THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc sau khi đưa ra vấn đề này, mấy người khác mới thực sự nhận ra, đúng vậy, vốn là bọn họ đã thay đổi một phương hướng khác, vì sao đi lâu như vậy lại tới cùng một chỗ?

- Chúng ta có phải là đi vào một mê cung rồi không, đi tới đi lui vẫn là dẫm chân tại chỗ?

Đường Bắc Vi có chút hoang mang.

- Nhất định đây là một trận pháp, hơn nữa chúng ta tuyệt đối không phải là dẫm chân tại chỗ. Bởi vì chúng ta càng đi thì linh khí càng nồng đậm hơn.

Diệp Mặc khẳng định.

Tất cả đều đồng ý với lời Diệp Mặc nói, đây chắc chắn là một trận pháp, thế nhưng chỉ có Diệp Mặc là người duy nhất hiểu trận pháp ở đây. Hiện tại ngoại trừ Diệp Mặc, thì không có bất cứ ai có biện pháp cả.

Diệp Mặc trầm mặc một hổi lâu mới lên tiếng:

- Chúng ta hiện tại không nên đi, chờ tôi suy nghĩ biện pháp đã.

Nói xong, Diệp Mặc liền lấy ra trận kỳ bố trí một trận pháp phòng ngự ở xung quanh, sau đó bắt đầu suy ngẫm.

Lúc này không ai quấy rầy Diệp Mặc cả, tất cả đều tự giác ngồi một bên chờ đợi, hoặc là tu luyện, không thì nhìn đám trứng 'Phệ linh trùng' chi chít bên ngoài trận pháp phòng ngự. Đám trứng 'Phệ linh trùng' này cũng không dám tiến đến gần trận pháp.

Tất cả mọi người đều biết đám 'Phệ linh trùng' này không phải sợ hãi trận pháp của Diệp Mặc, mà là sợ 'Vô Ảnh' quá mức hung tàn, cho nên chúng không dám đến gần.

Mấy canh giờ sau, một tiếng kêu thảm thiết mơ hồ vang lên, tất cả mọi người đều biết hai tên tu sĩ dựa vào cái trận bàn phòng ngự kia đã đi tới cực hạn rồi, đã bị 'Phệ linh trùng' cắn nuốt rồi.

Lâm Dị Bán vô thức rùng mình một cái, nếu như không phải là y đi theo Diệp Mặc đến nơi này, mà là tự mình mang theo Từ Đồng tới. Thì kết cục của hai tên tu sĩ kia có lẽ cũng chính là kết cục chờ đợi bọn họ.

Diệp Mặc lúc này hoàn toàn không chú ý đến bên ngoài, hắn đã hoàn toàn chìm đắm vào trong dòng suy nghĩ, tỉ mỉ nghe động tĩnh dưới nền đất. Ở đây khẳng định là một mê trận, có thể là do bản lĩnh bố trí trận pháp của hắn còn có hạn chế, nên căn bản là không thể nhìn ra được.

Hơn nữa Diệp Mặc biết, cho dù là thần thức của hắn có thể đi ra ngoài, nhưng nếu đụng phải cái loại cao thủ trận pháp này thì cũng không phải là việc tốt gì. Người ta tùy ý đã có thể bố trí mấy cái trận pháp mê hoặc thần thức, thì tốt nhất là không nên quấy rầy đến y.

Thế nhưng Diệp Mặc có biện pháp của chính mình, con mắt và thần thức không dùng được, thì hắn sẽ dùng đến cái lỗ tai của mình. Hắn không tin cái người bố trí trận pháp kia có thể trâu như thế, ngay cả âm thanh cũng có thể làm đảo lộn. Hơn nữa hắn cũng không có tin người bố trí những trận pháp này có thể nghĩ đến việc có người có thể ngồi yên tĩnh giữa đám 'Phệ linh trùng' này mà nghe ngóng mấy canh giờ.

Bất luận là loại tu sĩ gì, đi đến nơi có chi chít 'Phệ linh trùng' thế này, thì cho dù là có trận pháp phòng ngự ngăn trở, thì cũng không có khả tâm tình mà ngồi tĩnh lặng nghe ngóng. Thế nhưng Diệp Mặc lại có 'Vô Ảnh', cho nên 'Phệ linh trùng' căn bản là không dám đến gần hắn. Hơn nữa tu luyện 'Tam sinh quyết' thì hoàn toàn có thể tùy thời tập trung toàn bộ tinh thần làm một việc.

Thời gian dần dần qua đi, thoáng chốc đã gần hết ngày rồi.

Không ai sốt ruột, Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết còn có cả Bắc Vi mấy người đều ngồi bên cạnh Diệp Mặc. Nếu Diệp Mặc mà xảy ra chuyện thì các cô cũng không nghĩ đến việc tiếp tục sống nữa. Mà những người còn lại thì lại biết rằng chỉ có Diệp Mặc mới có thể dẫn bọn họ rời khỏi đây.

Diệp Mặc lúc này lại đứng lên, bắt đầu lấy ra trận kỳ bố trí trận pháp.

Hắn đã nghe ra được có một phương hướng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng càu nhàu, thanh âm kia đều không phải là phát ra theo quy luật, thế nhưng thỉnh thoảng có một hai lần, mà khiến Diệp Mặc kỳ quái chính là thanh âm kia phát ra từ chính phương hướng mà bọn hắn vừa đi tới. Ngoại trừ phương hướng đó, thì các phương hướng khác đều vô cùng yên tĩnh, ngoài trừ tiếng di động sàn sạt của đám trứng 'Phệ linh trùng' ra, thì không có âm thanh nào khác.

Diệp Mặc dọc theo phương hướng thanh âm phát ra mà bố trí một trận pháp che đậy. Quả nhiên khi hắn bố trí xong trận pháp, ở phía trước mọi người liền xuất hiện một đường thẳng có thể nhìn được. Vốn tầm mắt của mọi người luôn luôn có cảm giác mơ mơ hồ hồ, căn bản không có biện pháp nhìn đi quá xa, nhưng sau khi Diệp Mặc bố trí trận pháp này, tầm mắt bọn họ đều có thể nhìn ra xa hơn.

Đồng thời mọi người cũng phát hiện, thần thức đảo qua đoạn đường nhìn được kia cũng có thể thấy một nơi khác xa với những nơi khác. Hiện tại mọi người đều hiểu rõ, lúc trước tầm mắt của bọn họ bị hạn chế là bởi vì ảnh hưởng của trận pháp.

Diệp Mặc mỉm cười, hắn biết biện pháp của mình đã có tác dụng rồi nên lập tức nói với mọi người:

- Chúng ta cứ đi dọc theo phương hướng này, khẳng định là có thể thoát ra.

Mọi người đi được vài dặm, Diệp Mặc lại lần nữa ngồi xuống nghe, sau đó lại thay đổi một phương hướng khác bố trí trận pháp, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Cứ như vậy đoàn người Diệp Mặc đi một chút lại dừng một chút, thẳng đến năm ngày sau, Diệp Mặc mới ngừng lại.

Lần này Diệp Mặc cũng không bố trí trận pháp nữa, bởi vì hắn nghe được âm thanh càu nhàu kia đã ở ngay phía trước, thế nhưng bất luận thế nào thì phía trước cũng là một vũng cát gồm toàn trứng 'Phệ linh trùng'. Một khi hắn đi dọc theo hướng âm thanh càu nhàu kia thì âm thanh lập tức sẽ giảm nhỏ dần. Khi mà hắn lùi ngược lại thì âm thành đó lại lần nữa rõ ràng hơn.

Thấy người khác đều nhìn mình, Diệp Mặc bỗng nhiên nói:

- Nếu như tôi không nhầm, ở đây hẳn là còn một trận pháp ẩn nấp, chỉ là tu vi trận pháp của tôi hiện tại quá thấp, không có cách nào nhìn ra cả.

Câu nói kế tiếp Diệp Mặc chưa có nói ra, thế nhưng tất cả mọi người mọi người đều không hiểu biết nhiều về trận pháp, thì làm thế nào để phá giải?

- Ông xã, hay là anh nói ra phương hướng của trận pháp kia, mọi người cùng nhau công kích là được.

Ninh Khinh Tuyết đề nghị.

Diệp Mặc liền vỗ mạnh tay một cái:

- Đúng rồi, tại sao anh lại không có nghĩ đến việc này nhỉ, trận pháp ẩn nấp dù có lợi hại, thì cũng chỉ là một trận pháp mà thôi, chỉ cần có đủ lực để công phá được nó, thì chắc chắn nó sẽ phải lộ ra nguyên hình.

Nói xong Diệp Mặc lại lấy ra một hỏa cầu đánh ra ngoài, đồng thời nói:

- Chính là ở đây, mọi người cùng nhau công kích…

Diệp Mặc lập tức dừng lại, vì hiện hắn đang vui mừng phát hiện hỏa cầu của hắn đã bị chặn lại, hiển nhiên là suy đoán của hắn không sai, ở đây đúng là một trận pháp ẩn nấp, còn có công năng phòng ngự nữa.

Đám người Lâm Dị Bán đều đại hỉ, đều bắt đầu lấy ra pháp bảo.

Có hai tu sĩ Ngưng Thể là Lâm Dị Bán và Từ Đồng, lực công kích tổng thể của mọi người lập tức thăng lên một đẳng cấp khác.

Diệp Mặc lại ngừng công kích, hắn đã nhìn thấy hình thức ban đầu của trận pháp, rõ ràng là một trận pháp ẩn hình mà hắn chưa từng nhìn thấy qua. Thủ đoạn bố trí trận pháp của người này quả thực là rất cao minh, một số trận kỳ đều ẩn nấp trên không trung, được linh khí thấm nhuần, căn bản là không cần linh thạch để duy trì.

Diệp Mặc trực tiếp lại bố trí một trận pháp phòng ngự xung quanh mọi người, rồi sau đó ngồi xuống bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu trận pháp trước mắt.

Ầm…Ầm…

Những âm thanh ‘Ầm ầm’ vang lên không ngừng. Trận pháp ẩn nấp càng lúc càng lộ rõ ra, thế nhưng lại không có chút dấu hiệu bị công phá nào. Hiển nhiên trận pháp này còn có công năng phòng ngự, cho dù biết đây là một trận pháp ẩn nấp thì cũng không có cách nào để đi vào cả.

Hơn nữa chỉ cần mọi người ngừng công kích, thì trận pháp ẩn nấp này sẽ từ từ phục hồi lại nguyên dạng.

Thật là một trận pháp lợi hại, không chỉ là Diệp Mặc, cho dù là tu vi Ngưng Thể như Lâm Dị Bán và Từ Đồng cũng chưa từng thấy qua loại trận pháp này. Nhiều người cùng nhau công kích như vậy, còn có hai người là tu sĩ Ngưng Thể, vậy mà không thể công phá nổi một trận pháp ẩn nấp.

Mọi người thấy Diệp Mặc lại lần nữa ngồi xuống nghiên cứu trận pháp, bọn họ biết chỉ có không ngừng công kích trận pháp để nó lộ ra tới mức tối đa thì Diệp Mặc mới có thể dễ dàng nghiên cứu.

Lúc này Diệp Mặc đã hoàn toàn chìm đắm vào trong trận pháp, loại thủ pháp bố trí trận pháp này không biết cao minh hơn hắn bao nhiêu lần, đương nhiên Diệp Mặc cũng biết hắn chỉ là một đại sư trận pháp mà thôi, còn chưa có chân chính tự mình diễn sinh ra một hệ thống trận pháp hoàn chỉnh cho riêng mình.

Thời gian một ngày một đêm nhanh chóng trôi qua. Không ngờ lúc này Diệp Mặc lại xuất ra tài liệu bắt đầu luyện chế trận kỳ.

Khi Diệp Mặc luyện chế được một đống trận kỳ, lúc này mới nói với mọi người:

- Hiện tại không cần công kích nữa, trận pháp này tuy rằng không phải là trận pháp chuyên về phòng ngự, nhưng với tu vi của vài người chúng ta thì cho dù là có công kích đến tháng sau cũng không có cách nào công phá nó cả.

Trong lòng Diệp Mặc rất rõ ràng, trận pháp này hiển nhiên là trận pháp đỉnh cấp, cho dù là tu sĩ Hóa Chân, sợ rằng cũng phải phí sức một phen mới có thế công phá được, chứ đừng nói đến tu sĩ Ngưng Thể, hơn nữa với điều kiện là tu sĩ Hóa Chân có thể tìm tới nơi này.

Diệp Mặc biết là nếu muốn tìm tới nơi này, thì rất khó khăn. Hắn có thể tìm tới đây là dựa vào 'Vô Ảnh' và 'Tam sinh quyết', còn có sự bình tĩnh và quyết đoán của hắn nữa. Đương nhiên còn cần phải hiểu trận pháp thì mới có thể. Những thứ kia một thứ cũng đều không thể thiếu được.

Chờ sau khi mọi người dừng lại, Diệp Mặc bắt đầu không ngừng ném ra những miếng trận kỳ, một lát sau, hắn lại lần nữa thu hồi trận kỳ, sau đó lại thay đổi một cái phương hướng rồi lại ném trận kỳ ra.

Cứ làm đi làm lại như vậy nhiều lần, sau khi đã biến đổi đến mấy trăm phương hướng, Diệp Mặc mới bỗng nhiên ngừng lại.

- Làm sao vậy?

Đường Bắc Vi lo lắng.

- Anh đã hiểu được rồi.

Một loại hệ thống bố trí trận pháp hoàn toàn mới đã hình thành trong đầu của Diệp Mặc, phương vị không phải là thủ đoạn duy nhất tính toán trận kỳ để bố trí trận pháp, mà còn có không gian, thậm chí Diệp Mặc đoán rằng còn có cả thời gian nữa. Đáng tiếc chính là hiện tại hắn đối với không gian cũng đều không hiểu, chứ đứng nói đến thời gian.

Thế nhưng không hiểu không gian và thời gian thì cũng không có vấn đề gì, điều này không có nghĩa là hắn không hiểu trận pháp. Giờ khắc này này đối với việc bố trí trận pháp đã có một cái nhìn hoàn toàn mới, hắn căn bản là không chần chờ một chút nào, trận kỳ trong tay liền không ngừng ném ra ngoài.

Một lát sau, một thông đạo đã xuất hiện trước mắt mọi người.

- Mở rồi.

Không chỉ là Diệp Mặc mừng rỡ, mọi người xung quanh cũng đều mừng rỡ. Tuy rằng bọn họ có 'Vô ảnh' mở đường, thế nhưng cứ trường kỳ bị vây giữa bốn phương tám hướng là chi chít trứng 'Phệ linh trùng' thế này, thì không thể nào nói là trong lòng không thấy kinh hoàng được.

Những đám trứng 'Phệ linh trùng' này ngay cả tu sĩ Ngưng Thể nói giết là cũng giết, huống chi là những tu sĩ thấp như bọn họ.

Thế nhưng không ai tiến nhập vào thông đạo, tất cả đều chờ Diệp Mặc, Diệp Mặc nhắm mắt lại suy nghĩ hết nửa ngày, bỗng nhiên mở hai mắt ra. Hắn biết mình đã tấn cấp lên cảnh giới tông sư trận pháp cấp bẩy rồi, với hắn mà nói, thì thủ pháp bố trí trận pháp lúc này đã là một hệ thống hoàn toàn mới rồi, chỉ cần hắn nỗ lực, thì thành tựu sau này hoàn toàn có thể vượt xa Kỷ Bẩm tiền bối.

Nghĩ đến Kỷ Bẩm tiền bối, lửa giận của Diệp Mặc đối với Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông lại tràn ngập trong lòng, hắn thề rằng chờ hắn một ngày tấn cấp lên tu sĩ Hóa Chân, hắn nhất định phải san bằng hai môn phái này.

Chậm rãi thu hồi lại tâm thần, Diệp Mặc phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, liền lên tiếng:

- Phương hướng này không có nguy hiểm, mọi người vào trước đi, tôi đi sau cùng.

Diệp Mặc sở dĩ cần đi sau cùng, đó là bởi vì hắn cần phải thu hồi trận kỳ. Ở đây rất nhanh sẽ không còn là bí mật nữa, hắn không muốn lưu lại cái thông đạo này cho người khác tiến đến, huống chi không chỉ nói người khác, cho dù là đám 'Phệ linh trùng' không chừng cũng sẽ lợi dụng cái thông đạo này để tiến đến.

Mấy người Lạc Ảnh theo Diệp Mặc tiến vào thông đạo, Diệp Mặc thu hồi tất cả trận kỳ phía sau. Thông đạo lại lần nữa biến mất. Mà đám người Diệp Mặc vốn đứng ở chỗ này cũng đã biến mất hoàn toàn, giống như là chưa từng xuất hiện qua.

Bình luận

Truyện đang đọc