THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Lão đại, tôi sao lại cảm thấy chúng ta như bị hớ ấy?

Cừu Nhưỡng mặc dù không thích động não, nhưng loại chuyện rõ ràng như này, nó cũng có thể nhìn ra. Huống chi, bên cạnh còn có một người đang nhìn lắc lắc đầu.

- Tao cũng có cảm giác bị mua hớ, bây giờ Thần tinh cũng trả cho người ta rồi, chúng ta cũng chỉ có thể vào trong đó ở thôi.

Diệp Mặc không ngờ lại đồng ý với Cừu Nhưỡng.

Xung quanh có rất nhiều người nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, đều lắc đầu im lặng, cũng không ai bước lên nói một câu gì.

- Trước mặt có trận pháp chặn lại rồi.

Cừu Nhưỡng gấp gáp không thể chờ thêm được nữa xông vào cửa tiệm đó, nhưng lập tức lại bị bắn ra ngoài, đừng nói tu vi của Cừu Nhưỡng có hạn, cho dù là Tiên tôn đỉnh phong, thậm chí là tu vi Tố đạo, nếu như không tinh thông trận pháp, cũng không nhìn ra được trước cửa tiệm này có một trận pháp phòng ngự ẩn nấp.

Những người xung quanh nhìn thấy Cừu Nhưỡng bị bắn ra ngoài, không ai thấy kỳ lạ, ngược lại đều lộ thần sắc vốn dĩ chính là như vậy.

Diệp Mặc sớm đã nhìn ra trận pháp phòng ngự này, hắn đang nghĩ nếu là một cửa tiệm mặt đường, tại sao còn cần làm một trận pháp phòng ngự ẩn nấp trước cửa nữa, chỉ có điều chuyện này hắn cũng không quan trọng, nếu như cửa tiệm này là của hắn rồi, thì hắn có thể phá trận pháp này đi bất cứ lúc nào.

Bây giờ Cừu Nhưỡng bị trận pháp này đẩy ra ngoài, những người bên cạnh lộ vẻ điềm nhiên, Diệp Mặc cũng đã hiểu ra chút, hắn hình như là bị lừa rồi.

- Vị tiên hữu này, trận pháp này không thể động đến, nếu như động đến, thì anh sẽ…

Một Tiên đế sơ kỳ cuối cùng không nhịn được, đứng một bên nói.

- Hừ… Ai lại nói luyên thuyên thế?

Một Tiên đế hừ một tiếng ngắt lời, sau đó một người đàn ông mũi tẹt hạ xuống trước mặt vị Tiên đế vừa mới nói này, những người trong này mặc dù nhiều, không ngờ không có ai nhìn ra gã từ nơi nào đến.

Tên Tiên đế vừa mới nói này sắc mặt biến sác, lập tức cúi đầu quay người rời đi.

- Muốn đi sao? Vừa nãy anh đụng vào trận pháp phòng ngự của tôi, quấy rầy đến Tiên sủng của tôi. Cứ như vậy mà đi sao?

Người đàn ông mũi tẹt lại hừ lạnh một tiếng.

Tiên đế nhắc nhở Diệp Mặc này sắc mặt lập tức trở nên khó coi, y mau chóng nói:

- Tôi không đụng gì vào trận pháp của anh…

Người đàn ông mũi tẹt này cười khẩy, căn bản cũng không đợi Tiên đế này nói xong, liền ngắt lời:

- Không phải anh đụng, vậy là ai? Chỉ ra đi, bổn đế còn có thể nương tay cho.

- Bổn vương đụng đấy, thì đã sao? Cửa hàng này là của lão đại chúng tôi mua lại rồi. Chẳng lẽ anh lại bố trí trận pháp trước cửa hàng của chúng tôi sao? Nếu như là của anh, vậy thì cũng dễ xử lý thôi, tôi đang lo không tìm thấy ngườ nào bồi thường đây.

Cừu Nhưỡng ở cùng Vô Ảnh, chẳng học được cái gì, chỉ học được cái tính lớn miệng. Nó từng nghe Vô Ảnh nói khi lão đại là Tiên vương liền dám xưng vương trước mặt Tiên đế, bây giờ nó cũng xưng vương một phen, trong lòng vô cùng sảng khoái.

- Ha ha ha, chỉ là một Tiên vương…

Người đàn ông mũi tẹt này giận dữ ngược lại lại cười ha hả, rõ ràng cảm thấy những gì Cừu Nhưỡng vừa nói thật quá buồn cười.

- Các anh có phải bốt trí một trận pháp phòng ngự ẩn nấp bên ngoài cửa hàng này không?

Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu tác dụng của trận pháp này, đồng thời cũng hiểu tại sao trong trận pháp này còn có một con gấu nhỏ ba chân. Con gấu nhỏ đó không cần phải nói, cũng biết là người khác cố ý nuôi trong đó.

Diệp Mặc vung tay phóng ra Tử Đao ra, một đường đao xẹt qua, trận pháp ẩn nấp trước mặt này lập tức bị Tử Đao xé tan tành thành mảnh vụn.

- Cừu Nhưỡng, bắt lấy con gấu ba chân kia.

Trận pháp bị hủy, con gấu nhỏ kia lập tức muốn xông ra ngoài, nhưng chỉ đi được vài bước, liến bị Cừu Nhưỡng một tay bắt được.

- Anh dám phá trận pháp của Thiếu bảo chủ, anh…

Người đàn ông mũi tẹt này khiếp sợ chỉ Diệp Mặc, dường như không dám tin, một người từ bên ngoài đến như Diệp Mặc, không ngờ lại dám làm chuyện như này.

- Cút đi.

Diệp Mặc vung tay ra tát một cái, người đàn ông mũi tẹt này mặc dù cũng là tu vi Tiên đế rồi, nhưng bị một cái tát của Diệp Mặc đánh bay mấy trăm dặm, đập vào góc đường, rơi xuống.

Những người xung quanh nhìn thấy bên này cũng đã đánh nhau, ai nấy đều lùi ra. Cho dù muốn xem náo nhiệt cũng phải rời khỏi nơi này, bọn họ biết màn náo nhiệt trong này cũng không hay.

Người đàn ông mũi tẹt bị Diệp Mặc tát bay một cái, lúc này mới tỉnh ngộ lại, không đợi gã đứng lên, gã liền phát hiện toàn bộ kinh mạch trên người mình không ngờ bị một cái tát của người ta đập vỡ tan hết rồi.

Có thể với một cái tát tát bay một Tiên đế như gã, đồng thời còn hủy đi toàn bộ kinh mạch trên người gã, người đàn ông mũi tẹt này làm gì còn không biết mình đã đập đầu vào đá rồi, lúc này đứng dậy, đến một từ cũng không dám nói, quay người mau chóng chạy thoát thân.

Những người trên đường lớn mặc dù không dám tiến gần đến cửa hàng Diệp Mặc vừa mới mua, nhưng những người xung quanh càng lúc càng tụ tập vào đông hơn, rõ ràng là đều muốn xem nơi này sắp có náo nhiệt. Vị Tiên đế từ ngoài đến này xem ra cũng là một tên không dễ động vào, không ngờ không hỏi không nói lời nào, liền tát bay người ta đi.

Diệp Mặc biết cửa hàng này cũng sẽ không đơn giản như vậy, hắn bảo Cừu Nhưỡng tiến vào trong sửa sang lại cửa hàng, rồi hắn lại bố trí một trận pháp bên ngoài.

Laị khiến cho Diệp Mặc kỳ quái chính là, đợi hắn bố trí xong trận pháp rồi, Cừu Nhưỡng cũng đã sử sang xong cửa hàng, cũng không có ai tìm đến cửa.

Diệp Mặc dùng trận pháp bố trí dòng chữ to ngoài cửa "Lạc Nguyệt Đan Khí Thánh Các", lấy một đống đan dược và một số pháp bảo đưa cho Cừu Nhưỡng bày ra.

Đan khí các của Diệp Mặc chủ yếu là giúp người khác luyện chế Tiên đan và Tiên khí cao cấp, đương nhiên có đơn hàng Thần khí cũng nhận. Đồng thời thu mua các loại nguyên liệu luyện khí cao cấp và Thần linh vật cao cấp, số lượng không giới hạn.

Vố dĩ Diệp Mặc là một người từ bên ngoài đến, lại đắc tội với người không nên đắc tội trong này, cũng không có ai ưa nhìn Diệp Mặc ở lại trong Luân Lan Thánh Đạo thành này. Nhưng tên của cửa hàng mà Diệp Mặc mở này quá kinh người, trong Luân Lan Thánh Đạo thành có Tiên các và Khí các, cũng có đan khí bán chung, nhưng người ta là thực lực buôn bán thế nào? Những người có thể bán đan khí cao cấp đều là người có thế lực cao cấp, đều nuôi một Tiên đan tông sư cao cấp, thậm chí là Đan thánh.

Cho dù như vậy, cũng không ai lại đặt tên là Thánh các, cùng lắm chỉ là một Đan Khí các mà thôi.

Đan thánh cao cấp cũng không thể nào có, cho dù một Đan thánh chỉ có thể luyện chế Thần đan đảng cấp thấp nhất, cũng không phải một nơi như Luân Lan Thánh Đạo thành này có thể nuọi dưỡng được.

Diệp Mặc chỉ có hai người, mua được một cửa hàng, không ngờ lại đặt tên là Đan Khí Thánh các, nhất thời không ngờ có rất nhiều người tiến vào Đan Khí Thánh các của Diệp Mặc quan sát, khi những người này tận mắt chứng kiến có Thần khí hạ phẩm, thậm chí còn có Thần đan cấp thấp xuất hiện, thì ai nấy đều chấn động.

Một Đan Khí Thánh các đột nhiên xuất hiện bán ra những đồ như này, không ngờ còn tốt hơn nhiều so với đồ trong Đan các cao cấp nhất của Luân Lan Thánh Đạo thành bán ra, bởi vậy có thể thấy, Lạc Nguyệt Đan Khí Thánh các chắc chắn có Đan thánh, bất luận đảng cấp của Đan thánh này có cao hay không, một Đan thánh căn bản cũng không phải là người mà người bình thường dám động vào.

Nhất thời, rất nhiều người đều chú ý đến Đan Khí Thánh các của Diệp Mặc, rất nhiều người nhìn thấy một số Thần đan và Linh khí hạ phẩm xuất hiện, không chút do dự vơ vét hết của cải của mình để mua. Bọn họ sợ một khi trong này bị người khác tìm đến cửa rồi, thì Đan Khí Thánh các này cũng không còn tồn tại nữa. Cơ hội chỉ có một lần, mất đi thì vĩnh viễn không có được nữa.

Những Tiên nhân trên cấp Tiên đế cũng ít dùng Tiên đan, không phải vì dùng Tiên đan không có hiệu quả, mà là vì Tiên đan mà Tiên nhân trên cấp Tiên đế dùng quá ít, căn bản cũng không có mấy người có thể luyện chế ra được. Trong này xuất hiện rồi, không tranh mua mới là chuyện lạ.

Diệp Mặc gọi Vô Ảnh ra, Vô Ảnh và Cừu Nhưỡng cộng thêm Diệp Mặc nữa là ba người, trong ngày khai trương cũng vô cùng bận tay bận chân.

Thời gian một ngày, Diệp Mặc liền thu thập được đống lớn Thần linh vật cao cấp, thậm chí còn có mấy loại Thần quả đạo vận, mặc dù cũng không thể gọi là Đạo quả, nhưng đối với Thánh đạo Tàn giới thiếu thốn tài nguyên mà nói, cũng đã quá được rồi.

Ngay cả Diệp Mặc cũng cảm thán, một nơi cho dù là tài nguyên thiếu thốn, cũng có rất nhiều đồ tốt.

- Xin hỏi các chủ có ở đây hay không? Tây Rừng Bảo có ý đến thăm…

Một giọng nói vô cùng hùng hậu vang lên ở cửa hàng của Diệp Mặc, một người đàn ông trung niên cũng đã là Tố đạo vô thanh vô tức đứng ở lối vào cửa hàng.

Sau khi nghe thấy giọng nói này, những Tiên nhân vẫn còn đang đứng chọn Đan dược và Tiên khí bên trong cửa hàng của Diệp Mặc ai nấy đều rời đi, chỉ torng vài giây đồng hồ, bên trong cửa hàng của Diệp Mặc chỉ còn lại ba người Diệp Mặc, Vô Ảnh và Cừu Nhưỡng. Còn có một người nữa, đó chính là người đàn ông trung niên của Tây Rừng Bảo đến thăm.

- Chính là tôi, anh ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi rồi đấy.

Diệp Mặc ngữ khí lạnh lùng, không chút khách khí nói.

Người đàn ông trung niên này hình như cũng không để ý đến ngữ khí của Diệp Mặc, cười ha hả nói:

- Vậy tôi xin lỗi các chủ trước, tôi tên Tuân Hoành Nghĩa, là một chân chạy trong Tây Rừng Bảo. Bảo chủ của chúng tôi cố ý phái tôi đến mời các chủ đến Tây Rừng Bảo một chuyến, có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng các chủ.

Diệp Mặc lúc trước thấy tên Tiên đế mũi tẹt nói Thiếu bảo chủ bố trí trận pháp, liền biết cửa hàng này người khác không dám mua, chính là vì Thiếu bảo chủ này dùng để lừa người khác. Cửa hàng này bị một trận pháp chặn lại, bất kỳ người nào muốn tiến vào trong cửa hàng này cũng phải phá được trận pháp kia, một khi phá trận pháp đó, cũng có nghĩa đắc tội với Thiếu bảo chủ, sau đó chuẩn bị mà bồi thường.

Lúc trước tên Tiên đế mũi tẹt kia chắc là đến đòi bồi thường Thần tinh, rồi chuẩn bị yêu cầu Diệp Mặc giao khế ước cửa hàng ra, có thể tưởng tượng, một khi mua được cửa hàng này rồi, chẳng những phải trả hai lần Thần tinh, cửa hàng cũng không lấy được. Nhưng gã không ngờ lại gặp phải loại người như Diệp Mặc này, Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý đến cái gốc gác này, trực tiếp ra tay.

- Bảo chủ của các anh là thứ gì? Cũng mời nổi tôi sao?

Diệp Mặc lạnh nhạt nói.

Đối với Diệp Mặc mà nói, nếu như sớm muộn gì cũng đánh nhau, căn bản cũng không cần phải lá mặt lá trái với đối phương là gì. Đánh được thì đánh, không đánh được cùng lắm thì rời khỏi Luân Lan Thánh Đạo thành. Lúc này hắn không có gánh nặng trên vai, cũng không sợ gì.

Tố đạo Thánh đế tên Tuân Hoành Nghĩa này sắc mặt đại biến, nhưng sự kìm chế của gã lại cực tốt, chỉ mỉm cười nói:

- Bảo chủ của chúng tôi chỉ là một đại sứ của Đại nhật Thần sơn trú tại đây, không phải thứ gì. Nếu như các chủ muốn bảo chủ chúng tôi đến. Tuân mỗ nhất định sẽ truyền lời giúp các chủ.

Diệp Mặc lập tức nhíu mày, Đại nhật Thần sơn này đúng là âm hồn bất tán, mình cũng đã đi xa như vậy rồi, không ngờ còn có thể gặp được tên chó săn Đại nhật Thần sơn này. Từ đây đến Trường Phí Thánh Đạo thành tuyệt đối là cực kỳ xa xôi, Đại nhật Thần sơn có thể có người trú trong này, hơn nữa còn công khai tông môn, chứng tỏ bọn chúng có truyền tống trận che giấu an toàn.

Nghĩ đến việc mình bỏ ra mười năm mới đến được đây, người ta trong chốc lát liền truyền tống đến nơi này, Diệp Mặc trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc