THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Diệp thần y, xin thứ lỗi cho tôi thiếu hiểu biết, nếu có thể, tôi xin thay mặt cho mẹ Thanh Huệ của tôi mời ngài dùng một bữa cơm…

Thẩm Âm lúc này đã hoàn toàn hiểu ra, tại sao dì Thanh Huệ và đại sư Mông Cửu Sơn lại nịnh bợ Diệp Mặc như thế, còn Diệp Mặc thì dường như không hề để ý tới điều đó.

Lúc đó cô không hiểu là vì cô không biết, kẻ không biết thì không sợ hãi.

Có những lúc những điều học được trong sách vở và thực tế lại khác xa nhau như thế này đây, khi bản thân không hiểu biết, ta cho rằng ta nắm được tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay ta, tất cả đều nằm trong dòng suy nghĩ của ta. Ta cho rằng tất cả những gì vượt ngoài hệ tư tưởng của bản thân, tất cả những việc hoàn toàn mới chưa từng xuất hiện đều là những thứ thật nực cười, thậm chí ta còn cho rằng những kẻ tin theo những cái đó là kẻ bị bệnh thần kinh. Nhưng một khi ta đã hiểu được những điều đó thì ta mới phát hiện ra rằng kẻ nực cười thực sự là chính là bản thân mình.

Ít nhất Thẩm Âm cảm thấy rằng, từ sau khi cô cùng dì Thanh Huệ từ San Francisco trở về, tâm tình và tư tưởng của cô đã có những thay đổi lớn, không còn lối tự kiêu tự đại phù phiếm coi bản thân mình là trung tâm nữa. Cô bắt đầu trầm xuống, mặc dù trên phố vẫn có nhiều kẻ lừa bịp xem tướng đoán số để vơ vét của cải, nhưng cô hiểu rằng bọn họ sở dĩ là những kẻ lừa bịp vì bản thân họ không đủ bản lĩnh và tài năng chứ không phải nghề nghiệp của bọn họ là lừa bịp.

Vì vậy lần trước khi dì Thanh Huệ rời xa cô, cô cũng chưa quay về nhà họ Thẩm ở Tân Thành, mặc dù Thẩm Âm buồn, nhưng cô hiểu cách làm của dì Thanh Huệ. Mỗi người trên thế gian này đều có quyền được theo đuổi con đường của riêng mình, nếu thay vào đó là trước đây thì Thẩm Âm chắc chắn cho rằng dì Thanh Huệ bị điên rồi, vô cùng ngang bướng. Nhưng bây giờ, cô đã biết chúc dì Thanh Huệ sống thật hạnh phúc.

Một chiếc xe cảnh sát đi tới, nhanh chóng, một viên cảnh sát chào hỏi Thẩm Âm, sau đó không chút do dự dẫn ba người Ngụy Tiền đi mất. Diệp Mặc biết hậu thuẫn gia đình Thẩm Âm cũng không nhỏ, nhưng cho dù hậu thuẫn có lớn nhỏ thế nào thì Diệp Mặc cũng không muốn dây dưa.

- Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi. Bạn tôi hẹn tối nay tôi đến ăn cơm ở nhà hàng Đằng Vương, vậy nên tôi không thể đi được, còn về chuyện cảm tạ thì không cần đâu, dù sao thì cũng đã trả tiền rồi, những thứ này cũng chỉ là thứ yếu thôi.

Ngữ khí của Diệp Mặc không còn vẻ kịch liệt như lúc đầu.

Thẩm Âm vừa nghe thấy thế liền vội vàng nói:

- Vậy ngày mai thì sao, ngày mai em sẽ mời anh.

- Ngày mai, tôi đoán chắc cũng không được rồi, ngày mai có thể tôi sẽ đi, đi thôi Hứa Vi...

Diệp Mặc nói xong thì quay người cùng Hứa Vi và Hứa Bân Vũ rời khỏi đại học Tân Thành, ở lại chỉ còn có Thẩm Âm tâm trạng có chút bàng hoàng.

Thẩm Âm biết, người như Diệp Mặc hành tung bí ẩn, gặp một lần đã là vận may lớn lắm, gặp được hai lần là vô cùng may mắn. Nếu không có vận may thì cho dù có gặp mặt được thì cũng chưa chắc đã quen được. Giống như ngày hôm nay, nếu không phải biết trước hắn là Diệp Mặc, nếu không phải biết trước hắn là bác sĩ thì cô chắc không thể nào nhìn ra người này chính là vị thần y trước đây.

Cơ hội chỉ có một lần, cho dù có thế nào cô cũng không muốn từ bỏ. Không phải Diệp Mặc nói là sẽ ở nhà hàng Đằng Vương hay sao, tối nay cô sẽ đợi hắn ở cửa Đằng Vương, mặt dày mời người ta một bữa cơm cũng được rồi, hoặc cô trả tiền trước bữa cơm của người ta cũng được.

Nghĩ đến đây tinh thần của Thẩm Âm lại trở nên phấn chấn, vẻ mặt hài lòng quay người bước đi.

- Anh Diệp, anh là bác sĩ thật ư?

Trên đường đến bệnh viện Hứa Bân Vũ lại hỏi bằng giọng không tin tưởng. Sự kiêu ngạo của Thẩm Âm tất cả người ở đại học Tân Thành ai mà không biết, nhưng cô ấy lại đối xử với Diệp Mặc hết mực kính trọng như thế, có thể thấy Diệp Mặc nhất định phải là người có bản lĩnh rất lớn.

Diệp Mặc hiểu ý của Hứa Bân Vũ, hắn mỉm cười nói:

- Đừng lo lắng, cho dù không có tôi giúp chữa bệnh cho mẹ cậu thì chị của cậu kiếm thêm được chút tiền cũng có thể giúp mẹ cậu chữa khỏi bệnh mà.

Nghe thấy câu nói của Diệp Mặc, Hứa Bân Vũ nhìn Hứa Vi bằng ánh mặt ngạc nhiên.

Hứa Vi thấy em trai nhìn mình cũng đành nói:

- Diệp Mặc còn là một cao thủ đổ thạch, Diệp Mặc dẫn chị đi đến chỗ đổ thạch sau đó giúp chị thắng sáu... sáu triệu!

Ngẫm nghĩ một lát, Hứa Bân bỏ bớt một số 0 trong dãy số sáu mươi triệu.

- Cái gì? Sáu triệu?

Hứa Bân Vũ suýt chút nữa hóa đá, có sáu triệu thì bệnh của mẹ sẽ không cần phải lo lắng nữa, tất cả mọi chuyện trong nhà cũng không cần phải lo nữa.

Nhà hàng Đằng Vương cũng được xem là một nơi xa hoa ở Tân Thành.

Khi Diệp Mặc đến nơi này thì trời đã tối. Mẹ của Hứa Vi vì thời gian dài kham khổ nên chức năng gan bị suy kiệt, loại bệnh này Diệp Mặc chỉ cần dùng đến hai viên thuốc là ổn. Sau khi hắn giúp mẹ của Hứa Vi chữa khỏi bệnh thì mẹ của Hứa Vi cũng còn cần một thời gian nữa để dưỡng bệnh.

Vì hiện giờ đang ở trong phòng cao cấp, hơn nữa Hứa Vi lại đang có tiền nên những chuyện này Diệp Mặc cũng không cần lo lắng. Hứa Vi biết buổi tối có thể Diệp Mặc có việc nên không đi cùng hắn mà ở lại bệnh viện cùng em trai để chăm sóc mẹ.

Diệp Mặc có việc thật, ở những tình huống thông thường, với những thương gia như Hỗ Đán và La Tử Lan, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian để đi ăn cùng. Điều này không phải vì hắn làm cao mà vì cuộc sống của hắn với những người như thế này rất ít khi liên quan đến nhau. Bởi vì sau khi chuyện này kết thúc, rất có thể hắn sẽ quay về Lạc Nguyệt sống yên ổn một thời gian, sau đó chuẩn bị đi tiểu thế giới tìm kiếm Khổ mười năm và còn một số tài nguyên tu chân.

Có một nơi thuộc về mình, mục tiêu duy nhất mà Diệp Mặc theo đuổi chính là tu luyện đến cảnh giới cao hơn. Mục tiêu đó của hắn không giống với mưu cầu của người khác, Diệp Mặc biết rằng không ai hiểu được mục tiêu của hắn ngoại trừ vợ hắn. Nhìn từ một hướng khác mà nói hắn là một con người cô đơn đang dạo bước tìm kiếm trên một con đường dài cô độc.

Mục đích chính của chuyến đi đến nhà hàng Đằng Vương của Diệp Mặc là hỏi xem Hỗ Đán và la Tử Lan có biết về chuyện buổi đấu giá, thậm chí tối nay hắn có thể đi lấy đá Ngũ Hành về, nếu như bọn họ không biết thì ngày mai hắn sẽ đi tìm Phan Thắng. Buổi đấu giá cao cấp này không phải tất cả mọi người đều được biết, chỉ có những người đã đạt tới một trình độ nhất định mới có thể biết về sự việc này.

Người đầu tiên mà Diệp Mặc nhìn thấy khi đến Đằng Vương lại là Thẩm Âm, hắn lập tức hiểu được ý của Thẩm Âm, nhưng cho dù Thẩm Âm có nói thế nào thì hắn cũng không tùy tiện ra tay giúp đỡ. Hắn lại không phải là cơ quan từ thiện, dựa vào đâu mà giúp cô ấy chữa bệnh cho bác cô ấy chứ?

- Diệp thần y...

Thẩm Âm nhìn thấy Diệp Mặc liền vội vàng chạy tới chào hỏi.

Diệp Mặc nhíu mày nói:

- Tôi không phải là thầy thuốc, chuyện chữa bệnh chỉ là thỉnh thoảng không có tiền mới hành nghề nghiệp dư thôi, đừng coi tôi như một thầy thuốc.

Lời này Diệp Mặc thực sự không hề nói dối, mấy lần hắn ra tay giúp chữa bệnh cứu người đều là vì không có tiền tiêu. Lần đầu tiên là Tô Tịnh Văn, vì không có tiền. Lần thứ hai là Trác Hữu Sơn, cũng vì một nguyên nhân tương tự là vì không có tiền tiêu, mấy lần tiếp sau đó ở Viện tiên liệu Lạc Nguyệt cũng là vì thiếu tiền.

- Vậy Diệp đại ca, tôi muốn đến ăn chực anh một bữa cơm, nên... nên...

Thẩm Âm vừa nói hai má đã nóng ran đỏ bừng, không phải vì cô xấu hổ mà vì cảm thấy mất mặt. Đường đường là một tiểu thư nhà họ Thẩm mà phải đứng trước cửa Đằng Vương ăn chực một bữa cơm, những lời này cũng thật quả là hạ thấp danh dự. Hơn nữa cô nói ăn chực là ăn chực thật chứ không phải lời nói đùa giữa những người quen biết.

Diệp Mặc thở dài, Thẩm Âm đã nói đến mức này thì nếu như hắn còn không đồng ý thì thật là không phải đạo. Nghĩ đến đây, hắn chỉ còn cách đưa tay lên nói:

- Thôi được, cùng vào nào.

Thẩm Âm nghe thấy Diệp Mặc đã đồng ý, sắc mặt thôi không còn ửng đỏ nữa, lập tức vui mừng nói:

- Đa tạ Diệp thiên ca đã cho tôi có cơ hội này.

Thẩm Âm vừa nói xong thì có hai người bước ra từ trong quán, họ vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì liền nhanh nhẹn đón tiếp.

- Diệp tiên sinh, rất vui được gặp anh!

Hỗ Đán nhìn thấy Diệp Mặc đến, nét vui mừng không hề giả tạo.

La Tử Lan theo sau Hỗ Đán, cô ta cũng rất vui mừng vì Diệp Mặc đã đến. Nhưng hai người nhanh chóng nhìn thấy người đến cùng Diệp Mặc không phải là Hứa Vi hôm trước mà là một người con gái khác.

- Cô là tiểu thư Thẩm Âm của nhà họ Thẩm?

La Tử Lan vừa nhìn đã nhận ra Thẩm Âm.

- Đúng vậy, xin hỏi chị là?

Thẩm Âm không thật quen thuộc với La Tử Lan.

La Tử Lan vội vàng nói:

- Tôi đã đến dự buổi mừng thọ 90 tuổi của Thẩm thái công năm ngoái, đã từng được gặp cô, có thể cô không chú ý.

Là tiểu thư nhà họ Thẩm, lại quen với Diệp Mặc nên không chỉ có La Tử Lan mà cả Hỗ Đán cũng rất khách khí với cô.

Vì bữa cơm này do Diệp Mặc làm chủ nên mấy người bọn họ đều nói chuyện rất vui vẻ. Chỉ có điều thỉnh thoảng La Tử Lan lại dựa vào người Diệp Mặc khiến Thẩm Âm rất khó chịu, cô cảm thấy người phụ nữ này đáng ghét như một con mèo cái đang tìm bạn tình. La Tử Lan vừa nhìn đã biết là người phụ nữ rất khôn khéo, cô ta ra sức lợi dụng ưu thế của cơ thể để che đi tối đa khuyết điểm của khuôn mặt, hơn nữa còn có nét lẳng lơ mà một phụ nữ đã trưởng thành không có được.

Thẩm Âm biết Diệp Mặc không phải là một tên râu rậm, cô cảm thấy nếu như người như Diệp Mặc bị cô ta lôi kéo lên giường thì chẳng khác nào chà đạp đối với Diệp thần y. Nhưng cô lại không thể làm giống như La Tử Lan, thậm chí không thể nhắc nhở Diệp Mặc, điều này khiến cho cô lo lắng một lúc.

Đối với chuyện La Tử Lan có thể lôi kéo Diệp Mặc lên giường hay không thì Thẩm Âm không hề nghi ngờ gì nữa, cô ở nhà họ Thẩm đã lâu, nhìn thấy đã nhiều rồi. Sự xấu xa trong mối quan hệ nam nữ ở một đại gia tộc thực sự là cô được chứng kiến quá nhiều rồi. Chỉ cần là đàn ông thì còn có cái gì là không kiêng, chứ đừng nói có một người đàn bà hấp dẫn thuần thục chủ động muốn nhào tới quấn lấy.

Dự đoán của Thẩm Âm không hề sai, ngay cả Hỗ Đán cũng nhìn ra một chút, anh ta cảm thấy đã sai lầm nghiêm trọng, nếu sớm biết như thế này thì anh ta sớm đã tìm một người đẹp để tiếp Diệp Mặc rồi. La Tử Lan quả thật có suy nghĩ muốn đưa Diệp Mặc lên giường, cô ta là một người phụ nữ khôn khéo, canh bạc ban sáng người khác cho là bản lĩnh của Diệp Mặc lớn, nhưng cô ta thì nghĩ khác.

Theo cô ta, Diệp Mặc có thể thắng toàn bộ, thậm chí có thể biết giá của thứ bên trong phỉ thúy nguyên là bao nhiêu tiền, đó tuyệt đối không phải là chuyện bản lĩnh lớn mà Diệp Mặc nhất định có cách gì đó mà có thể nhìn thấy tình hình bên trong lớp đá.

Bất kể cách Diệp Mặc dùng là đeo kính có phát tia laser hay công nghệ cao gì thì cô ta cũng muốn thu vào tay. Cùng với một tên râu rậm ngủ một vài đêm thì có hề gì, chỉ cần đạt được thứ đó thì phải ngủ cũng hắn suốt một năm cũng không sao.

La Tử Lan tuy không phải là một con mèo hoang đi tìm bạn tình, ai cũng có thể ngủ cùng, nhưng tên râu rậm này lại là một tên có tư cách để ngủ cùng cô ta!!!

Bình luận

Truyện đang đọc