THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Bóng dáng này Diệp Mặc đã quá quen thuộc, hắn đã từng xem rất nhiều ảnh, bóng dáng này chính là nhà thiết kế Không Quỳ đang bị Bắc Sa truy bắt. Mặc dù Diệp Mặc không quen biết người này, nhưng vì có ảnh chụp của Lạc Ảnh nên Diệp Mặc có ấn tượng rất đậm về người này.

Nhưng chỉ trong nháy mắt người này đã lại biến mất không một dấu tích, giống như loài động vật lần trước Diệp Mặc nhìn thấy trên sa mạc, vừa không chú ý là con vật đó liền biến mất.

Diệp Mặc lập tức xuất hiện ở chỗ mà cái bóng đó vừa biến mất, lúc này hắn mới thở phào. Trên sa mạc đã có quá nhiều chuyện kỳ quái và những sự việc nguy hiểm, cho dù Diệp Mặc hiện giờ không dám khinh thường nhưng địa điểm trước mắt hắn thì hắn cũng biết.

Phía dưới sa mạc là một vùng sa mạc, lúc trước ở nơi này hắn đã tìm thấy một dải đất Tử Tâm Đằng, chỉ có điều những cây Tử Tâm Đằng đó đã bị mục nát. Hơn nữa hắn còn mượn một linh tuyền đã sắp cạn khô nước ở đây để thăng cấp tu vi lên đỉnh cao của luyện khí cấp hai.

Cái bóng đó biến mất ở chỗ này chắc hẳn là đi vào vùng nằm cách biệt trong lòng đất rồi, tên này thực sự biết lẩn trốn, lại trốn đúng chỗ này, chẳng trách Bắc Sa vẫn chưa tìm thấy y.

Diệp Mặc đá văng cát mịn phía trên để lộ ra một khối đá xanh. Diệp Mặc mở khối đá xanh ra làm lộ ra một thềm đá xanh, hắn vừa bước xuống thì một tiếng súng vang lên.

Diệp Mặc giơ tay chụp một viên đạn, nhìn người đàn ông đối diện vừa mới nổ súng.

Người này xem ra còn khá trẻ, thậm chí còn chưa tới ba mươi tuổi, dáng người gầy còm, hơn nữa sắc mặt lại nhợt nhạt, mái tóc bù xù, nhưng ánh mắt người này lại vô cùng bình tĩnh, dường như không hề vì Diệp Mặc dùng tay kẹp viên đạn mà có chút ngạc nhiên nào.

Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc nhất là bên cạnh người đàn ông này còn có một con vật gì trông giống con khỉ, nhưng nếu nhìn kĩ thì con vật này khác hẳn con khỉ. Rất nhanh, Diệp Mặc nhận ra đây là thứ gì, lúc trước sở dĩ hắn có thể phát hiện được bãi ngầm này là vì thứ này đây.

Lần đầu tiên Diệp Mặc tới đây, con vật này đã đánh lén hắn, hắn đuổi nó đến tận xuống dưới lòng đất, trên thân một cây Hồ Dương hắn phát hiện ra đinh sắt của mình, nhưng kẻ đánh lén hắn thì không thấy đâu nữa rồi. Không ngờ con vật đã được người đàn ông này thuần phục. Chỉ có điều lúc này cả con khỉ và gã đàn ông đều chăm chăm nhìn Diệp Mặc, dường như Diệp Mặc mới chính là một vị khách không mời mà đến.

- Nếu tôi đoán không nhầm, anh bây giờ là tội phạm truy nã của Bắc Sa?

Diệp Mặc nhìn người đàn ông từ đầu đến giờ chưa nói một câu nào.

- Cậu là ai? Cậu lại là người của bên Bắc Sa ư? Cậu đến để bắt tôi?

Người đàn ông không hề hoang mang, cũng hỏi tương tự.

Diệp Mặc lắc đầu:

- Tôi tên Diệp Mặc, nhưng tôi không phải Bắc Sa, nói chính xác ra thì tôi hiện giờ đang có mối ân oán với Bắc Sa, bởi vì tôi đã cướp đồ của họ, nhưng bây giờ bọn họ lại không có chứng cứ. Nhưng tôi nghĩ sớm muộn thì bọn họ cũng sẽ kịp phản ứng lại, bởi vậy mối thù giữa tôi và Bắc Sa không thể thỏa hiệp.

- Ồ, nếu đã như vậy thì, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, vậy cậu đến địa bàn của tôi để làm gì?

Nét mặt nhợt nhạt của người đàn ông lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh anh ta đã lấy lại được bình tĩnh. Theo anh ta, có thể cướp được đồ từ trong tay của Bắc Sa thì tuyệt đối phải là người cực kỳ giỏi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Anh nói sai rồi, thứ nhất, chúng ta không phải là nước giếng không phạm nước sông, thứ hai, nơi này không phải là của anh, tôi đến đây trước anh. Lần trước khi tôi đến đây nơi này còn có rất nhiều Tử Tâm Đằng, mà phía sau anh còn có một linh tuyền, tôi còn từng dùng nước của linh tuyền rồi.

- Cậu đã từng tới nơi này một lần rồi?

Người đàn ông biểu lộ vẻ kinh ngạc, anh ta không ngờ một nơi bí mật như này mà còn có người đến, nếu không phải anh ta được Tiểu Cầu dẫn đường thì nhất định chẳng thể vào được.

Diệp Mặc xua tay nói:

- Anh không cần phải căng thẳng với tôi như vậy, tôi không phải tới đây để giết anh đâu, nếu tôi muốn giết anh thì lúc nào tôi cũng có thể ra tay. Nếu chúng ta đã có duyên hội ngộ, lại còn có chung kẻ địch, tôi nghĩ chúng ta có phải là có thể bắt tay hợp tác được chứ?

Người đàn ông lắc đầu nói:

- Không cần đâu, cậu không phải là đối thủ của Bắc Sa, tôi cũng sẽ không hợp tác với cậu, cậu với Bắc Sa nếu thực sự đối đầu thì cậu hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào.

- Vì sao?

Diệp Mặc hỏi, không chút biến sắc, người này nhất đinh là biết không ít thông tin từ Bắc Sa.

Người đàn ông dường như hiểu rằng cầm súng không thể uy hiếp được Diệp Mặc nên dứt khoát thu súng lại rồi mới nói:

- Bắc Sa tổ chức rất nghiêm ngặt, có vũ khí tiên tiến nhất thế giới, có kỹ sư ưu tú bậc nhất, còn có địa bàn của chính mình, bọn họ có thể dễ dàng tiêu diệt một đất nước, cậu nói cậu có thể là đối thủ của bọn họ hay không? Cậu bảo tôi hợp tác cùng cậu, chỉ khiến tôi chết nhanh hơn một chút thôi.

Diệp Mặc giật mình, hỏi bằng giọng có chút nghi ngờ:

- Bắc Sa có vũ khí tiên tiến nhất thế giới? Điều này không thể nào, một tổ chức vũ trang cá nhân làm sao có thể có vũ khí tiên tiến nhất thế giới được? Lẽ nào còn lợi hại hơn cả bọn Mỹ?

Người đàn ông cười lạnh lùng:

- Bọn Mỹ thì là cái quái gì, vũ khí và thiết bị chiến đấu của Bắc Sa đa phần đều là do tôi thiết kế, tôi còn không nắm rõ ư? Bây giờ cả thế giới đang tranh cướp Thiên Quỳ, chắc hẳn cậu cũng biết chứ. Tác dụng chiến đấu của Thiên Quỳ còn mạnh hơn rất nhiều so với tàu sân bay đời mới nhất. Nhưng đó vẫn chưa phải là cái lợi hại nhất mà tôi có thể thiết kế. Nước Mỹ, Mỹ thì là cái quái gì chứ!

Diệp Mặc nhíu mày, hắn nhìn người đàn ông chậm rãi nói:

- Anh rốt cuộc là ai? Tại sao còn nắm rõ những công nghệ khoa học kỹ thuật tân tiến hơn cả ở nơi này?

Sắc mặt người đàn ông càng tái nhợt, anh ta lắc đầu nói:

- Tôi không nhớ được tôi là ai, hình như tôi đến từ một nước nào đó, nhưng tôi không nhớ ra được, đến ngay cả những khoa học công nghệ đó tôi cũng đã quên rất nhiều, những gì bây giờ tôi có thể nhớ được chẳng qua cũng chỉ bằng một, hai phần mười mà thôi.

- Tại sao anh lại gia nhập Bắc Sa?

Diệp Mặc tiếp tục hỏi.

- Hình như tôi bị hôn mê ở một thung lũng, là một người trong Bắc Sa đã cứu tôi, sau đó tôi trở thành kỹ sư thiết kế đầu tiên của Bắc Sa, nhưng tôi cảm thấy quá vất vả, hơn nữa tôi cảm thấy quan niệm của tôi và Bắc Sa không giống nhau, bọn họ muốn làm bá chủ thế giới, biến toàn thế giới trở thành nô dịch cho bọn họ. Nên tôi đã ký với họ một bản hiệp ước, sau khi thiết kế xong Không Quỳ tôi sẽ rời khỏi Bắc Sa, không ngờ khi tôi còn chưa thiết kế xong Không Quỳ thì bọn họ đã đổi ý, tôi liền lén thiết kế một tàu du hành cỡ nhỏ để trốn thoát ra ngoài.

Người đàn ông nói xong thì ngồi xuống, dường như không muốn nói tiếp vể chuyện này nữa.

Diệp Mặc lại ngạc nhiên, lẽ nào người này giống mình cũng từ một nơi khác đến? Chỉ có điều anh ta không nhớ được mình đến từ đâu. Trên quả đất này ngoại trừ một thiên tài xuất chúng là Anh-xtanh thì không thể có một ai có thể vượt qua phạm vi tri thức của thế giới. Nếu đưa người này đến đúng địa bàn của mình, nếu có thêm một khoảng thời gian để phát triển thì có lẽ cho dù là Diệp Mặc không tu luyện lên cấp cao hơn nữa thì người Mỹ cũng không là gì cả.

Nhưng chỉ số cảm xúc của người này thì thật chẳng ra sao. Bắc Sa có thể để một thiên tài khoa học như thế này ra đi thì Bắc Sa đâu còn là Bắc Sa nữa. Không cần nói Bắc Sa, bất kỳ một quốc gia nào cũng sẽ không để một thiên tài như thế này ra khỏi tầm quan sát của họ để làm lợi cho kẻ khác. Có thể nói nếu không phải vì tài năng khoa học của anh ta thì cả đời này anh ta đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Bắc Sa.

- Nhưng nếu anh cứ tiếp tục ở lại đây thì cũng không giải quyết được chuyện gì. Lẽ nào anh có thể sống cả đời ở đây?

Diệp Mặc hỏi không mang theo hàm ý tích cực.

Người đàn ông nhìn lướt Diệp Mặc:

- Ở đây tuy khổ sở một chút nhưng có Tiểu Cầu thì vẫn có thể giữ được cái mạng này của tôi.

- Tôi khẳng định chỉ cần tôi vừa xuất hiện trên sa mạc là bị người của Bắc Sa bắt lại.

Nói xong người đàn ông vuốt vuốt con khỉ lông lá.

Hóa ra con vật này được đặt tên là Tiểu Cầu, Diệp Mặc đoán những điều người đàn ông này nói là sự thật, bên ngoài sa mạc kia hẳn là có rất nhiều người đang đợi anh ta xuất hiện.

- Tôi dẫn anh tới địa bàn của tôi, anh giúp tôi làm việc, đồng thời anh cũng có tự do của mình, anh thấy thế nào?

Diệp Mặc quyết định nói ra phương án của mình. Người này nhất định là một thiên tài khoa học, không thể bỏ lỡ người tài giỏi như thế.

- Địa bàn của cậu? Cậu đảm bảo tự do cho tôi, lẽ nào cậu đảm bảo được mạng sống cho tôi? Tôi tin cậu sẽ không giết tôi, nhưng cậu có thể ngăn chặn được Bắc Sa không? Hơn nữa, cậu có biết chỉ cần tôi bước chân lên sa mạc này thì người của Bắc Sa sẽ biết ngay không?

Người đàn ông nghi ngờ nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:

- Nếu tôi đã nói như thế thì tôi cũng nắm chắc. Tôi có một công ty tên là Dược phẩm Lạc Nguyệt, gần đây công ty tôi mới chuyển đến một địa điểm khác, đó là một nơi hoàn toàn độc lập, nên tôi tự lập nên một thành phố nhỏ. Nhưng hiện nay có một số kẻ muốn chiếm địa bàn của tôi, hơn nữa chúng đang rục rịch, tôi cần người hiểu biết về khoa học công nghệ mới có thể giúp được.

Nghe tới bốn chữ Dược phẩm Lạc Nguyệt, người đàn ông đột nhiên đứng bật dậy:

- Tôi đã từng nghe tên công ty này, là một công ty rất khá. Phương thức phối hợp sử dụng Mỹ Nhan Hoàn, đến tôi cũng chưa nghiên cứu được, có thể nói người nghĩ ra nó vô cùng lợi hại, là cậu sáng chế ra thuốc đó ư?

Diệp Mặc không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta mà tiếp tục dụ dỗ:

- Chỗ của tôi không giống với Bắc Sa, bọn họ chỉ muốn chiếm cứ toàn bộ thế giới, nhưng tôi thì chỉ muốn những người bên cạnh mình được yên tĩnh, không bị ai ức hiếp là được rồi. Tôi hi vọng tất cả những người ở chỗ của tôi đều sống yên bình hạnh phúc, không tham quan ô lại, không lũng đoạn thị trường, chỉ thế mà thôi. Bởi vậy, tôi không có tham vọng tranh bá, anh có thể an tâm về điều này.

- Công ty của cậu chuyển đến nơi nào rồi?

Người đàn ông dường như có phần dao động, anh ta không dao động vì lý tưởng của Diệp Mặc, anh ta đương nhiên cũng muốn có cuộc sống như vậy, nhưng anh ta dao động là vì Dược phẩm Lạc Nguyệt, là vì Mỹ Nhan Hoàn, đúng là rất đặc biệt!

- Một nơi ba mặt giáp biển, một mặt là rừng rậm nguyên sinh, tổng diện tích gần hai mươi nghìn ki-lô-mét vuông. Bây giờ nhân tài của tôi đang chuyển về đó, còn đang thiết kế và xây dựng thành trì mới. Vậy nên nơi của chúng tôi vẫn đang trong thế yếu, bị vây hãm. Nếu anh có thể gia nhập Lạc Nguyệt thành giúp chúng tôi thiết kế vũ khí tân tiến hơn thì tôi nghĩ tôi có thể giúp anh rời khỏi sa mạc này, và có thể đảm bảo an toàn cho anh.

Diệp Mặc không giấu diếm người đàn ông, nói thẳng tình hình ở Lạc Nguyệt thành.

Người đàn ông cười ngạo nghễ:

- Nếu nơi đó đúng như cậu nói, vậy hãy giao tôi thiết kế thành trì này, tôi khẳng định cho dù quân Mỹ có đem toàn bộ quân đội đến thì cũng chỉ hi sinh mà thôi!!!

Bình luận

Truyện đang đọc