THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc đã hoàn toàn quên mất thời gian, thậm chí còn không biết linh mạch Dược Vương của mình đã rút lại kinh khủng rồi.

Nếu như lúc này hắn nhìn thấy linh mạch Dược Vương cứ nhỏ dần nhỏ dần, nói không chừng hắn sẽ dừng lại, bởi vì nếu đem so sánh, hắn biết Khổ Trúc mới là tiền vốn hắn tu luyện thực sự, một khi không có linh mạch Dược Vương, Khổ Trúc cũng không còn.

Tu luyện không biết bao nhiêu tháng, cho dù trong trận bàn thời gian cũng như vậy. Khi Diệp Mặc cảm giác được chân nguyên của mình đã đạt đến đỉnh, không có cách nào tăng lên được nữa, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.

Đã là tu vi Nguyên Anh tầng thứ chín đỉnh phong, trong lòng âm thầm hoảng sợ, hắn rốt cục đã tu luyện bao nhiêu lâu rồi?

Có thể tu luyện đến Nguyên Anh tầng thứ chín đỉnh phong, hắn cũng hài lòng vui mừng. Nhưng ngay sao đó hắn cũng không còn tâm trạng vui mừng gì nữa, hắn phát hiện ra linh mạch Dược Vương của mình bây giờ đã nhỏ đi 1/5.

Diệp Mặc khẳng định hắn tu luyện mặc dù cần nhiều linh khí, nhưng cũng không dùng nhiều đến vậy, thậm chí đến 1% linh mạch Dược Vương cũng không đến, hắn cũng có thể thăng cấp lên Nguyên Anh đỉnh phong rồi. Mà bây giờ linh mạch Dược Vương của hắn lại mất đi 1/5, Diệp Mặc không cần nhìn, cũng biết được chắc là do trận bàn thời gian đã làm ra.

Dùng linh mạch Dược Vương khởi động trận bàn thời gian, hiệu quả chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với linh thạch cực phẩm, thậm chí thời gian cũng khác xa, nhưng linh mạch Dược Vương chỉ có một cái, dùng hết rồi sẽ không có nữa.

Lúc này hắn lại càng không kịp đau lòng nữa, nhanh chóng thu dọn trận pháp dẫn linh và trận bàn thời gian. Nếu cứ tiếp tục như vậy, linh mạch Dược Vương của hắn cũng không còn được bao lâu nữa, sẽ biến mất hoàn toàn. Một khi linh mạch Dược Vương mất đi, thì Khổ Trúc của hắn làm sao có thể sống được? Cái mà hắn đau lòng chính là Khổ Trúc.

Linh mạch Dược Vương mặc dù quý giá, mất thì thôi, nhưng Khổ Trúc thì không thể để có chuyện.

Thu hồi trận bàn thời gian xong, Diệp Mặc mới thở ra, hắn cảm thấy lần bế quan tu luyện này của mình thậm chí ít nhất cũng phải ba năm, cho dù là không đến ba năm, cũng phải hơn hai năm, thậm chí không biết dưới trận bàn gia tốc thời gian, thời gian bên ngoài đã là bao nhiêu rồi.

Diệp Mặc cho mình mấy Khứ trần quyết, hắn biết tiếp theo mình phải độ kiếp rồi. Hư Lạc đan trên người hắn có nhiều, còn hắn độ kiếp ở nơi nào, hắn vẫn chưa nghĩ xong, bây giờ hắn phải tìm đường ra đã rồi mới nói tiếp được.

Trong khi Diệp Mặc suy nghĩ, hắn ở dưới cái khe nứt này ít nhất cũng đến vài tháng rồi, bên ngoài hai tu sĩ Hư Thần muốn bắt hắn chắc chắn sớm đã đi rồi.

Lại lần nữa xuống đáy khe, linh mạch Dược Vương dưới đáy khe này đã bị Diệp Mặc lấy đi rồi, bây giờ chỉ còn là một cái hố lớn rỗng tuếch. Thậm chí đến sự sống cũng ít đi không ít, Diệp Mặc biết đây là vì hắn lấy đi linh mạch Dược Vương mà thành.

Hắn theo bản năng phóng ra Tử Đao, sau đó nhảy lên Tử Đao thử bay, lực hút mãnh liệt đó vẫn còn, Diệp Mặc chắc rằng với tu vi hiện tại của hắn tuyệt đối không có cách nào bay lên trên khe nứt được.

Thăng cấp lên Hư Thần, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Diệp Mặc, mặc dù hắn biết cho dù hắn sau khi thăng cấp lên Hư Thần rồi, với lực hút như này thì hắn vẫn không thể bay lên được, nhưng Hư Thần mạnh hơn Nguyên Anh không chỉ hơn mười lần.

Diệp Mặc lập tức bắt đầu bố trí Tụ Linh trận, trữ lôi trận, dẫn lôi trận. Mặc dù hai trận pháp sau đều là dự bị.

Nhưng Diệp Mặc cho rằng hai trận pháp này hắn cần phải bố trí, lôi kiếp Nguyên Anh lần đầu tiên đã khiến hắn chịu đủ rồi, nếu như hắn không phải là một trận pháp sư, nói không chừng diệt tuyệt lôi kiếp Nguyên Anh kia, hắn đã bị giết chết rồi. Ai mà biết được lần độ kiếp Hư Thần này có diệt tuyệt lôi kiếp lừa người hay không?



Lúc này ở bên ngoài đầm lầy Chú Hà đã có vô số tu sĩ có mặt rồi, một số tu sĩ thậm chí còn thử bay một vòng trên mặt đầm lầy.

Những tu sĩ này đến đây đều là vì biết được đầm lầy Chú Hà lại phát hiện ra một di tích thượng cổ nữa, còn nguồn gốc tin tức đó, là vì tu sĩ Địa Ma tông lén lén lút lút tiến về phía đầm lầy Chú Hà. Khu vực đầm lầy Chú Hà vốn dĩ thường xuyên có một số tu sĩ cấp thấp đến hái linh dược, hành tung của Địa Ma tông lập tức bị bại lộ ra ngoài.

Theo như tin tức truyền ra, người tới đây càng ngày càng nhiều, hơn nữa tin đồn cũng càng ngày càng kinh khủng, cái gì mà đã có người tìm được chân khí hạ phẩm rồi, thậm chí còn có người lấy được công pháp thiên cấp.

Cuối cũng trừ những tán tu đó ra, thì ngay cả môn phái bảy sao tám sao cũng có người đến, chỉ có vài vị trưởng lão của Địa Ma tông trong lòng bực bội.

Bọn họ đương nhiên rất rõ đến đầm lầy Chú Hà là vì chuyện gì, một là vì Diệp Mặc ở đây, Địa Môn tông muốn vây khốn Diệp Mặc dưới đầm lầy. Đương nhiên còn một nguyên nhân nữa, chính là bọn họ đoán ở đây có một vườn linh dược thượng cổ. Phát hiện ra một vườn linh dược thượng cổ, thậm chí có thể vì môn phái mà cung cấp càng nhiều tu sĩ tầng cao hơn, chuyện như này bị lộ ra ngoài, bọn họ lại có thể không bực bội sao.

Cho dù có bực bội, bọn họ cũng chỉ có thể giả vờ không biết, vì truy sát Diệp Mặc không phải là một chuyện nhỏ. Còn chuyện vườn linh dược, bọn họ lại càng không dám nói.

Chính là vì những hiểu lầm này, nên bên ngoài đầm lầy Chú Hà càng lúc càng có nhiều tu sĩ đến, thậm chí dần dần đuổi kịp và vượt qua khung cảnh huy hoàng của di tích Đại Chú Sơn năm đó, đừng nói đầm lầy Chú Hà, đến cả Mãng Sơn trấn cũng khôi phục được khung cảnh náo nhiệt ngày nào.

Nhưng những tu sĩ này sau khi tìm được vài tháng, đừng nói đến di tích, cho dù là linh dược cao cấp một chút cũng không tìm được, mà ngược lại lại gặp mấy con yêu thú cao cấp trong đầm lầy.

Theo thời gian, một số tu sĩ cũng định đi, nhưng lại đúng vào lúc này, trên bầu trời đầm lầy Chú Hà lại trở nên tối sầm, từng đợt tia chớp lóe sáng. Dường như bất cứ lúc nào, những tia sét này cũng sẽ đánh xuống.

- Chuyện gì vậy?

Dường như tất cả những tu sĩ đều chăm chú nhìn bầu trời đen kịt trên đầm lầy

- Tôi hiểu rồi, đây là lôi kiếp, chắc chắn là lôi kiếp…

Một tên tu sĩ bỗng nhiên lớn tiếng nói.

- Có ai có thể độ kiếp dưới đầm lầy? Chắc không phải là yêu thú đấy chứ?



Không đợi những tu sĩ này nói xong, chín tia sét to bằng cánh tay đánh xuống, trực tiếp đánh vào giữa đầm lầy rồi biến mất.

Ầm, ầm, ầm…

Chín tia sét thô bạo đánh xuống, lập tức dưới đất có một trận ầm ầm nổ vang, tiếng nổ ầm ầm như này, cho dù là những tu sĩ đứng bên ngoài đầm lầy cũng có thể cảm thấy được sự chấn động dưới chân mình.

- Có người độ kiếp dưới đất…

- Không phải, chắc là yêu thú thôi….

- Cũng không thể là yêu thú được, loại lôi kiếp này quả thực quá kinh khủng, đường lôi kiếp thứ nhất đã thô bạo như vậy, thì lôi kiếp sau đó sẽ còn kinh khủng thế nào nữa? Chẳng lẽ lại có người thăng cấp Hóa Chân? Hay là yêu thú thăng lên cấp mười?

Lôi kiếp khủng bố này khiến những người đứng quanh đầm lầy Chú Hà sắc mặt ai ai cũng biến đổi, đồng thời xì xào bàn tán. Hai vị trưởng lão Hư Thần của Địa Ma tông cũng sắc mặt đại biến, bọn họ cho rằng độ kiếp dưới lòng đất có khả năng chính là Diệp Mặc, nhưng lôi kiếp có uy thế như này, lập tức khiến hai người bọn chắc chắn rằng đây không phải là Diệp Mặc.

Lôi kiếp như này quả thực quá khủng bố, đường lôi kiếp đầu tiên đã to bằng cánh tay, thì lôi kiếp sau này sẽ to như nào?

Nhưng những tu sĩ đứng quanh lại không nghĩ tới chính là, sau đường lôi kiếp đầu tiên, những lôi kiếp sau này liền liên tục đánh xuống, trung gian dường như không có bất kỳ ngăn cách nào. Rõ ràng chính là muốn dồn người độ kiếp vào chỗ chết.

Loại lôi kiếp kinh khủng như này mặc dù khiến cho những tu sĩ xung quanh kinh hồn bạt vía, nhưng lại không có ai rời khỏi, loại lôi kiếp này quả thực là trước giờ chưa từng chứng kiến, không biết là người nào lại trâu bò như vậy, có thể dẫn động loại lôi kiếp kinh khủng này xuống.



Lôi kiếp này đương nhiên là Diệp Mặc dẫn động, sau khi hắn nuốt Hư Lạc đan, còn cố ý ngắt lấy một cành Khổ Trúc ngậm trong miệng, chính là phòng ngừa tâm ma.

Khiến cho Diệp Mặc không ngờ chính là đường lôi kiếp đầu tiên lại có chín tia sét to bằng cánh tay, điều này khiến cho Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, lúc trước khi hắn thăng cấp lên Nguyên Anh, lôi kiếp cũng thô bạo như vậy, không ngờ lần này thăng cấp lên Hư Thần cũng không có khác biệt gì.

Ban đầu hắn Kim Đan viên mãn cũng không sợ loại lôi kiếp này, lúc này lại càng không sợ. Cho nên hắn lại càng không thèm để ý gì phóng Tử Đao ra, đồng thời Tử Đao cũng mang theo một đường đao quang màu tím phát ra ngoài.

Diệp Mặc đã có kinh nghiệm, khi đối phó với lôi kiếp, phóng Tử Đao ra không thể dùng Huyễn Vân đao pháp, nếu không hiệu quả ngược lại sẽ giảm xuống.

Ken két…

Mấy âm thanh nghe rất rõ ràng khơi dậy từng đợt ánh sáng màu tím, nổ xung quanh thân người Diệp Mặc. Chín tia sét đợt thứ nhất, bị Tử Đao của Diệp Mặc ngăn được năm tia, bốn tia còn lại thì đánh trúng vào người Diệp Mặc, dưới sự vận chuyển Tam Sinh quyết, bị Diệp Mặc luyện hóa hoàn toàn.

Sau khi luyện hóa đợt lôi kiếp thứ nhất, Diệp Mặc thậm chí cảm giác tu vi của mình rõ ràng tăng lên. Mặc dù lôi kiếp này cũng thô bạo, nhưng Diệp Mặc cảm thấy lực công kích của lôi kiếp này lợi hại hơn nhiều so với Diệt tuyệt lôi kiếp lúc trước. Nhưng cho dù như vậy, đợt lôi kiếp đầu tiên đối với hắn không ngờ lại không có chút ảnh hưởng gì.

Không đợi Diệp Mặc kịp thở, đợt lôi kiếp thứ hai thứ ba đồng thời giáng xuống, tổng cộng mười tám tia sét đánh xuống.

Lúc trước khi độ qua diệt tuyệt lôi kiếp Nguyên Anh, Diệp Mặc biết tia sét thứ hai thứ ba cũng thô bạo như vậy, nhưng lần này hắn lại biết mình sai rồi, đường lôi kiếp thứ hai thứ ba lại còn thô bạo hơn đường lôi kiếp thứ nhất.

Ầm, ầm, ầm, ầm…

Két…

Tia sấm của đợt lôi kiếp thứ hai thứ ba lại một lần nữa công kích cùng với Tử Đao của Diệp Mặc, lần này Diệp Mặc vừa bổ ra gần mười tia sét, những tia sét còn lại vẫn đánh trúng vào người Diệp Mặc.

Lần này Diệp Mặc không dễ chịu như lần trước, chẳng qua chỉ là hắn mặc dù bị thương một số chỗ, nhưng vẫn luyện hóa được một số tia sét đánh vào người hắn.

Đợt lôi kiếp thứ tư vẫn chưa giáng xuống, mà là đang trong công tác chuẩn bị. Diệp Mặc vẫn không nhúc nhích, mấy chục triệu linh thạch thượng phẩm tạo thành Tụ Linh trận đã được hắn hấp thụ đầy đủ. Linh khí trên linh thạch bị hắn hấp thụ lấy, bên cạnh người hắn hình thành từng màn sương mỏng.

Cho dù lúc này, hắn vẫn không định lấy ra đại đỉnh tám cực, độ kiếp mình hấp thu càng nhiều lôi nguyên càng tốt, nếu như dùng Đại đỉnh tám cực ngăn cản lại, lợi ích mà hắn lấy được lại tương đối giảm đi. Đây là một lần nguy hiểm, đồng thời cũng là một lần kỳ ngộ.

Lúc này trên bầu trời lại càng âm u, một số tia chớp nhỏ thỉnh thoảng lại chớp động, dường như ám thị một đợt sét dữ dội hơn đang đến gần.

Đồng thời những tu sĩ vây quanh đầm lầy quan sát lại càng kinh hãi, cho dù là những tu sĩ Hư Thần bình thường cũng đang nghĩ, ba đợt lôi kiếp vừa nãy, để bọn họ đi ngăn cản, thì chắc chắn là không cản lại được. Bởi vậy có thể thấy được, đang độ kiếp dưới lòng đất kia tuyệt đối là một Đại năng.

Bình luận

Truyện đang đọc