THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc đang muốn truyền âm cho Vô ảnh, hỏi xem nó làm sao mà biết được, liền cảm giác được có chút không đúng. Diệp Mặc theo bản năng quay đầu lại nhìn nhìn những người chung quanh, lại phát hiện phần lớn mọi người đều đang nhìn hắn và Vô ảnh.

Chỉ trong nháy mắt Diệp Mặc liền hiểu ra, đưa tay vỗ vào đầu Vô ảnh một cái,

- Không biết truyền âm thì đừng truyền, ngu ngốc, bây giờ tất cả mọi người đều biết rõ ngươi nói cái gì.

Vô ảnh tuy đã thăng cấp đến Thiên Thao, nhưng đáng tiếc là truyền thừa của nó vẫn chưa hoàn thiện, truyền âm lại là tự nó đõe gọt ra đấy, thô ráp vô cùng. Truyền âm này vừa truyền ra, không gian dao động lập tức đã bị phần lớn mọi người nghe được. Như này chẳng khác gì nói ngay trước mặt người khác, ta biết trong đây có thứ tốt, ta cùng lão đại không cho bọn ngươi chơi.

Vô ảnh lại không cảm thấy có lỗi chút xíu nào, chỉ là có chút ấm ức nói:

- Lão đại, em đây truyền âm chẳng phải là vừa mới tự suy ra sao, vừa rồi em thí nghiệm một chút thôi.

Kế Khôn và thánh nữ Mịch Vân mấy tiên nữ thật sự là nhịn không được, thậm chí bật cười, truyền âm như này thật sự là chỉ có kẻ dở hơi.

Diệp Mặc thấy Vô ảnh vẫn còn mất mặt, tranh thủ thời gian truyền âm vài câu khẩu quyết cho nó, để nó ở một bên chậm rãi lĩnh ngộ. Truyền âm kỳ thật rất đơn giản, chẳng qua nếu như tu vi không tới nơi tới chốn thì rất dễ dàng bị người khác bắt được dao động không gian. Vô ảnh chưa từng truyền âm qua, thứ lần đầu tiên suy ra, cũng dám truyền trước mặt gần trăm Đại La Tiên hậu kỳ.

Nguyên Sát cười ha ha, lại chắp tay nói:

- Mọi người hợp tác, sau đó Hàn huynh chỉ huy phá trận, ý Ninh huynh như thế nào?

Lúc này trong lòng y chắc chắn, vừa rồi cái tên không giống rồng cũng không giống ngựa kia truyền âm xong, tất cả mọi người cùng chung mối thù rồi, cho dù là Diệp Mặc muốn đánh lẻ cũng không được.

Hàn Tiểu Phó là một đại sư tiên trận cấp năm, Diệp Mặc cũng là là một đại sư tiên trận, hơn nữa so Hàn Tiểu Phó còn cao hơn một chút. Hắn đương nhiên biết rõ trận pháp phòng ngự này lợi hại, dựa vào hai người hắn và Vô ảnh cho dù mấy ngày cũng mở không ra. Cho nên hợp tác là nhất định rồi.

- Ý kiến của ta đương nhiên là giống với Nguyên Tiên hữu rồi, mọi người hợp tác...

Diệp Mặc vừa nói đến đây lại lần nữa đã nghe thấy Vô ảnh truyền âm,

- Lão đại, ta có thể phá vỡ sương mù bên ngoài, cái đó rất là nhiều dinh dưỡng.

Diệp Mặc lại nhìn chung quanh một chút. Xác nhận lần này Vô ảnh thật sự học được truyền âm rồi, một câu vừa rồi kia không có bất kỳ người nào nghe được. Lúc này mới có chút thở phào nhẹ nhõm, cho dù là hợp tác, cũng không thể để át chủ bài bị người ta biết được ah.

Sương mù bao trùm bên ngoài ngọn núi này chứa đựng Hồi Linh Ma khí dày đặc, so với cái loại Hồi Linh Ma khí khi mới vừa tiến vào tiểu Thiên vực kia còn nồng nặc hơn không chỉ mấy chục lần. Nếu như gượng ép công kích, sẽ tạo thành Hồi Linh Ma Khí tràn khắp bốn phía.

Một khi Hồi Linh Ma khí tràn lan tứ phía, sẽ đẩy nhanh quá trình bào mòn linh căn của mọi người. Mà số 'Phi Tuyết Đan' còn lại của mọi người tối đa cũng chỉ có một viên mà thôi, cho dù là có một số người một mình đem theo 'Phi Tuyết Đan' tiến vào, kia cũng chỉ là số rất ít. Bởi vì mọi người sợ linh căn nhanh chóng bị bào mòn, cho nên lực công kích khẳng định sẽ giảm đi. Hơn nữa còn vì kiêng kị Hồi Linh Ma khí, lãng phí hết nhiều thời gian.

Bây giờ Vô ảnh có thể nuốt chửng Hồi Linh Ma khí, vậy thì đồng nghĩa với hắn có thêm một lá bài tẩy. Nghĩ tới đây Diệp Mặc lập tức nói:

- Nguyên Tiên hữu, sương mù vây quanh ngọn núi này có chứa rất nhiều Hồi Linh Ma khí, một khi gượng ép công kích, những Hồi Linh Ma khí này tràn ra bốn phía, sẽ đẩy mạnh bào mòn linh căn, hơn nữa còn kéo dài thời gian công phá trận pháp của ngọn núi này. Chúng ta chỉ có một ngày, sau một ngày, liền sẽ bị truyền tống ra ngoài, ta nghĩ rút ngắn thời gian là quan trọng nhất.

Khi Diệp Mặc nói đến Hồi Linh Ma khí tràn ra bốn phía, chung quanh rất nhiều người đã lộ ra ánh mắt có chút kiêng kỵ. Ở đây bọn họ có bảy mươi, tám mươi người, đến bây giờ còn chưa công kích, chính là sợ những Hồi Linh Ma khí này, một khi Hồi Linh Ma khí tràn ra bốn phía, bọn họ sẽ phải rời khỏi tiểu Thiên Vực này trước thời hạn. Trong khu vực của Tiểu Thiên vực thật sự là có rất nhiều bảo bối, ở đây mỗi người thu hoạch đều sẽ vô cùng lớn, bây giờ bảo bọn họ rời đi sớm một phút, cũng sẽ không người nào bằng lòng.

- Đúng là như thế. Ta đề nghị thông qua phương vị cố định phá vỡ trận pháp phòng ngự trước mắt này, chính là vì sợ Hồi Linh Ma khí.

Hàn Tiểu Phó vội vàng nói.

Diệp Mặc biết rõ Hàn Tiểu Phó này đến từ phủ thiên chủ của tiên đế Vị Phong, kỳ thật cũng rất muốn hỏi y một chút tiên đế Thiên Tinh có ở trong phủ Thiên chủ không, nhưng những lời này lại không thể tùy tùy tiện tiện hỏi ra.

- Ninh huynh hẳn là có biện pháp gì tốt?

Nguyên Sát đã hiểu ý Diệp Mặc, liền vội vàng hỏi.

Diệp Mặc làm ra dáng vẻ tự tin trả lời:

- Không sai. Nguyên Tiên hữu, nếu như trong khoảng thời gian ngắn ta phá được sương mù ở đây, để mọi người có thể thong dong phá trận, Nguyên Tiên hữu cho rằng có thể phân mấy phần đồ vật?

Nguyên Sát sửng sốt một chút, lập tức mừng rỡ nói:

- Ninh huynh, huynh thật sự có thể phá được sương mù?

Vô ảnh ở một bên nghe thấy thế, lập tức lộ ra một bộ dáng khinh thường, nếu không phải Diệp Mặc chưa mở miệng, Nguyên Sát nói ra những lời này, nó liền sẽ lập tức vỗ ngực bước ra, há to miệng nuốt chửng sương mùi rồi. Tên này mà cũng dám hoài nghi năng lực của nó, quả thực không thể chịu đựng được.

Nguyên Sát nói xong lập tức hiểu ra, căn bản là không đợi Diệp Mặc trả lời, lập tức liền nói:

- Ninh huynh muốn mấy phần?

Diệp Mặc biết ở đây nhiều người, thêm hắn nữa là tám mươi bảy người, muốn phân quá nhiều cũng không thích hợp. Nhưng quyền phân phối này nhất định phải nắm ở trong tay hắn, tiên linh vật chạy vào kia nhất định phải lấy về tay.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc hơi chút suy nghĩ nói:

- Ta cũng không cần quá nhiều, đồ vật bên trong ta lấy hai phần, nhưng điều kiện tiên quyết là quyền phân phối đồ phải nằm trong tay ta.

- Tôi đồng ý.

Nguyên Sát không chút do dự trả lời, sau khi nói xong y nhìn nhìn những người còn lại hỏi

- Các vị tiên hữu, vị Ninh tiên hữu này một mình phá vỡ sương mù chứa Hội Linh Ma khí. Nên có được quyền chủ động phân phối và hai phần đồ vật, tôi đã đồng ý, ý mọi người thế nào?

- Tôi cũng đồng ý.

Hàn Tiểu Phó lập tức trả lời, y là một tiên trận sư, hơn nữa lại đến từ phủ thiên chủ của tiên đế Vị Phong, ở đây cũng có chút địa vị. Lúc trước khi Diệp Mặc chưa tới, nơi này địa vị của y và Nguyên Sát là khá cao.

- Đồng ý...

Những người còn lại nhao nhao đồng ý, ngay cả hai gã Đại La Tiên bị Diệp Mặc hai chưởng đánh bay cũng không thể không đồng ý. Nếu như ở nơi khác, cũng có thể sẽ không ai đồng ý, có gần trăm người, một mình Diệp Mặc lại được phân hai phần, mọi người trong lòng khẳng định là không thoải mái. Nhưng ở đây thời gian có hạn, nếu như có thể trong khoảng thời gian ngắn phá vỡ trận pháp tự nhiên ở đây, mọi người còn có nhiều thời gian hơn đi lấy những vật khác.

- Ra tay đi.

Diệp Mặc thấy tất cả mọi người đồng ý, cũng không do dự nữa, lập tức nói với Vô ảnh.

Vô ảnh sớm đã đợi đến lúc được biểu hiện, nghe thấy Diệp Mặc nói, càng không chút do dự xông vào sương mù mở to cái miệng ra.

Sương mù ban đầu vốn bao phủ ngọn núi kín kẽ, lập tức bắt đầu quay cuồng, đến lúc sau thì giống như một đám mây dày đặc cuồn cuộn. Rất nhanh mọi người đã bắt đầu thấy rõ, trong đám sương mù này, Tiên Yêu thú không giống rồng cũng không giống ngựa kia đang há to cái miệng. Đám sương mù quay cuồng không thôi kia giống như nước sông không có đê chắn vọt vào trong miệng Tiên Yêu thú này, Hồi Linh Ma khí đáng sợ này vậy mà lại bị Tiên Yêu thú này nuốt chửng hết.

Một số người lập tức bắt đầu hoảng sợ, đây rốt cuộc là thứ Tiên Yêu thú gì vậy? Ngay cả Hồi Linh Ma khí cũng có thể nuốt chửng được, đây quả thực là quá nghịch thiên mà? Một vài Đại La Tiên có tâm địa đã nghĩ đến, Tiên Yêu thú ngay cả Hồi Linh Ma khí cũng không sợ, chẳng lẽ có thể bỏ qua Hồi Linh Ma khí ở nơi này. Muốn ở lại bao lâu thì ở lại bấy lâu?

Nguyên Sát sắc mặt cũng là thay đổi cực lớn, y không nghĩ tới Tiên Yêu thú này của Diệp Mặc chẳng những lợi hại, còn có bản lãnh như thế này, một khi bọn họ bị truyền tống ra ngoài, Tiên Yêu thú này một mình ở trong này, vậy sẽ lấy được bao nhiêu là thứ?

Chỉ trong thời gian nửa nén nhang, sương mù vây quanh ngọn núi này đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, trận pháp lộ ra ngay cả một số người không phải là tiên trận sư cũng có thể thấy được.

Mấy Đại La Tiên trông thấy sương mù đã biến mất, lập tức liền xông lên muốn tấn công mạnh. Lại không ngờ Vô ảnh bỗng nhiên lại giống như hút thuốc, phun ra một đám sương mù, mấy tên Đại La Tiên xông lên kia lập tức kinh hãi rút lui trở về.

Vô ảnh dương dương đắc ý lại hút đám sương mù kia vào, tựa như đang cảnh cáo mọi người, sương mù ta nuốt chửng vào vẫn có thể phun ra ngoài đấy.

Diệp Mặc lại âm thầm im lặng. Hắn biết những sương mù mà Vô ảnh có thể phun ra này chỉ là một phần thôi, sương mù này sau đó vẫn bị nó tiêu hóa hết. Chỉ cần qua thời gian nửa ngày, đám sương mù này chắc chắn sẽ bị nó tiêu hóa hết, cũng không cách nào phun ra được nữa.

Thứ này xem ra chính là trời sinh nha, những thứ này từng cái từng cái, cũng không biết là ai dạy nó nữa. Hay là do mình bảo nó luôn đánh lén người khác, cái thứ này đánh lén đã quen, ưa thích hạ thủ sau lưng hay sao ấy?

Nguyên Sát rất nhanh liền từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, sắc mặt y bình tĩnh vô cùng nói với Hàn Tiểu Phó vẫn đang còn bị chấn động:

- Hàn huynh, bây giờ huynh tới an bài điểm công kích đi.

Tuy Nguyên Sát ngoài mặt bình tĩnh lại, nhưng trong lòng y cũng đã coi Vô ảnh của Diệp Mặc là thứ nhất định phải lấy được. Tiên Yêu thú nghịch thiên này tuyệt đối không đơn giản. Thậm chí có thể là thần thú. Ở đây, y không có cách nào đối phó, cho nên y hạ quyết tâm, một khi ra bên ngoài, lập tức sẽ báo lại cho tông môn về sự xuất hiện của Tiên Yêu thú.

Hàn Tiểu Phó cũng hiểu được, lập tức chỉ định một điểm công kích. Sau đó trong lòng cũng nghĩ về lai lịch của Tiên Yêu thú này. Con Tiên Yêu thú này nhất định phải báo cáo cho sư phụ của mình, còn xử lý Ninh Tiểu Ma này như thế nào, đó không là chuyện của y.

Diệp Mặc thấy ánh mắt của mọi người lập loè, há có thể không biết những người này đang nghĩ gì. Trên thực tế, cho dù là Vô ảnh không có biểu hiện ra cái loại phương pháp nghịch thiên này, dựa vào việc Vô ảnh mọc cánh màu vàng kim, sau này Diệp Mặc cũng sẽ không kêu Vô ảnh ra trước mặt người khác nữa, trừ phi hắn đã có được thực lực nhất định, nếu không Vô ảnh tất nhiên sẽ bị người khác đoạt mất.

Trông thấy Vô ảnh có thể lại phun Hồi Linh Ma khí đã nuốt chửng vào ra, mấy chục tiên nhân ở đây đã không còn ai dám tới gần Vô ảnh nữa.

Hàn Tiểu Phó mặc dù không có cách phá vỡ cái tiên trận phòng ngự cao cấp này, nhưng là một đại sư tiên trận cấp năm, vẫn tìm được nơi có thể tấn công mạnh vào cái tiên trận tự nhiên này. Tuy không phải là điểm yếu nhất, nhưng mười người đồng thời phóng tiên khí pháp bảo ra công kích, cho dù là tiên trận thiên nhiên có kiên cố hơn nữa, cũng sẽ không ngừng bị mài mòn.

Lại nửa ngày nữa trôi qua, tiên trận tự nhiên phát ra hàng loạt thanh âm ken két, tất cả mọi người đều hưng phấn lên, tất cả mọi người biết rõ tiên trận này sắp bị phá giải.

Sau một tiếng vỡ nát "Răng rắc...", thanh âm ken két liên miên không ngừng truyền ra, người ở đây đều biết, tiên trận đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Một luồng tiên linh khí dày đặc đập vào mặt, một cây cổ thụ cao vài chục trượng to lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mấy trăm tiên linh quả hồng sáng loáng đọng trên nhánh cây, trông có vẻ cực kỳ xinh đẹp.

- Bồng Việt Tiên Quả?

Gần như tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên, rất nhiều người đã từng thấy cây Bồng Việt Tiên Quả, nhưng chưa bao giờ thấy qua cây Bồng Việt Tiên Quả cao to như vậy.

Không đợi người khác mừng rỡ xong, một bóng dáng màu đen tốc độ cực nhanh đã vọt vào trong trận pháp to lớn, đứng ở trước cây Bồng Việt Tiên Quả, đồng thời phun ra liên tiếp mấy luồng Hồi Linh Ma khí, sau đó mới lớn tiếng nói:

- Lão đại, trận pháp đã phá rồi, bây giờ đến phiên anh tới phân phối. Mấy tên oắt đứng gần trận pháp kia, đều tránh ra một chút, càng đứng sau lão đại sẽ phân chia cho người đó trước.

Bình luận

Truyện đang đọc