THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Hoàng Trung Lý - một trong Thập đại linh căn!

Thanh Như cũng khiếp sợ kêu lên. Mặc dù cô chưa thấy qua Hoàng Trung Lý, nhưng đã sớm nghe nói qua.

Hoàng Trung Lý là một trong Thập đại linh căn, hơn nữa còn là một loại Hỗn Độn Đạo Quả cực kỳ ngon. Ăn quả của Hoàng Trung Lý, có thể lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa, thậm chí cảm ngộ được quy tắc của tiên đạo, lĩnh ngộ được đại đạo của riêng mình. Cho nên Hoàng Trung Lý còn có một tên gọi nữa là Tắc Quả.

Hoàng Trung Lýc rất khó kết quả, pháp tắc thiên địa đại đạo trong mỗi một quả đều không hoàn toàn giống nhau. Nhưng mỗi một quả, đều là duy nhất trong thiên địa.

Diệp Mặc lúc này cũng đã nhìn ra, hắn đã từng thấy Hoàng Trung Lý, nói chính xác là hắn từng thấy một nhánh cây Hoàng Trung Lý. Nhánh cây kia và Hoàng Trung Lý trước mắt này mặc dù có hơi chút khác biệt, lại hiển nhiên là cùng một vật, không chỉ như thế, trong Thế giới trang vàng của hắn còn có một nhánh cây Hoàng Trung Lý nhỏ.

Một nhánh cây Hoàng Trung Lý nhỏ này huyết mạch rõ ràng là đã không còn tinh khiết nữa rồi, đây là lúc trước khi hắn luyện thể ở suối Phiêu Miểu, gặp văn sĩ trung niên kia, lấy được trong tay y. Trong tay văn sĩ trung niên kia có một nhánh cây Hoàng Trung Lý, nhánh cây kia hẳn là lấy được từ trên thân cái cây này.

Thần thức của Diệp Mặc quét đến cây Hoàng Trung Lý trước mắt này, quả nhiên, bên trên có một dấu vết nhánh cây bị cắt đứt, cái này cũng không biết đã qua bao nhiêu năm rồi, cái dấu vết này vẫn còn ở đây.

- Không ngờ đúng là Hoàng Trung Lý.

Diệp Mặc đè nén nội tâm kích động, đi ra phía trước dùng tay sờ xoạng cây Hoàng Trung Lý này.

Một trăm linh tám quả Hoàng Trung Lý này, mỗi một quả đều là bảo vật vô giá đấy. Diệp Mặc sau khi lấy được Khổ Trúc, thì đã nghiên cứu cặn kẽ qua Thập đại linh căn, cho nên còn quen thuộc với Hoàng Trung Lý hơn cả Thanh Như.

- Lão đại, em biết rồi, chủ nhân trước đây của Hoàng Trung Lý đã qua đời, nên tự động ẩn giấu ở nơi này. Bây giờ muốn nhận chủ, cho nên…

Tiểu Băng Sâm mừng rỡ nói, bản thân nó chính là linh vật ít có trong thiên địa, nên hiểu rõ đạo lý trong đây đầu tiên. Nếu như Hoàng Trung Lý không nhận chủ, Diệp Mặc cho dù là Dục đạo Thánh đế, tới nơi này, thì cũng giống như Hóa đạo tóc trắng lúc trước kia, căn bản sẽ không tìm được Hoàng Trung Lý.

Diệp Mặc có thế giới hỗn độn, có Cây Hỗn Độn, được Hoàng Trung Lý nhận chủ, cũng là bình thường.

Diệp Mặc trong lòng cũng đồng ý cách nói của Tiể Băng Sâm, hỗn độn linh vật trong thiên địa, cũng đều có linh tính và suy tính. Lúc trước mặc dù hắn có thể lấy được ba tờ trang vàng, đó cũng là vì ba tờ trang vàng tự động ẩn giấu trên địa cầu, ai có thể khẳng định đây không phải là vì muốn nhận hắn làm chủ chứ?

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc bắt đầu dùng ý niệm tiếp xúc với Hoàng Trung Lý, muốn đưa Hoàng Trung Lý vào Thế giới trang vàng. Ý nghĩ của hắn vừa mới phát ra, Hoàng Trung Lý đã tự động mang theo một tia cảm xúc sung sướng rơi vào trong Thế giới trang vàng, lắc lư đối diện với Khổ Trúc, chiếm cứ một vùng riêng của mình.

Quả nhiên là như vậy, Diệp Mặc cười khổ dùng thần thức quét một chút qua Hoàng Trung Lý bên trong Thế giới trang vàng của mình. Hắn thậm chí hoài nghi sở dĩ Thanh Như lạc đường đến nơi này, cũng là có duyên cớ của Hoàng Trung Lý.

Trông thấy Diệp Mặc đơn giản đã thu lấy được Hoàng Trung Lý, không có bất kỳ dấu vết nào, Thanh Như lập tức hiểu lời Tiểu Băng Sâm nói là đúng. Hoàng Trung Lý thật sự muốn nhận chủ, nếu không sẽ không dễ dàng như vậy mà bị lấy đi đâu.

- Tôi nghe nói Hoàng Trung Lý rất khó kết quả, sao trên cây Hoàng Trung Lý này kết nhiều quả vậy?

Thanh Như sực tỉnh táo lại, hơi hơi có chút nghi ngờ hỏi.

Diệp Mặc đương nhiên hiểu, chỉ có điều là không đợi hắn trả lời, Tiểu Băng Sâm đã chủ động nói:

- Hoàng Trung Lý kết quả đúng là gian nan, nghe nói vạn năm mới kết một quả, nhưng một khi quả trên cây Hoàng Trung Lý đủ số thiên địa, thì sẽ không tiếp tục tăng thêm nửa. Quả trên cây này vừa đúng là một trăm linh tám quả, cho thấy cây này ở đây ít nhất một trăm linh tám vạn năm.

Vô Ảnh không phục nói:

- Nói không chừng lúc Hoàng Trung Lý này ẩn giấu ở chỗ này, bên trên đã có một trăm quả rồi, ngươi lại không nhìn thấy, làm sao biết được.

- Tuyệt đối không có khả năng.

Tiểu Băng Sâm không chút do dự nói.

- Làm sao ngươi biết không có khả năng?

- Chủ nhân ngày trước của Hoàng Trung Lý nhất định là đã qua đời, Hoàng Trung Lý mới xuất hiện tại nơi này. Chủ nhân kia trước khi tạ thế, khẳng định là không có khả năng sẽ lãng phí quả của Hoàng Trung Lý.

Diệp Mặc cảm giác Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm nói đều có lý, hắn khoát tay nói:

- Bây giờ không phải là lúc tranh luận mấy chuyện này, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đã.

Hoàng Trung Lý bị lấy đi, mảnh Tiểu thiên vực này đã không còn bao nhiêu tác dụng nữa. Tuy cũng có thể tốn hoa thời gian dài luyện hóa cái Thiên vực này, nhưng Diệp Mặc thực sự là không có hứng thú luyện hóa một Thiên vực bình thường như vậy. Thế giới Hỗn độn của hắn, đã đầy đủ lắm rồi.



Sau khi một lần nữa lại lao ra khỏi mảnh Tiểu thiên vực này, Diệp Mặc phóng ra Thời Không Thoa, mặc cho mấy người Thanh Như và Tiểu Băng Sâm vào trong Thế giới trang vàng quan sát Hoàng Trung Lý, một mình hắn khống chế Thời Không Thoa muốn nhanh một chút trở lại tuyến đường cũ.

Chỉ có điều là lần này lệch hướng hình như có hơi nghiêm trọng, trọn vẹn bốn năm sau, Diệp Mặc mới từ trên la bàn phương vị của Thời Không Thoa nhình thấy một vài tia sáng hơi rõ ràng một chút.

Thanh Như ngoại trừ thỉnh thoảng tu luyện ra, đại đa số thời gian đều ở trên Thời Không Thoa cùng nói chuyện phiếm với Diệp Mặc, hoặc là quan sát các hiện tượng vũ trụ trong hư không.

Hư không mênh mông, chứa đựng quá nhiều thứ mà con người không biết, dù là tu luyện tới trình độ như Diệp Mặc, vẫn còn rất nhiều thứ không hiểu.

Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm tuy muốn khống chế Thời Không Thoa, nhưng lại bị Diệp Mặc không chút do dự đuổi đi. Trong giới vực của loại hư không này, chỉ có chính hắn không chế Thời Không Thoa mới an toàn, hơn nữa cho Vô Ảnh không chế, còn không biết phải bay bao nhiêu năm mới có thể đến Hư Thị.

Lại mười năm nữa trôi qua, mấy vạch phương hướn chỉ hướng Hư Thị phía trước Thời Không Thoa càng ngày càng rõ ràng. Diệp Mặc biết, Hư Thị đã càng ngày càng gần rồi, có lẽ bọn hắn căn bản cũng không cần dùng tới năm mươi năm thời gian, đã có thể chân chính đến đưọc Hư Thị rồi.

Thời Không Thoa dưới sự không chế của Diệp Mặc tốc độ đã đạt tới một cực điểm, giống như một cái bóng thuấn di trong hư không vậy, căn bản là không có dấu vết mà tìm luôn.

Dù không có dấu vết mà tìm, dưới thần thức mạnh mẽ, Thời Không Thoa cũng phải lộ ra. Lúc này một luồng thần thức đã đảo qua bên trên Thời Không Thoa của Diệp Mặc, thậm chí là không chút kiêng kỵ quét tới trên người Diệp Mặc và Thanh Như.

Luồng thần thức này cực kỳ dũng mãnh, cũng cực kỳ ngang ngược. Thần thức của Diệp Mặc cũng lập tức quét đến đối phương, hắn nhìn thấy không chỉ có một người, mà là mười một người.

Mười một người này vây quanh một thần khí phi hành màu tím, hơn nữa không ngừng công kích pháp bảo phòng ngự bên trên thần khí phi hành màu tím kia. Mười một người vậy mà có tới năm Hóa đạo Thánh đế, sáu Dục đạo Thánh đế. Còn dưới Dục đạo thì không có ai cả.

Diệp Mặc trông thấy thần khí phi hành màu tím này, lập tức trong lòng thất kinh, vì có được một món thần khí phi hành thượng phẩm, hắn phải hao hết sức lực, đã là gian khổ cực kỳ. Mà ở đây hắn tùy tiện nhìn đã thấy một món thần khí phi hành màu tím, đã là một nửa thần khí cực phẩm, chỉ thiếu chút nữa là sắp sửa đạt đến cấp bậc thần khí cực phẩm rồi.

Bên trên thần khí phi hành màu tím này tuy cũng có hai Hóa đạo Thánh đế đang bảo vệ trận pháp phòng ngự bên trên pháp bảo phi hành, nhưng trận pháp kia hiển nhiên là cầm cự không được bao lâu, thậm chí bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị đánh tan.

Chỉ có điều là trong khoảng thời gian ngắn, thần khí phi hành thượng phẩm của Diệp Mặc đã đi tới sát bên này rồi.

- Kia là một món thần khí phi hành cực phẩm.

Thanh Như lúc này cũng đã nhìn thấy thần khí phi hành màu tím bị vây lại kia, kinh ngạc than một câu.

- Không đúng, là một món thần khí phi hành nửa cực phẩm.

Diệp Mặc lắc đầu nói, hắn là một tông sư Luyện khí hàng đầu, bây giờ nếu có đủ vật liệu đỉnh cao, hắn thậm chí có thể luyện chế ra thần khí cực phẩm, cho nên bất kỳ pháp bảo nào, khi hắn quét qua một cái, là không thể che giấu được.

- Ha ha… Tiếu Cấn ta tung hoành hư không mấy ngàn năm, vẫn là lần đầu tiên trông thấy người gặp phải hay nhìn thấy chúng ta mà không nghĩ đến chuyệc đào tẩu, còn bình luận đẳng cấp pháp bảo phi hành nữa chứ, tốt.

Một người đàn ông thân cao gần một trượng cười lớn một tiếng, đã từ trong mười một người kia đi ra, chặn Thời Không Thoa của Diệp Mặc.

- Đừng chỉ la nói đến pháp bảo phi hành của người khác, cái pháp bảo phi hành này của các ngươi ta thấy cũng không tệ, cũng là một thần khí phi hành thượng phẩm hàng đầu đấy.

Tiếu Cấn sau khi chặn Thời Không Thoa của Diệp Mặc, nhìn Thời Không Thoa của Diệp Mặc kỹ một chút, rồi mới có chút hài lòng nói. Bạn đang đọc chuyện tại

- Cướp hư không.

Thanh Như lập tức khiếp sợ nói ra tiếng.

- Giờ mới phản ứng được, khó trách dám một mình đi theo một Tiên đế tiến vào hư không.

Tiếu Cấn nhìn chằm chằm Thanh Như nói một câu xong, lập tức xoi mói mà nói:

- Một tiên tử rất đẹp, Tiếu Cấn ta tung hoành vô số năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái hoàn mỹ như thế.

- Hồ Tiên, cô gái kia ta đã muốn rồi.

Một gả đàn ông cực kỳ gầy yếu lúc này cũng lao đến, hiển nhiên là ưng ý Thanh Như rồi.

Tiếu Cấn bị người ta gọi là Hồ Tiên thuận miệng nói:

- Đối với phụ nữ ta không có hứng thú, ta chỉ muốn cái pháp bảo phi hành này thôi.

Nói xong, gã nhìn chằm chằm Diệp Mặc cười hắc hắc nói:

- Ngươi biết vì sao hắn gọi ta là Hồ Tiên không? Bởi vì khi ta đánh nhau với người khác, không thích đốt rụi người ta, mà là thích kẻ đó cháy khét cơ, cho nên ta được gọi Hồ Tiên.

Diệp Mặc căn bản là không đợi gã nói hết lời, Tử Đao đã phóng ra, Liệt Không thần thông.

Cho dù là ở trong hư không, Liệt Không thần thông phóng ra, cũng làm cho hư không nổi bậc lên một cầu vòng màu tím dài mấy vạn trượng, luồng cầu vòng màu tím này trong nháy mắt đã hủy diệt đi thanh âm của Tiếu Cấn, xen lẫn một luồng hào quang có chút hoa mỹ lóa mắt rơi thẳng xuống, vậy mà thiếu đi rất nhiều sát cơ.

Diệp Mặc thăng cấp Dục đạo trong hư không, lĩnh ngộ được một chút pháp tắc trong hư không. Liệt Không tuy vẫn là Liệt Không thần thông, nhưng loại sát cơ mạnh mẽ ác liệt tràn ta ngoài đã bị Diệp Mặc mài dũa đi, thay vào đó là một loại ánh sáng màu tím chói mắt.

Ánh sáng màu tím rơi xuống, hư không chung quanh lập tức biến thành màu tím. Tiếu Cấn là một Hóa đạo sơ kỳ, trong chớp nhoáng này gã lại lâm vào chính giữa đạo cầu vòng mầu tím của Diệp Mặc.

Nhưng rất nhanh gã liền kịp phản ứng, suy nghĩ của mình không đúng, đây không phải cầu vồng tím, đây là sát mang, một dòng sát mang mà ngay cả gã cũng không cảm giác ra được sát cơ.

Một tầng run rẩy nhỏ dâng lên trên bề ngoài thân thể gã, là một Hóa đạo Thánh đế, gã há có thể không biết thần thông càng lớn, sát cơ lại càng đáng sợ sao. Mà một khi sát cơ đều bị che giấu đi, thì đó chính là thần thông đã dung hợp với pháp tắc thiên địa đến hoàn mỹ, một khi bị loại thần thông này cuốn vào, thần hồn đều diệt, căn bản không có chỗ trống nào để phản kháng.

Mồ hôi lạnh toát ra, cùng lúc đó, một pháp bảo màu xám hình dạng như ngọn lửa đã được gã phóng ra.

Bình luận

Truyện đang đọc