THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Thời Không Thoa sau khi đi lại mười ngày trong hư không, Diệp Mặc mới từ trong Thế Giới Trang Vàng đi ra, đồng thời đã đến lối vào Thời Không Thoa đem Trận Bàn Không Gian giao cho Khích Tuấn Dự,

- Trận Bàn Không Gian này ta đã luyện hóa toàn bộ một lần, thực ra là có vài chỗ ký hiệu che giấu mà anh chưa luyện hóa qua, nhưng bây giờ thì không có vấn đề gì rồi.

- Tiền bối, Trận Bàn Không Gian này tôi tặng cho tiền bối. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Khích Tuấn Dự vội vàng từ chối nói.

Diệp Mặc vẫn đưa Trận Bàn Không Gian vào tay Khích Tuấn Dự nói:

- Tuy ta giúp anh, trên thực tế ta cũng rất cảm ơn anhi, từ Trận Bàn Không Gian này, ta đã hoàn thiện được Pháp Tắc Không Gian của mình. Hơn nữa cái Trận Bàn Không Gian này có nhiều ích lợi đối với việc tu luyện của anh, đây cũng là cơ duyên của anh. Mỗi người đều có cơ duyên của mình, ta thấy anh tương đối vừa mắt, cũng không muốn đoạt cơ duyên của anh.

Diệp Mặc biết tác dụng của cái Trận Bàn Không Gian này sẽ không nhỏ hơn so với Trận Bàn Thời Gian, tu luyện trong cái Trận Bàn Không Gian này, tương lai sẽ có một ngày có thể dịch chuyển được tinh vực cũng không phải là chuyện không thể. Hắn tuy rất muốn cái Trận Bàn Không Gian này, nhưng cũng không muốn chiếm cơ duyên của Khích Tuấn Dự. Khích Tuấn Dự có Trận Bàn Không Gian và Khích Tuấn Dự không có cái trận bàn này hoàn toàn là hai việc khác nhau, một cái có thể có nghĩa là tương lai y có thể đi lên rất cao, một cái khác có nghĩa là có lẽ y chỉ có thể dừng bước tại Tiên Tôn.

- Đa tạ tiền bối.

Khích Tuấn Dự hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, trông thấy Diệp Mặc cũng không làm bộ khách khí với liền dứt khoát đem một ít tiên linh thảo cao cấp bên trong trận bàn tặng cho Diệp Mặc. Y không phải là tiên đan sư, mấy vạn cây tiên linh thảo cao cấp trong trận bàn căn bản cũng không có tác dụng gì lắm.

- Vậy cảm ơn nhiều nha.

Diệp Mặc lần này không từ chối nữa, hắn là tông sư tiên đan, những thứ này đối với hắn có rất nhiều tác dụng.

Sau khi nhận lấy các loại tiên linh thảo, Diệp Mặc lấy ra một cái mặt nạ đưa cho Khích Tuấn Dự nói:

- Đây là mặt nạ đẳng cấp cao nhất của ta, bây giờ thực lực của ta đã không cần dùng cái này nữa rồi, tặng cho anh vậy. Tương lai chờ lúc anh đạt Tiên Tôn đỉnh cao, có thể đến Mặc Nguyệt tiên tông tìm ta mà lấy 'Thái Hoàn Đan'.

Cái mặt nạ này là lúc trước Hồng Lăng đưa cho hắn, hiện tại hắn cũng không cần dùng nữa rồi, dứt khoát đưa cho Khích Tuấn Dự.

Thấy Khích Tuấn Dự cất mặt nạ đi, Diệp Mặc mới tiếp tục hỏi:

- Anh cùng chúng ta đi Thường Dung Thiên, hay là đi nơi nào khác?

Khích Tuấn Dự phóng ra tiên khí phi hành cực phẩm khom người nói với Diệp Mặc:

- Vãn bối muốn một mình rời đi, tương lai vãn bối tu luyện thành công tất nhiên sẽ lại đi Mặc Nguyệt tiên tông cảm tạ tiền bối.

Diệp Mặc gật gật đầu, hắn cảm thấy lựa chọn của Khích Tuấn Dự rất có đạo lý. Mình từ Bí Cảnh đi ra, y và mình đi cùng nhau, chỉ cần bị người ta nhìn thấy, thì sẽ có người hoài nghi. Hiện tại y một mình rời đi, với y mà nói là việc tốt nhất.

...

Trong hư không, Khích Tuấn Dự đã khống chế pháp bảo phi hành ra khỏi Thời Không Thoa, đảo mắt liền biến mất khỏi thần thức của Diệp Mặc không thấy gì nữa.

- Thằng này thật đúng là đần, nếu không có lão đại, y chết chắc rồi.

Vô Ảnh nhìn bóng lưng Khích Tuấn Dự rời đi, nhếch nhếch miệng. Nó trong lòng vẫn có chút ý kiến, theo nó nghĩ, lão đại nên giữ lại Trận Bàn Không Gian của Khích Tuấn Dự. Lão đại không cần, có thể đưa cho nó đùa nghịch mà, gần đây nó cũng lấy được không ít thứ tốt.

- Vô Ảnh, ngươi và Tiểu Băng Sâm khống chế Thời Không Thoa đi Thường Dung Thiên, ta và Bắc Vi bế quan.

Diệp Mặc gọi Tiểu Băng Sâm ra, sau khi dặn dò một câu liền lập tức mang theo Bắc Vi tiến vào trong khoang thuyền.

Với hắn mà nói, bây giờ thiếu thốn nhất chính là thực lực. Chỉ có thực lực của chính hắn hùng mạnh rồi, Mặc Nguyệt tiên Tông mới có thể bình yên vô sự. Những kẻ lăm le dòm ngó Mặc Nguyệt tiên tông không ít, nhưng chỉ cần hắn một ngày vẫn còn, Mặc Nguyệt tiên tông sẽ vững như bàn thạch.

Sau khi vào trong khoang thuyền, Diệp Mặc trực tiếp tiến vào Thế Giới Trang Vàng bế quan, Đường Bắc Vi đã ở trong khoang thuyền của Thời Không Thoa tiếp tục chuyển hóa Tiên Nguyên. Tiểu Băng Sâm là bất đắc dĩ nhất, nó phải cùng với Vô Ảnh khống chế Thời Không Thoa, lại còn phải kiên trì nghe Vô Ảnh nói khoác.

Lần này Diệp Mặc không tu luyện, mà là luyện chế đan dược ở trong Thế Giới Trang Vàng. Trận bàn Thời gian sau khi vận chuyển một tháng, hắn đã có thể luyện chế ra tiên đan cửu phẩm, trận bàn thời gian lại vận chuyển hơn nửa tháng nữa, ngay cả 'Thái Hoàn Đan' hạng nhất hắn cũng đã luyện chế ra rồi.

Luyện chế ra 'Thái Hoàn Đan" hạng nhất, có nghĩa là Diệp Mặc đã trở thành một trong những tiên đan tông sư đứng đầu Tiên Giới.

Đồng thời hắn đã nhận được tin tức của Vô Ảnh, Thời Không Thoa đã tiến vào Thường Dung Thiên. Diệp Mặc sau khi từ Thế Giới Trang Vàng đi ra, Đường Bắc Vi cũng ngừng tu luyện. Đường Bắc Vi tư chất kinh người, trải qua thời gian mấy tháng, đã hoàn toàn chuyển hóa Chân Nguyên thành Tiên Nguyên, đã trở thành một Hư Tiên thật sự.

Tuy tài nguyên cô dùng để tu luyện tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với Diệp Mặc lúc trước rồi, nhưng tốc độ tu luyện như thế này, đã đủ để khinh thường Tiên Giới rồi.

...

- Lão đại, Tiểu Băng Sâm cũng muốn dạo chơi bên ngoài.

Trông thấy Diệp Mặc tới, Vô Ảnh tranh thủ thời gian thận trọng nói. Cũng không biết Tiểu Băng Sâm nịnh bợ nó thế nào, mà nó lại chủ động tới nói giúp Tiểu Băng Sâm.

Diệp Mặc nhìn nhìn Tiểu Băng Sâm, Tiểu Băng Sâm vẻ mặt mong đợi nhìn Diệp Mặc, trong mắt sớm đã có một vạn cái ý nghĩ "muốn ra ngoài dạo chơi".

Diệp Mặc trầm ngâm một lát nói:

- Chúng ta lập tức phải đi tiên thành Phi Hà, ta là bạn với Thiếu thành chủ tiên thành Phi Hà, ta phải mau đến thăm y. Công pháp che giấu hơi thở cuả Tiểu Băng Sâm còn chưa hoàn thiện, bây giờ vẫn chưa thể đi ra, cả Vô Ảnh cũng ở lại trong Thế Giới Trang Vàng. Đợi lúc Tiểu Băng Sâm có thể hoàn toàn giấu kín được khí tức tiên linh khí, thì có thể đi ra. Lúc đó, ta cũng có thể thăng cấp tiên đế, đi lại ở Tiên Giới, có lẽ sẽ không có vấn đề gì nữa.

Vô Ảnh nghe thấy mình cũng phải đi vào Thế Giới Trang Vàng, không khỏi vẻ mặt cầu xin, lại cũng không dám không nghe lời của lão đại, chỉ có thể lại đi theo Tiểu Băng Sâm tiến vào Thế Giới Trang Vàng.

...

Chỗ cửa thành tiên thành Phi Hà, Diệp Mặc và Đường Bắc Vi sóng vai bước vào.

Đường Bắc Vi tu vi Hư Tiên, khí tức không mạnh, nhưng khí tức trên thân thể Diệp Mặc hiển nhiên là vô cùng hùng mạnh, một vài tiên nhân đi qua không tự chủ được mà tránh ra một chút.

Tiên thành Phi Hà tại Thượng Thiên Vực cũng không được coi là một tiên thành lớn, cho dù là thành chủ cũng chỉ là một Tiên vương mà thôi. Cho nên Tiên vương bên trong tòa tiên thành này, đã là sự tồn tại đỉnh cao rồi.

- Anh, lúc trước một mình anh tới nơi này, có lo lắng hay không?

Đường Bắc Vi nhìn những tiên nhân đi ngang qua bên cạnh kia, ai nấy khí tức đều vô cùng hùng mạnh, không khỏi đem lo lắng trong lòng mình hỏi ra.

- Cũng lo lắng một chút, nhưng anh quen một người bạn tốt, y tên là Quý Thư. Lần đầu tiên anh tới Thượng Thiên Vực, chính là do Quý Thư dẫn anh tới. Về sau anh quen rất nhiều bạn bè ở đây, ngoại trừ người cực kì cá biệt ra, còn lại đều rất tốt.

Diệp Mặc nói xong cũng nhớ tới ban đầu ở đây quen biết mấy người Quý Thư, Tề Bắc Thương, Cửu Nhứ Nhạn, Ân Hồn còn cả Kế Khôn. Ngoại trừ cái tên Ti Thạch Vũ quá mức đáng ghét kia ra, những người còn lại đều rất là ăn ý với hắn, Kế Khôn còn trở thành chị hắn nữa.

- Nhìn thấy không, kia chính là Phi Hà tiên lâu, lúc trước anh quen biết bọn họ chính là ở đây đấy. Đến bây giờ, anh vẫn nhớ rõ hương vị của 'Túy Quỳnh Tuyền'. Thật ra 'Túy Quỳnh Tuyền' thật sự không thể coi là tiên linh tửu cao cấp, nhưng anh lại thích cái mùi đó.

Diệp Mặc chỉ vào Phi Hà Tiên Lâu trước mặt lại cảm khái nói.

- Em đang suy nghĩ gì vậy?

Trông thấy ánh mắt của Đường Bắc Vi có chút rời rạc, Diệp Mặc vỗ vỗ Đường Bắc Vi bên người hỏi.

- Anh, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta quen biết nhau cũng là trong quán rượu không?

Đường Bắc Vi nhìn lên Phi Hà Tiên Lâu xa hoa vô cùng trước mắt, tư tưởng hình như sớm đã bay đến cái quán rượu năm đó rồi.

Diệp Mặc lập tức cũng nhớ tới trước kia lúc ở Vô Lượng Sơn, hắn thiếu chút nữa ném Đường Bắc Vi chỉ mặc nội y từ lầu sáu xuống. Lập tức cũng có chút hổ thẹn nói:

- Bắc Vi, ban đầu là anh có lỗi với em.

- Không phải.

Đường Bắc Vi bỗng nhiên quên mình đã là người tu tiên, thậm chí quên nơi này là thành lớn của Tiên Giới. Vươn tay ôm lấy cánh tay Diệp Mặc nói:

- Anh, nếu như không có anh, lúc đó em cũng không sống nổi, cũng không thể có ngày hôm nay. Em cảm tạ nhất là, ông trời cho em một người anh như thế này. Thực ra, em vẫn luôn có một câu muốn hỏi anh, nhưng vẫn chưa hỏi.

Diệp Mặc cười quay đầu lại nói:

- Vậy em hỏi đi.

- Thôi, đột nhiên em lại không muốn hỏi nữa rồi. Anh, em cũng muốn đi lên uống một ngụm 'Túy Quỳnh Tuyền'. Đường Bắc Vi cười cười, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ.

- Vậy đi lên uống đi, một lát nữa anh dẫn em đi phủ thành chủ xem Quý Thư có ở đấy không.

Diệp Mặc kéo Đường Bắc Vi tràn đầy vui vẻ đi về hướng Phi Hà Tiên Lâu. Từ khi thăng thiên Tiên Giới đến nay, hắn vẫn chưa từng có tâm tình vui vẻ như thế này. Ở cùng với Bắc Vi, hắn hình như lại trở về với những ngày tháng trước kia.

Diệp Mặc và Đường Bắc Vi còn chưa tiến vào Phi Hà Tiên Lâu, một tia độn quang đã chạm vào chính giữa Phi Hà Tiên Lâu. Diệp Mặc hơi nghi hoặc một chút che chở Đường Bắc Vi ở bên người nói:

- Người vừa rồi đi vào là một tiên đế, nhìn bộ dáng gã lửa giận đùng đùng, đoán chừng là người nào đó đắc tội gã.

Uỳnh...

Diệp Mặc lời còn chưa dứt, một thân ảnh chật vật đã phá vỡ tiên lầu, rơi xuống trên đường cái.

Một người đàn ông sắc mặt vô cùng tái nhợt trong tay cầm một cánh tay bị đứt, trước tiên liền cầm cánh tay bị đứt của mình lên, ánh mắt lại nghiêm nghị rét lạnh, trong đó không hề có chút ý sợ hãi nào. Người đàn ông này chỉ là tu vi Tiên vương sơ kỳ, nhưng sát ý trên người, ngay cả một số Tiên Tôn thông thường cũng không bằng.

- Khó trách có thể gây tổn thương cho đệ tử của ta, quả nhiên có chút bản lãnh, dưới một đòn tùy ý của ta, vậy mà chỉ đứt tay, lại còn có thể đoạt lại cánh ta bị đứt của mình.

Cùng với thanh âm rơi xuống, trong tiên lâu đã bị phá vỡ lại phi thân ra một người đàn ông trung niên.

Lúc này người đàn ông này đã chắp nối cánh tay bị đứt lên, nuốt mấy viên đan dược, lúc này mới lạnh lùng nghiêm nghị nói:

- Càn Dịch tiên đế, ngươi đường đường Thiên Chủ một Thiên Vực, vậy mà động thủ với một Tiên vương như ta, ta nhổ vào. Cho dù là Sở Cửu Vũ ta hôm nay chết ở chỗ này, cũng tuyệt không phục ngươi.

Diệp Mặc vốn đang lấy làm kỳ quái vì sao một Tiên đế lại bắt nạt một Tiên vương, những chuyện như thế này thực ra đã xảy ra mấy lần trên người hắn, không ngờ hôm nay ở chỗ này cũng có thể trông thấy. Nhưng khi hắn nghe thấy đối phương tên Sở Cửu Vũ, lập tức trong lòng cả kinh. Sở Cửu Vũ, chẳng phải là tu sĩ nổi danh nhất tại Nam An Châu của đại lục Lạc Nguyệt sao? Y thậm chí đã ở lại địa cầu một thời gian, trận pháp ở dãy núi Hoành Đoạn kia rất có thể chính là do y bố trí.

Diệp Mặc lập tức liền muốn hỏi một chút, Sở Cửu Vũ trước mắt này có phải chính là Sở Cửu Vũ mà hắn đã đoán hay không, chỉ nghe thấy Đường Bắc Vi nhỏ giọng nói bên tai Diệp Mặc:

- Anh, gã nói mình tên là Sở Cửu Vũ.

Rõ ràng là Sở Cửu Vũ danh tiếng quá mức vang dội ở Nam An Châu, ngay cả Đường Bắc Vi cũng đã nghe nói qua.

Bình luận

Truyện đang đọc