THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Mặt Biên Tẩy Hải lộ vẻ dữ tợn nhưng trong lòng lại cảm thấy rất kinh ngạc, Diệp Mặc đã bị "Điểm Thương Thất Sát Trận" đẩy vào không trung, chết là chắc, hắn rơi xuống thì chỉ có đường chết. Lúc này Diệp Mặc đã bị thương, dù Diệp Mặc từ trên không trung rơi xuống không bị thương thì cũng lạc vào "Điểm Thương Thất Sát Trận", cũng chỉ có con đường chết.

Ầm...

Biên Tẩy Hải xuất chiêu thứ hai nổ vang, đất đá bay đầy trời. Nhưng trong lòng Biên Tẩy Hải và Hỗ Nặc Bình bỗng trầm xuống, dường như trong chiêu thứ hai vừa nãy đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Mặc.

Điều này khiến bọn họ không thể tin được, không cần nói lúc này Diệp Mặc vẫn chưa vào Tiên Thiên, dù là cao thủ Tiên Thiên cũng không có khả năng dừng lại cho đến khi bọn họ xuất chiêu mà vẫn chưa rơi xuống. Khinh công cao đến mấy cũng không thể, dưới nội khí của cao thủ trong " Điểm Thương Thất Sát Trận", không thể nào tránh được chiêu này mà muốn tránh cũng không tránh được.

Nhưng sự thật lại giống như bọn họ đã đánh hụt.

- Lùi lại...

Biên Tẩy Hải phản ứng rất nhanh, biết ngay là chiêu đánh hụt này có chuyện lớn không hay rồi. Tuy y không biết Diệp Mặc đã dùng cách nào để dừng lại trong không trung, nhưng chỉ cần y dừng lại thì tiếp theo, bảy người bọn họ sẽ chết. Công lực dồn trong chiêu này của bảy người đã hết, chỉ cần Diệp Mặc ra đòn, chiêu đơn giản nhất cũng sẽ khiến bọn họ tổn thương không ít.

Tuy Biên Tẩy Hải phản ứng nhanh đầu tiên, nhưng dường như vẫn quá muộn, một đường kiếm giống như tấm ván cửa mang theo cả gió lạnh quét xuống, cuốn bảy người bọn Biên Tẩy Hải lại với nhau.

- Không...

Biên Tẩy Hải cũng không có cách nào khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng. Y dồn nội khí toàn thân, lao nhanh về phía sau.

Thịch...

Một đường kiếm sáng lóe lên, chiếc sân rộng ở Điểm Thương Môn bị thanh kiếm chém sâu mấy chục mét. Ngoại trừ Biên Tẩy Hải nhanh chân chạy thoát ra thì cả sáu người khác đều đã bị đánh chết.

Mặc cho khóe miệng không ngừng chảy máu, Biên Tẩy Hải đờ đẫn đứng sang một bên, ngây người nhìn chỗ mình vừa mới đứng, chỗ đó đã biến thành một hang sâu. Lúc này một câu y cũng không nói nên lời, sự lợi hại và khủng khiếp của Diệp Mặc đã hoàn toàn bủa vây lấy y, đây là người ở đâu vậy?

Điểm Thương của y đã đắc tội với một người lợi hại như thế này, lại còn khiến cho người ta giết đến tận cửa. Nếu Điểm Thương vì vậy mà bị diệt môn thì Biên Tẩy Hải y chính là tội nhân của Điểm Thương. Tuy y và Liễu Như Sơn xảy ra mâu thuẫn, tranh quyền đoạt vị, nhưng đây đều là chuyện nội bộ của Điểm Thương, mà hiện tại Diệp Mặc đang hoàn toàn có năng lực giết sạch Điểm Thương.

Lúc này trong lòng y dâng lên một chút hối hận, không nên dung túng cho con trai của mình, nếu như không vì Biên Siêu thì Diệp Mặc sẽ không diệt Điểm Thương. Nhưng hiện giờ không cần nói đến báo thù, ngay cả cơ nghiệp của Điểm Thương cũng khó mà giữ được. Sớm biết thế này, chi bằng đem chức trưởng môn cho Liễu Như Sơn và nếu sớm biết Biên Siêu mang đại họa như thế này đến cho Điểm Thương thì y đã đưa một nhát kiếm giết Biên Siêu rồi, đáng tiếc. Lúc này tất cả đã muộn.

Liễu Như Sơn ngơ ngác nhìn cái hang sâu ngay trước mặt, anh ta cũng hoàn toàn không có cách nào lí giải nổi. Vừa nãy rõ ràng nhìn thấy một đường kiếm mạnh như ván cửa giáng xuống, nhưng trong chớp mắt đường kiếm này liền biến mất.

Chẳng lẽ là ảo giác của mình? Liễu Như Sơn nhìn đệ tử ở phía sau, từ cái miệng đang há hốc của bọn họ có thể nhìn ra, mình không hề nhìn lầm, vừa nãy Diệp Mặc thực sự đã chém một đường kiếm lớn, chỉ là trong chốc lát, đường kiếm này liền trở thành hư vô, rồi cuối cùng biến mất.

Lúc này điều trong đầu anh ta nghĩ không phải là lỗi lầm của Biên Tẩy Hải, anh ta chỉ vô cùng cáu giận, không ngờ Biên Siêu gây ra đại họa như thế. Giá mà ban đầu anh ta nói dính đến Diệp Mặc là họa lớn động trời và cố ý trấn áp suy nghĩ của Biên Tẩy Hải, nhưng bây giờ thì anh ta biết đây thực sự là họa lớn động trời rồi. Bởi vì chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi vùng khống chế của anh ta, có thể khẳng định rằng, sau khi Biên Tẩy Hải chết sẽ đến lượt bọn họ.

Diệp Mặc thu hồi thanh phi kiếm, chậm rãi đi về phía Biên Tẩy Hải, con người này hắn nhất định phải giết.

- A di đà phật, Diệp thí chủ đã giết kẻ ác rồi, chi bằng hãy dừng tay. Thiện tai!

Giọng nói của một cụ già vang lên, dường như cùng với tiếng nói đó, trên sân của Điểm Thương bỗng xuất hiện một vị hòa thượng không rõ dung mạo.

Diệp Mặc thấy ngạc nhiên, vừa nãy thần thức của hắn rất để ý,vậy mà hắn lại không hề chú ý tới vị hòa thượng này đến đây từ lúc nào, trên đời này lại có vị hòa thượng lợi hại như vậy? Tuy chân nguyên của ông ta tương đối lớn, thậm chí lúc này còn chưa dùng tới một nửa, nhưng thế này cũng đã khiến Diệp Mặc kinh hãi rồi.

- Ngộ Đạo tiền bối, xin cứu lấy môn phái Điểm Thương chúng tôi...

Sau khi nghe thấy giọng nói, không chỉ Biên Tẩy Hải mà cả Liễu Như Sơn cũng quỳ xuống, rối rít cầu cứu.

Ông ta là Ngộ Đạo? Diệp Mặc cẩn thận nhìn chằm chằm vị hòa thượng nhưng vẫn không nhìn ra được bất kỳ manh mối nào. Tuuy nhiên, hòa thượng Ngộ Đạo thì hắn có nghe nói, lúc trước Trương Chi Hối đã từng nói với hắn, trên đời này không có cao thủ Tiên Thiên nào, ngoại trừ Ngộ Đạo. Nhưng nghe nói Ngộ Đạo cũng chỉ mới bước vào Tiên Thiên nửa bước thôi, nhưng xem ra bây giờ Diệp Mặc thấy Ngộ Đạo tuyệt đối không phải là mới bước vào Tiên Thiên nửa bước, hắn chẳng những không nhìn rõ dung mạo của Ngộ Đạo mà càng không nhìn rõ tu vi của Ngộ Đạo.

Trong tích tắc Diệp Mặc đã biết công lực của Ngộ Đạo chắn chắn cao hơn hắn, tuy rằng không nhất định giết được hắn, nhưng trong tay Ngộ Đạo hẳn cũng không được lợi gì.

Làm sao bây giờ? Vị hòa thượng xen vào việc của người khác? Muốn đánh mới biết được ư?

Bất kể như thế nào, có phải là đối thủ của lão hòa thượng hay không, cũng phải đánh qua mới biết được. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không nhiều lời nữa, lập tức phi thân thẳng tới, thanh kiếm trong tay lao đến phía Biên Tẩy Hải, hắn đoán chắc lão hòa thượng này sẽ ngăn cản.

Quả nhiên, thanh kiếm của Diệp Mặc vừa mới chạm vào Biên Tẩy Hải thì hào thượng Ngộ Đạo đã lập tức bay vọt lên, sau một tiếng Phật hiệu, hai đường quyền đã được xuất chiêu, mặc cho đường kiếm của Diệp Mặc quái lạ như thế nào, lão hòa thượng cũng đều đánh trúng chỗ đó.

"Leng keng", nếu như không phải Diệp Mặc biết hòa thượng Ngộ Đạo tay không thì hắn còn tưởng rằng đối phương là dùng binh khí đang đánh nhau với hắn.

Sau mấy tiếng va chạm, thanh kiếm của Diệp Mặc bị đánh trúng, hắn liền lùi mấy bước rồi mới nhìn hòa thượng Ngộ Đạo, lạnh lùng nói:

- Hòa thượng, ông thực sự muốn nhúng tay vào việc của Điểm Thương ư?

- A di đà phật, tu vi của thí chủ cao thâm, nội khí trong đao lợi hại như vậy, có thể thấy thí chủ có tuệ căn hơn người. Chỉ có điều sát khí của thí chủ quá nặng, tốt nhất là hãy cùng lão hòa thượng vào núi hóa đi ác khí.

Hòa thượng Ngộ Đạo lại A di đà phật một tiếng, nói dường như hoàn toàn chính đáng.

Diệp Mặc giận dữ, cười nhạt:

- Hòa thượng, ông nói là ngay cả tôi ông cũng muốn bắt đi? Ông là cảnh sát Thái Bình Dương à? Quản rộng như thế, tôi xem hôm nay ông bắt tôi như thế nào.

Hòa thượng Ngộ Đạo bỗng nhiên không nói gì nữa mà phi thân nhảy thẳng lên, giơ cánh tay gầy chộp lấy Diệp Mặc, Diệp Mặc không nói được một lời, ngưng tụ một quả cầu lửa trong tay, không hề nhượng bộ đánh một quyền về phía Ngộ Đạo.

Phang, phang,…

Sau mấy tiếng va chạm, chân hỏa bắn khắp nơi, Ngộ Đạo lùi lại mấy bước, vẻ mặt nặng nề nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Quả nhiên, ông đã bị Diệp Mặc đánh lén, Diệp Mặc dùng chân hỏa ở nắm tay khiến cho ông ăn một quả lớn. Nhưng Diệp Mặc cũng không thoải mái bao nhiêu, cũng phải lùi lại phía sau gần mười mét mới đứng lại được.

Đồng thời thần thức của Diệp Mặc quét qua nắm tay của Ngộ Đạo, nhìn thấy nắm tay của hòa thượng Ngộ Đạo chỉ có chút màu đen, ấy vậy nhưng quả đấm chân hỏa của mình lại không ảnh hưởng đến ông ta một chút nào.

Thật lợi hại, trong lòng Diệp Mặc thầm ngạc nhiên thán phục, dù là người tu luyện tứ tầng bốn mà bị trúng quả cầu lửa cũng sẽ không thể không bị ảnh hưởng một chút nào như Ngộ Đạo. Vị hòa thượng này là cao thủ đầu tiên mà hắn gặp.

- Tu vi của thí chủ cao thâm, chẳng lẽ thật sự phải diệt Điểm Thương hay sao?

Khẩu khí của Ngộ Đạo trở nên trầm xuống, thậm chí ngay cả câu "a di đà phật" thường nói cũng giảm.

Liễu Như Sơn thấy hòa thượng Ngộ Đạo không làm gì được Diệp Mặc, trong lòng sợ hãi vô cùng. Ngộ Đạo tiền bối là đệ nhất cao thủ được ngoại Ẩn Môn công nhận, tuy nghe nói đã bước nửa bước vào Tiên Thiên, nhưng không ai biết tu vi của ông ra rốt cuộc cao đến đâu.

Nếu như Diệp Mặc đánh bại hòa thượng Ngộ Đạo, vậy thì bọn họ phải làm thế nào? Nghĩ đến đây, Liễu Như Sơn một lần nữa thấy ớn lạnh, Diệp Mặc bụng dạ nham hiểm, giết người quyết đoán, hắn rất rõ ràng.

Liễu Như Sơn không do dự nữa, anh ta đứng dậy, giơ nắm đấm nói với Diệp Mặc:

- Diệp thiếu gia, Biên Siêu được cha cưng chiều, hành động quá đáng, bây giờ Diệp thiếu gia đã giết Biên Siêu rồi. Xin Diệp thiếu gia nể tình Ngộ Đạo tiền bối mà dừng tay. Liễu Như Sơn tôi xin thề, nếu Diệp thiếu gia bằng lòng dừng tay, Điểm Thương nhất môn chúng tôi tuyệt đối sẽ không có nửa phần oán hận Diệp thiếu gia, nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt.

- Được, nếu như vậy, hôm nay tôi nể tình Ngộ Đạo tiền bối chấm dứt mối thù này với Điểm Thương. Nhưng Biên Tẩy Hải tôi nhất định phải giết.

Diệp Mặc lạnh lùng nói, đối với việc giết hay không giết những người khác, có Ngộ Đạo ra mặt, giết tiếp thì có chút phiền phức, phải nói thêm rằng hắn cũng không thèm để ý giết hết toàn bộ, hơn nữa tu vi của Ngộ Đạo khiến hắn phải nể trọng, thậm chí ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.

Ngộ Đạo thốt lên một câu A di đà phật rồi nói:

- Diệp thí chủ, thí chủ đã giết quá nhiều người, lão hòa thượng đã đến đây thì sẽ không để cho thí chủ tiếp tục giết thêm bất cứ người nào nữa.

- Vậy sao?

Diệp Mặc bỗng phi thân bay lên, không ngờ hướng thẳng đến cửa ngoài Điểm Thương. Đang lúc Ngộ Đạo không biết Diệp Mặc muốn làm gì thì một tia sáng màu tím nhạt giống như sao băng xẹt qua không trung mang theo cả đầu của Biên Tẩy Hải.

Xa xa phía cầu thang ngoài cửa Điểm Thương, truyền đến giọng nói của Diệp Mặc:

- Ngộ Đạo tiền bối, hôm nay nể mặt ông, tôi và Điểm Thương cũng đã hiểu nhau. Nếu như còn tìm đầu của tôi, thì đừng trách Diệp Mặc tôi không khách khí. Còn về phần cùng tiền bối đi hóa giải ác khí, tạm thời tôi không có cái hứng thú này đâu.

Ngộ Đạo dường như không nghe thấy lời của Diệp Mặc mà lẩm bẩm nói:

- Không ngờ là Ngự Kiếm, Ngự Kiếm, Ngự Kiếm trong truyền thuyết.

Nhóm người Liễu Như Sơn càng sợ hãi nhìn chằm chằm Biên Tẩy Hải, người đã ngã xuống đất chết, sau lưng rét run từng đợt, thì ra vừa nãy là thủ đoạn giết người của Diệp Mặc. Anh ta không ngờ hắn lợi hại đến trình độ như vậy, nhưng rất nhanh anh ta lại cảm thấy may mắn cho sự lựa chọn của mình. Nếu như không phải anh ta chớp thời cơ nhanh, mượn công lực của Ngộ Đạo tiền bối để đối phó với Diệp Mặc thì khả năng đầu của Liễu Như Sơn anh ta đã rơi xuống đất rồi.

- A di đà phật.

Hòa thượng Ngộ Đạo lại thốt lên một tiếng, rồi biến mất không thấy nữa, ngay cả Liễu Như Sơn cũng không biết Ngộ Đạo tiền bối đi như thế nào.

Liễu Như Sơn định thần, lau mồ hôi trên trán, nghiêm nghị nói:

- Từ giờ trở đi, Điểm Thương giống như phái Hợp Lưu, phong núi năm năm, từ nay về sau đệ tử của Điểm Thương không được đụng chạm đến con cháu Diệp gia nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc