THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Sa Nguyên dược cốc quả thực rộng lớn, Diệp Mặc đến phương hướng cũng không xác định rõ ràng được rồi, hắn chỉ biết một đường về hướng bắc, đồng thời dọc đường thu thập các loại dược liệu.

Không thể không nói Sa Nguyên dược cốc là một vườn thuốc thiên nhiên, cho dù Diệp Mặc chưa đi đến nơi nào đặc biệt, chỉ cần con đường này, linh thảo cấp ba cấp bốn cũng lấy được một đống lớn, thậm chí còn hái được vài gốc dược liệu cấp năm.

Mặc dù trên đường hướng về phía bắc, nhưng Diệp Mặc vẫn theo bản năng tránh hướng khi đến, hắn thật sự sợ đám sương mù kia rồi, đó là thứ quá khủng bố. Nếu như thực lực của hắn cao hơn chút nữa, nói không chừng hắn sẽ tìm hiểu một chút về nguyên nhân hút không gian của nó, nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn đi càng xa càng tốt.

Đến ngày thứ bảy, Diệp Mặc đang bay thì thần thức cảm giác được một trận chân nguyên hùng mạnh, Diệp Mặc không muốn để ý đến chuyện không đâu, nhưng về chuyện ai đang đánh nhau, hắn lại muốn biết. Nghĩ đến đây, thần thức của hắn lập tức quét đến.

Nếu như Diệp Mặc không thấy ai đánh nhau, hắn cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác, nhưng khi Diệp Mặc nhìn thấy một tu sĩ Kim Đan viên mãn đang đánh nhau với một người phụ nữ che mặt, hắn lập tức quay đầu, hướng về phía họ đang đánh nhau.

Đồng thời tim hắn đập loạn xạ, hắn biết tên tu sĩ Kim Đan viên mãn kia, chính là tên tu sĩ có tu vi cao nhất ở hồ Linh Tủy trì. Chính Diệp Mặc tận mắt nhìn thấy, gã ít nhất lấy được một trăm viên linh tinh, bây giờ hắn nhìn thấy gã, gã lại còn đang đánh nhau với người khác, cơ hội này hắn sao có thể bỏ qua được. Hơn nữa lần đó suýt nữa hắn chết dưới tay gã này, Diệp Mặc trong lòng lại càng không có bất kỳ áp lực nào.

Diệp Mặc đồng thời lại đem tu vi của mình biểu hiện là Trúc Cơ tầng thứ bảy, hắn biết gã Kim Đan viên mãn này biết hắn là Trúc Cơ tầng thứ bảy. Cho nên bây giờ nhìn thấy mình là Trúc Cơ tầng thứ bảy thì chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì.

Hai tên tu sĩ đánh nhau đều nhìn thấy Diệp Mặc đến, tuy nhiên hai tên này dường như cũng có hứng thú với tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ bảy này.

Diệp Mặc thấy ánh mắt kinh ngạc của tu sĩ Kim Đan viên mãn kia có thể lý giải được, gã tu sĩ Kim Đan viên mãn này biết hắn đã lấy đi khá nhiều linh tủy, khi phát hiện ra hắn lại vui mừng kinh ngạc là điều có thể lý giải được. Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ, tu sĩ Kim Đan viên mãn này có bỏ qua người phụ nữ che mặt kia mà đến bắt lấy hắn hay không.

Nhưng người phụ nữ che mặt kia sau khi thấy Diệp Mặc lại rất kinh ngạc khiến cho Diệp Mặc không hiểu nổi. Người phụ nữ này rõ ràng là hắn chưa từng gặp qua, tại sao khi nhìn thấy mình rồi lại có ánh mắt quen biết như vậy?

Thấy Diệp Mặc không có ý muốn đi, hai người lại tiếp tục đánh nhau. Trong lúc nhất thời chân nguyên nơi này kích động, trên không trung thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ lớn. Hai người vì sự xuất hiện của Diệp Mặc, đánh nhau càng thêm kịch liệt, dường như muốn kết liễu đối thủ sớm một chút.

Diệp Mặc nhìn một chút tu vi của người phụ nữ kia, Kim Đan tầng thứ bảy, vừa mới thăng lên cấp hậu kỳ, có thể đánh nhau kịch liệt với tu sĩ Kim Đan viên mãn, rõ ràng thủ đoạn của cô rất nhiều. Nhưng ánh mắt Diệp Mặc rất sắc bén, hắn cũng biết, nếu như hắn không nhúng tay vào, tu sĩ Kim Đan viên mãn không lâu sau có thể thắng rồi.

Diệp Mặc không nhúng tay vào, đối với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là hơn trăm viên linh tinh trên người tu sĩ Kim Đan viên mãn kia. Những thứ này rất quan trọng với hắn, hơn trăm viên linh tinh, tuyệt đối là một đống của cải lớn, cho nên hắn không thể để đống của cải này xuất hiện ngay trước mắt mình rồi lại chạy mất.

Đối với Diệp Mặc mà nói, cái mà bây giờ hắn cần nhất chính là linh tinh, có đủ linh tinh rồi, hắn có thể trong thời gian cực ngắn thăng lên cấp Kim Đan trung kỳ, là đã hài lòng rồi.

Đồng thời Diệp Mặc cũng rất lý trí, hắn biết mình bây giờ vẫn chưa là đối thủ của tu sĩ Kim Đan viên mãn, thấy hai tu sĩ đánh nhau càng ngày càng quyết liệt, Diệp Mặc bắt đầu bố trí trận pháp xung quanh hai người này.

Thấy một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ bảy không ngừng đặt trận kỳ xung quanh hai người, lại không ngừng đặt linh thạch bậc cao, hai tu sĩ Kim Đan đang đánh nhau cảm thấy có chút buồn cười.

Cho dù tên tu sĩ này bố trí xong trận pháp, thì cũng có tác dụng gì? Chỉ là một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ bảy bố trí trận pháp, còn không chịu nổi một chưởng của Kim Đan hậu kỳ ấy chứ.

Lúc này Diệp Mặc trong mắt họ chỉ là một kẻ vô tri vô vị

"Ầm" một tiếng, trận pháp của Diệp Mặc vừa mới bố trí xong, người đàn bà che khăn đen bị tên tu sĩ Kim Đan viên mãn kia đánh bay, nhưng cô bị đánh bay không xa mấy, liền đụng vào trận pháp phòng ngự mà Diệp Mặc vừa bố trí xong, khiến trận pháp của Diệp Mặc lay động một trận.

Trận pháp phòng ngự được Diệp Mặc kích phát, sáng lên một vùng sáng màu vàng. Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, trận pháp phòng ngự cũng không bị đánh vỡ, vẫn lóe lên những ánh sáng màu vàng nhạt che hai người lại.

Người phụ nữ che mặt kia đã bị làm cho ngây ngẩn cả người, cô thậm chí quên việc lau đi một vết máu nơi khóe miệng, mà lại lẳng lặng nhìn Diệp Mặc. Một lúc lâu sau mới nói:

- Không ngờ anh lại bố trí ra một trận pháp cấp ba? Anh là trận pháp sư cấp ba phải không?

Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, trận pháp sư cấp ba là cái gì, nếu như hắn có thời gian và nguyên liệu, cho dù là trận pháp cấp bốn hắn cũng có thể bố trí được. Huống chi lúc này hắn bố trí không chỉ là trận pháp cấp ba, mà còn có cả một trận pháp công kích ẩn hình.

Tên tu sĩ Kim Đan kia vẻ mặt nghiêm trọng, Diệp Mặc chỉ là một Trúc Cơ gã cũng không thèm để ý, nhưng Diệp Mặc lại bố trí ra trận pháp cấp ba thì gã phải cẩn thận.

Mặc dù gã tin rằng với tu vi của Diệp Mặc và cả trận pháp cấp ba của hắn cũng không ngăn nổi gã, nhưng gã có thể tu luyện đến Kim Đan viên mãn, không phải dựa vào giả thiết mà thành công được.

- Anh muốn thế nào?

Người phụ nữ che mặt kia đã không còn tâm trí nào mà tiếp tục đánh nhau với tên Kim Đan viên mãn kia nữa, mà lạnh giọng hỏi Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng nói:

- Cái đó không liên quan gì đến cô, tôi mở trận pháp, cô có thể đi rồi. Chỉ có điều gã và tôi có chút đụng chạm, tôi muốn lấy chút đồ trên người gã.

Mặc dù lời nói của Diệp Mặc rất buồn cười, nhưng người phụ nữ kia lại không có cảm giác buồn cười. Một người có thể bố trí trận pháp cấp ba không phải hạng người bình thường, ngày trước khi cô ra ngoài, sư phụ đã từng nói với cô, không nên đắc tội với một trận pháp sư.

Mà tên Trúc Cơ tầng thứ bảy này trong một thời gian cực ngắn lại có thể bố trí trận pháp cấp ba, rõ ràng là một trận pháp sư không nghi ngờ gì, loại người này tốt nhất là không đắc tội. Cô nhớ đến hành động giết người năm đó của Diệp Mặc khi hắn lên cấp, lâp tức lại không có chút khinh thị nào với Diệp Mặc.

Cô gật đầu với Diệp Mặc, đi về hướng trận pháp phòng ngự. Quả nhiên khi cô đi ra lần này, trận pháp phòng ngự lại không có chút động tĩnh nào, nói cách khác trận pháp này hoàn toàn dưới sự khống chế của tên Trúc Cơ kia.

Diệp Mặc thấy sau khi người phụ nữ che mặt kia rời khỏi, cũng không đi, cũng không để ý đến cô. Cho dù không dùng trận pháp, bây giờ một tu sĩ Trúc Cơ tầng thứ bảy cũng sẽ không sợ hãi gì, cho dù đánh không lại, hắn cũng có thể chạy trốn.

- Anh gan to đấy, tôi vẫn chưa tìm đến anh, không ngờ anh lại có chủ ý đến tìm tôi.

Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn kia nhìn Diệp Mặc lạnh lùng nói.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Anh không tìm tôi? Tôi thấy anh không tìm được tôi thì có.

Hắn căn bản không cần hỏi, cũng biết tên tu sĩ Kim Đan viên mãn này cũng đi khắp nơi tìm hắn. Nửa hồ Linh Tủy Trì đó, người này nếu như không tìm mình mới là lạ.

- Giao thứ trên người anh ra đây, chính là pháp bảo chứa linh tủy đấy. Tôi bảo đảm thả anh đi, tuyệt đối không nuốt lời. Ngoài ra, những thứ khác tôi cũng không động vào.

Ngoài dự đoán của Diệp Mặc, tên tu sĩ Kim Đan viên mãn này cũng không động đến hắn, mà chỉ trực tiếp yêu cầu Diệp Mặc giao đồ ra thôi.

- Cũng được, anh đưa nhẫn trữ vật của anh cho tôi là được rồi, tôi cũng bảo đảm chỉ cần tôi kiểm tra không có sai sót gì, tôi thả anh đi.

Giọng điệu Diệp Mặc có chút bình thản. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mặc dù giọng điệu của Diệp Mặc bình thản, nhưng tay hắn lại không để yên, nói xong lại ném một trận kỳ ra, lập tức trong trận pháp phòng ngự liền biến thành một khoảng mông lung, tên tu sĩ Kim Đan viên mãn này thậm chí còn không nhìn rõ mặt của Diệp Mặc, hơn nữa thần thức của gã dường như cũng trở nên chậm chạp.

Tên tu sĩ Kim Đan kia thấy cảnh tượng này trong lòng liền kinh hãi, gã cũng không dám khinh thường Diệp Mặc, giơ tay lên, một tấm vải màu sắc sặc sỡ liền hiện lên trên tay gã. Dường như khi tấm phiên nhỏ hiện lên trên tay gã, đã bị gã tùy ý ném ra ngoài.

Tấm vải nhỏ sặc sỡ liền biến lớn với chu vi vài trượng trong trận pháp của Diệp Mặc, toàn bộ bầu trời dường như trở nên âm u, Diệp Mặc đứng dưới tấm vải lớn theo bản năng rùng mình một cái.

Diệp Mặc vừa rồi rõ ràng thấy tu sĩ Kim Đan và người đàn bà che mặt kia đánh nhau là một pháp bảo hình cây chày, bây giờ không ngờ lại là một tấm vải ngũ sắc.

Tấm vải này tuyệt đối còn lợi hại hơn so với pháp bảo vừa nãy, Diệp Mặc trong lòng không khỏi buồn bực, bất luận là Cố Nhất Thành hay là tên này, khi đánh nhau với người khác đều xuất những chiêu thức bình thường, tại sao đến lượt hắn, lại đổi thành vật này?

Phải biết rằng hắn chỉ biểu hiện là Trúc Cơ tầng thứ bảy mà thôi.

Diệp Mặc tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng trong tay cũng không dám buông lỏng, hắn liên tiếp xuất ra ngoài hơn mười trận kỳ, đồng thời "Tử Đao" cũng được hắn phóng ra.

Hắn biết, so đấu với một tu sĩ Kim Đan viên mãn không khác gì tìm đến cái chết, nếu như bây giờ hắn đã có trận pháp trợ giúp, hắn bất lợi mới là đồ ngốc.

Nếu hắn muốn thắng tu sĩ Kim Đan viên mãn trước mắt này, nhất định phải nhờ đến trận pháp ngăn chặn gã, sau đó cùng Vô Ảnh từ từ đến tra tấn gã.

Ngày trước Vô Ảnh có chiến tích giết chết Kim Đan viên mãn, cho nên lúc này Diệp Mặc cũng không lo lắng. Huống chi tình huống hiện tại của hắn còn tốt hơn rất nhiều với ngày trước khi hắn giết chết Lý Trường Sinh, ngày trước hắn vẫn còn là Trúc Cơ, bây giờ hắn đã là Kim Đan, còn có trận pháp tương trợ, hắn sợ cái gì chứ.

Sau khi Diệp Mặc xuất trận kỳ ra, những âm thanh "vù vù" trên không trung, hơn mười tia sáng màu vàng từ trong trận pháp lóe ra, trực tiếp xông thẳng đến tấm vải lớn sặc sỡ, còn không khí âm u lạnh lẽo bên trong trận pháp thì vì trận pháp công kích phát động, biến thành mòng hơn

Nhưng mức độ mờ mịt trong trận pháp càng ngày càng tăng, tu sĩ Kim Đan viên mãn thấy ánh sáng màu vàng trong trận pháp vọt lên, thậm chí còn chặn tấm vải ngũ sắc của gã, làm suy yếu tác dụng của tấm vài, nhất thời trong lòng kinh hãi. Tấm vải ngũ sắc của gã dùng linh hồn sống mà luyện chế thành, mặc dù vừa mới có chút tác dụng, nhưng lại có thể đoạt được tâm phách người khác. Không ngờ chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, lại có thể dùng trận pháp áp chế tấm vải của gã.

Gã vừa nghĩ đến đây, vô số đường đao quang màu tím đã bổ đến.

Còn người phụ nữ đứng ngoài trận pháp ngơ ngác nhìn trận pháp mờ mịt, tiếng nổ lớn bên trong không ngừng vang lên, nhưng không nhìn thấy bất kỳ vật gì. Trong lòng cô đã vô cùng chấn động, từ khi nào, tu sĩ Trúc Cơ này đã lợi hại như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc