôi, đợi chút nữa gọi Doãn Mẫn đến, chúng ta cùng đi ăn một bữa.

Ninh Tư Sương vui mừng nói.

Cô vốn dĩ không hiểu ở Lạc Nguyệt có nhiều trường tốt như vậy, tại sao bố mẹ lại nhất định muốn cô đến đại học Ninh Hải để học.

- Nhớ thu dọn đồ của mình đấy, còn cả chìa khóa kia nữa.

Diệp Mặc lại nhắc nhở một câu, đối với hắn mà nói, quan trong nhất chính là chiếc chìa khóa kia. Vì thần thức của hắn sớm đã quét qua Hoành Đoạn sơn mạch rồi, phát hiện trong đó sớm đã bị các loại kiến trúc vây quanh rồi, cho dù mình có khởi động trận pháp kia nữa, động tĩnh cũng không nhỏ. Huống chi, Diệp Mặc còn chưa có lòng tin có thể khởi động được trận pháp ở Hoành Đoạn sơn mạch, vì trận tâm của trận pháp đó cũng bị đào hết lên rồi.

Ninh Tư Sương chẳng qua chỉ thu dọn mấy thứ đơn giản bỏ vào balô, sau đó nói:

- Yên tâm đi, chìa khóa đó em đã cầm từ trước rồi. Cũng chẳng còn thứ gì khác, đi thôi.

Nói xong Ninh Tư Sương lại nhìn đểu mấy tên sinh viên phòng kiểm tra kỷ luật đang đứng ở cửa, cố ý nói:

- Được rồi, bây giờ tôi không phải là sinh viên của đại học Ninh Hải nữa, phòng kiểm tra kỷ luật sao còn quản được tôi nữa?

Mấy sinh viên kiểm tra kỷ luật đang đứng ngây người ở cửa, lại càng không nói được một từ nào.

Ninh Tư Sương lại lôi kéo tay của Diệp Mặc nghênh ngang từ cửa bước ra ngoài, đi ra khỏi cửa liền quay đầu lại nói với Nhạc Nghiên:

- Nghiên Nghiên, tí nữa Doãn Mẫn về, mình gọi điện cho các cậu, tối nay chúng ta đi ăn hàng.

Thấy Diệp Mặc và Ninh Tư Sương bước ra ngoài rồi, thậm chí bước xuống cầu thang rồi, nam sinh cao cao mặt đầy mụn kia mới phản ứng lại, vội nói:

- Người con trai kia không tuân theo quy định của trường chúng ta, tự tiện vào ký túc xá nữ, cần phải ghi danh lại.

Nói xong nam sinh mặt đầy mụn đó tiến lên một bước, giơ tay ra muốn kéo Diệp Mặc lại, nhưng anh ta vừa mới bước xuống cầu thang, lập tức đầu dúi xuống, bậc thang rộng như này, anh ta không ngờ đột nhiên lại bị ngã lộn mấy vòng. Cuối cùng nhổ ra ít máu rụng mấy cái răng, gục dưới gầm cầu thang không thể nào nhúc nhích được.

Những người đứng quanh nhìn lại càng há mồm trợn mắt, cầu thang bằng phẳng và rộng rãi như vậy, đúng là xui xẻo quá đi mất.

Mấy người còn lại lúc này cũng đã không kịp để ý gì đến Diệp Mặc và Ninh Tư Sương nữa, vội vàng đỡ nam sinh mặt đầy mụn đó dậy, vội vàng đưa vào viện.

Ninh Tư Sương nhìn thấy vậy cười ha hả. Trong lòng lại vô cùng khoái chí, nhưng cũng không nghị tới cú té này thật quỷ dị, đến Ninh Tư Sương cũng không nghĩ tới, người khác cũng càng không nghĩ tới.

Diệp Mặc lắc đầu, lại càng nện bước nhanh hơn, trong nháy mắt đã rời khỏi ký túc xá, bước vào con đường đầy cây xanh ngoài trường.

- Anh rể, chờ em chút.

Ninh Tư Sương vội vàng chạy lên mấy bước, vừa bắt lấy cánh tay Diệp Mặc.

- Ai yo, gọi anh rể thật thân mật, nghe nói cậu không học nữa. Ninh Tư Sương, mình bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy đấy.

Một giọng nói có chút hả hê truyền đến, ngay sau đó Sở Đan liền vòng ra ngoài.

- Mình còn tưởng cậu phải đến phòng kiểm tra kỷ luật chứ, cố ý mở đường cho cậu, không ngờ còn gặp lại cậu. Haizz…

Sở Đan sau khi có chút hả hê, lại giọng điệu thông cảm nói một câu, mặc dù ngữ khí thông cảm, nhưng cái vẻ đắc chí và sảng khoái đó cũng không thể nào khống chế được.

Diệp Mặc nhăn mặt chút, nhưng cũng không lên tiếng.

Ninh Tư Sương mới vừa rồi còn vui mừng hớn hở, giọng nói bỗng nhiên lại lạnh lùng nói:

- Sở Đan, đừng cho rằng mình không biết cậu làm trò quỷ gì, nhưng chỉ là một danh phận đại sứ thôi, mình căn bản cũng không coi ra gì. Đừng nói là thân phận đại sứ, mình nói không học thì không học nữa, cậu có kiểu phóng khoáng như mình này không? Chỉ biết đứng sau lưng người khác ném đá mà thôi, chẳng ra cái gì cả.

Diệp Mặc còn cho rằng Ninh Tư Sương quả thực không để ý gì đến đại sứ kia, bây giờ xem ra, cô cũng không phải là không để ý đến, chỉ có điều vì biết xảy ra chuyện này rồi, cô cũng không còn hi vọng nào nữa thôi.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc trong lòng buồn cười, cái chuyện nhỏ như con thỏ này cũng buồn bực lâu như vậy. Nhưng hắn cũng biết, đối với hắn mà nói là chuyện không đáng gì, nhưng đối với những sinh viên trong này mà nói, thì có thể nói là chuyện lớn.

Sở Đan khinh thường nhìn Ninh Tư Sương một cái rồi cũng lạnh lùng nói:

- Thì mình tố giác đấy thì đã sao? Hừ, năm thứ nhất đã bỏ học rồi, thì làm được cái gì chứ? Nhiều lắm cũng chỉ là khiến xã hội nhiều hơn một…

Sở Đan nói tới đây, nhìn vẻ mặt tức giận của Ninh Tư Sương, cuối cùng lại không nói lời khó nghe kia nữa.

Ninh Tư Sương mặt đỏ bừng nói:

- Mình cùng anh rể của mình đi về, liên quan gì đến cậu, cái gì mà xã hội với chả không xã hội, mình căn bản cũng không ở lại đây.

- Mĩnh dĩ nhiên biết cậu sẽ không ở lại đây, những lời đó cần mình nói sao? Anh rể, kiểu xưng hô này thật dễ nghe quá nhỉ. Sau này mình tốt nghiệp rồi, cũng học theo cách xưng hô của cậu.

Sở Đan lại càng khinh thường nói:

- Đi cùng với anh rể, đi làm gì? Đương nhiên không liên quan gì đến mình, mình chỉ có lòng tốt nhắc nhở chút thôi.

Ninh Tư Sương không biết, Sở Đan lúc này cũng đã thầm mắng Ninh Tư Sương dẫm phải đống phân chó rồi, không ngờ lại tìm được một người đàn ông được như vậy, chỉ có điều những lời này cô tuyệt đối cũng không nói ra. Từ khi vào đại học Ninh Hải, Ninh Tư Sương luôn luôn tỏ ra ưu tú, điều này khiến cô cực kỳ không thích.

Bây giờ nhìn thấy Diệp Mặc, cô nghĩ tới bạn trai của mình, trong lòng lại càng không thoải mái, nói chuyện cũng lại càng không dễ nghe.

Diệp Mặc vừa nhìn cũng biết, về võ mồm thì Ninh Tư Sương cũng không phải là đối thủ của Sở Đan, hắn kéo kéo Ninh Tư Sương, ám thị Ninh Tư Sương đừng nói thêm nữa, sau đó lại lạnh lùng nói với Sở Đan nói:

- Tư Sương cùng tôi đến Tu Tiên, không được sao?

- Anh rể…

Ninh Tư Sương vốn dĩ không nói được Sở Đan, trong lòng lại càng buồn bực, mình mất mặt là chuyện nhỏ, lại mất mặt trước mặt anh rể.

Bây giờ cô nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, lại càng không nói được lời nào. Nói không được thì chúng ta đi đi, nói cái gì mà Tu Tiên, cái này mà truyền ra ngoài, thì mình còn mặt mũi nào mà quay về nữa?

Sở Đan sững sờ một chút, bỗng nhiên cười ha hả, cô chợt phát hiện ra mình đã không còn ghen tị với Ninh Tư Sương. Bạn trai của cô ta mặc dù thân hình cũng không tệ, nhưng lại là một bao cỏ. So với bạn trai khôn khéo của mình, bạn trai của Ninh Tư Sương căn bản đến ba mươi điểm cũng chưa được.

Trong nháy mắt, cô không ngờ cảm thấy một cảm giác sung sướng, cô cuối cùng đã thắng Ninh Tư Sương về mặt này rồi. Chẳng những đã cướp được thân phận đại sứ của Ninh Tư Sương, còn khiến cho Ninh Tư Sương không thể không nói ra lời nghỉ học, bây giờ bạn trai cực phẩm này của Ninh Tư Sương còn nói cái gì mà Tu Tiên, đúng là nực cười.

- Đi thôi.

Diệp Mặc bỗng nhiên trong lòng khó chịu, hắn dẫn Ninh Tư Sương đi, dưới chân không ngờ lại xuất hiện một đám mây, đám mây đó cứ như vậy bay lên trước mặt Sở Đan, trong nháy mắt biến mất trong không trung.

Tiếng cười của Sở Đan đột nhiên im bặt, cô sững sờ nhìn Diệp Mặc và Ninh Tư Sương biến mất ngay trước mặt. Bỗng nhiên lấy tay dụi dụi mắt, sau đó lại vỗ vỗ đầu của mình.

Một hồi lâu sau, cô mới hét lên:

- Bay rồi, đúng là bay thật rồi…

- Sở Đan, cậu làm sao vậy?

Hai nữ sinh nghe thấy Sở Đan hét lên như vậy liền chạy đến.

- Bay rồi, bay thật rồi…

Sở Đan chỉ chỉ không gian mà Diệp Mặc và Ninh Tư Sương biến mất, lẩm bẩm nói.

Nữ sinh tên Ngọc Bình vừa mới giúp Sở Đan báo tin nhíu nhíu mày lắc lắc Sở Đan nói:

- Sở Đan, cậu rốt cục bị sao vậy? Cái gì bay rồi? Vừa nãy Ninh Tư Sương nói cô ấy muốn bỏ học rồi. Bất kể cô ấy nói là thật hay không, thì cậu thắng là cái chắc rồi, thì còn lo lắng gì nữa?

Sở Đan lúc này mới khôi phục lại trạng thái bình thường, cô nhìn Mỹ Mỹ và Ngọc Bình trước mặt bỗng nhiên hỏi:

- Khi các cậu đến nhìn thấy Ninh Tư Sương không? Còn có nam sinh đứng cạnh Ninh Tư Sương nữa? Các cậu không thấy bọn họ bay rồi sao?

- Đan Đan, biểu hiện của cậu giống như thật vậy, làm mình sợ muốn chết, cậu đúng là diễn quá tốt đấy.

Một cô gái khác cũng vỗ vỗ ngực nói, nói xong, cô lại gật đầu nói:

- Uhm, Ninh Tư Sương đó bay rồi.

- Cậu cũng nhìn thấy, đúng không?

Sở Đan bỗng nhiên nắm chặt lấy cô gái vừa mới nói kinh ngạc hỏi.

Nữ sinh kia tức giận đập tay Sở Đan nói:

- Được rồi, đi ăn cơm tối thôi. Bây giờ ai cũng biết, Ninh Tư Sương bị cậu đá bay rồi. Không phải là bay, thì là cái gì?

Sở Đan hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô chính xác đích thân nhìn thấy thì không thể sai được, là thật. Cô cũng biết người khác cũng sẽ không tin lời nói của mình, vì những gì mình nói thật không thể tưởng tượng nổi.

- Sở Đan, mình cảm giác cậu có chút kỳ quái đấy.

Ngọc Bình lúc này lại phát hiện ra có một chút khác biệt, lại nói thêm.

Sở Đan tự mình cũng biết biểu hiện vừa nãy của mình quá kỳ quái, mặc dù cô lúc này trong lòng sóng to gió lớn, lại gượng cười nói:

- Vừa nãy mình chỉ là đùa với mấy cậu mà thôi, đừng nói là đùa chút cũng không được đấy nhé.

- Xì…

Hai nữ sinh còn lại lúc này mới biết hóa ra Sở Đan nói đùa.

Ngọc Bình lại thở dài nói:

- Đan Đan, cậu phải nên vào học việc nhạc kịch mới đúng, tài năng của cậu không đi diễn kịch quả thực quá đáng tiếc. Cậu chắc cũng không biết, vừa nãy biểu hiện của cậu quả thực quá thật.

- Được rồi, hôm nay là một chuyện ngoài ý muốn, khiến Đan Đan thắng hoàn toàn, chúng ta tối nay cùng chúc mừng chứ.

Nữ sinh tên Mỹ Mỹ lập tức cắt đứt lời nói của Ngọc Bình nói.

Sở Đan cố nén sự kinh hãi trong lòng lại, miễn cưỡng nói:

- Tối nay không được, ngày mai đi, hôm nay mình hơi mệt, mình muốn đi ngủ một chút.



Diệp Mặc mang theo Ninh Tư Sương bay lên trời, đương nhiên là cố ý, thứ nhất là thấy Ninh Tư Sương tức mà không làm gì được, thứ hai cũng là không muốn nghe miệng lưỡi cay nghiệt của Sở Đan kia nữa. Hắn thậm chí còn cố ý dùng chân nguyên biến hóa thành một đám mây, chính là vì muốn cái cô Sở Đan tự cho là mình đúng này nhìn thấy rõ, trong mắt Ninh Tư Sương, cái điểm tự cho là đúng này của cô cũng chẳng là cái gì.

Dù sao hắn muốn trước khi rời đi, cũng sẽ bố trí một đại trận cấp chín ở Lạc Nguyệt, thậm chí còn giúp cha mẹ Khinh Tuyết tu luyện. Cho nên, còn không bằng để cho Ninh Tư Sương biết chuyện này sớm chút. Hắn bây giờ cũng không thể mang người rời khỏi nơi này, chỉ có thể làm thế này được thôi.

Nhưng Ninh Tư Sương bị Diệp Mặc mang lên trên trời đứng trên một đám mây, lại hoàn toàn ngây dại ra, cũng đã lâu lắm rồi, cô mới dần dần tỉnh lại, lúc này cô cảm thấy không ngờ lại là sợ hãi, mà không phải là vui mừng.

Bình luận

Truyện đang đọc