THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Không giống với sự sung sướng của những người khác, Diệp Mặc cảm thấy không hề có chút hứng thú nào, hắn không cần thứ đan dược mà Lỗ Diệp lão tiền bối luyện cho, hắn không tin khả năng luyện đan của mình thấp hơn Lỗ Diệp lão tiền bối đó, về chuyện bây giờ hắn không thể luyện được đan dược Thiên phẩm ngũ cấp, hắn cảm thấy cũng không cần thiết, với tu vi hiện tại của mình, hắn cảm thấy chỉ cần là linh đan thất phẩm trở xuống cũng được, hắn chỉ muốn được vào bên trong Sa Nguyên Dược Cốc thôi, chứ không muốn gì thêm nữa.

Diệp Mặc thấy Mộc Dịch Thanh đứng bên cạnh vô cùng kích động, vỗ vỗ vai y nói:

- Mộc sư huynh, thực tế một chút đi, nằm trong top mười người giỏi nhất không phải là chuyện dễ dàng gì đâu.

Hắn biết Cầm Mộ Tâm giỏi như vậy, mà mới chỉ đứng thứ 22 trong giới luyện đan, trong lòng Diệp Mặc cũng cảm thấy có đôi chút lo lắng, nếu như hắn lấy "Vụ liên tâm hỏa" ra thì chắc chắn việc nằm trong top 10 người giỏi nhất không phải là việc khó khăn gì, thậm chí đứng thứ nhất cũng không phải là không thể.

Nhưng chỉ là hắn muốn sống thêm vài năm nữa, nên cũng không muốn lấy mồi lửa này ra.

...

Nhan Tranh ngồi ở trên khán đài xa xa cũng đã hiểu rõ rồi, hóa ra nếu nằm trong top 10 người giỏi nhất, thì còn có thể khiến cho Lỗ Diệp lão tiền bối đích thân ra tay một lần, chẳng trách đã có người lấy "Tiên Bảo lâu" ra làm lớn chuyện

"Tiên Bảo lâu" có Kim Đan và Nguyên Anh, đối với đám người này, việc khó nhất không phải là việc đi tìm linh thảo, mà là sau khi tìm được linh thảo rồi, không tìm được người luyện đan, một khi được Lỗ Diệp lão tiền bối ra tay giúp đỡ. thì mấy thứ đan dược thăng cấp như Kim Đan, Nguyên Anh, thậm chí là Ngưng thần đan cũng chẳng đáng gì.

Y ngẩng đầu lên, nhìn một lượt những vị giám khảo đang ngồi ở phía cao cao, khóe miệng nở nụ cười chua xót, nếu như sư phụ của Diệp Mặc đại diện cho "Tiên Bảo lâu" tham gia cuộc thi lần này, thì nhất định sẽ có cơ hội khiến cho Lỗ Diệp lão tiền bối phải ra tay, cơ hội này cũng là của chú, chú cũng đã Kim đan viên mãn rồi, chắc chắn sẽ không xuất hiện. Hóa ra bọn họ tranh giành nhau kinh khủng như thế này là để đoạt được cơ hội được Lỗ Diệp lão tiền bối luyện đan cho.

Đương nhiên có lẽ đây cũng chỉ là một nguyên nhân mà thôi, nguyên nhân chủ yếu có lẽ là tên Phong Tích Dục đó đối đầu với chú. Lùi một bước mà nói, cho dù sư phụ của Diệp Mặc có đại diện cho "Tiên Bảo lâu" đi tham gia cuộc thi lần này, nếu như không lọt được vào top 10, thì chắc chắn sau này Phong Tích Dục sẽ lấy chuyện này ra châm chọc, đay nghiến.

Nhan Tranh vừa nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên bất chợt nhìn thấy Diệp Mặc. Trong lòng vô cùng kinh ngạc, sao anh ta lại tới đây? Lại còn là người tham gia thi đấu nữa chứ? Lẽ nào anh ta đã tìm môn phái khác để được làm đại diện tham gia thi đấu? Mặc dù Nhan Tranh rất muốn bước vào để hỏi Diệp Mặc. Nhưng cũng biết cuộc thi sắp bắt đầu rồi, nên anh ta không thể vào được.

...

- Được rồi, tôi đã nói xong về phần giải thưởng, hi vọng mọi người có thể phát huy thành tích tốt nhất của mình trong cuộc thi đấu lần này. Bây giờ tôi xin tuyên bố cuộc thi luyện đan danh nhân đường lần thứ 213 của Bắc Vọng Châu chính thứ bắt đầu...

Cùng với lời tuyên bố của Hồng Kiếm thành chủ của Toái Diệp Thành là một tràng pháo tay như sầm rền vang lên.

Các tu sĩ tham gia dự thi bắt đầu lũ lượt cầm thẻ bài bằng ngọc tiến vào sân khấu.

Diệp Mặc và Mộc Dịch Thanh đã nộp thẻ bài lên, rồi cùng với những người luyện đan khác bước vào căn phòng của vòng thi đấu thứ nhất.

Diệp Mặc vừa bước vào đã biết đây là một căn phòng pháp bảo, nhìn từ bên ngoài, căn phòng này không lớn lắm, nhưng sau khi bước vào, lại cảm thấy rộng lớn vô cùng, có thể chứa được năm sáu nghìn người một lúc, người nào cũng có chỗ ngồi cho riêng mình, không hề có vẻ gì là chật chội hết.

Diệp Mặc lại phát hiện ra chỗ ngồi của mỗi người đều có cấm chế vây quanh, người khác chắc chắn sẽ không thể nhìn trộm được gì.

Mọi người vừa ngồi xuống xong, trước mặt mọi người bỗng trồi lên một phiến ngọc. Diệp Mặc quét một chút, trong phiến ngọc này có hình ảnh của 12 loại dược liệu. Một tên giám khảo bước vào nói với tất cả những người tham gia thi đấu:

- Thời gian thi đấu của vòng thứ nhất là 1 nén hương, 1 nén hương này có thể loại đến 90% người tham gia dự thi.

Diệp Mặc nghe xong câu này, hơi giật mình, thời gian 1 nén hương mà có thể loại tới 90% người tham gia dự thi? Chỗ này cũng phải đến năm sáu nghìn người mà sẽ bị loại hết trong vòng hai tiếng đồng hồ sao. Hóa ra người nhiều cũng chỉ là để hù dọa người ta mà thôi. Hóa ra cái cuộc thi này cũng sợ người ta nói ra nói vào, thế nên không cần biết là người như thế nào đều có thể tham gia được hết, cuối cùng chỉ là nhận được kết quả bị đào thải ra mà thôi. Hơn nữa còn là bị loại ở ngay vòng thứ nhất nữa chứ.

Diệp Mặc kinh ngạc, hình như những người luyện đan khác đều đã quen với việc này rồi, nên không có bất cứ người nào nêu kiến nghị gì, Diệp Mặc nghĩ nghĩ, rồi cũng cảm thấy đây là chuyện bình thường, nếu như mà loại dần dần, thì điều kiện để tham gia cuộc thi đã chẳng dễ dàng như vậy.

Tên giám khảo đó lại nói:

- Các vị, trong tay các vị hiện có hình ảnh của 12 loại linh thảo, mời đánh dấu tên và dược tính của 12 loại linh thảo này, sau đó dùng những loại linh thảo này chế được ít nhất một phương thuốc, còn về phần thuốc thì có thể lựa chọn bao nhiêu tùy ý, nhưng phải là những loại linh thảo có trong phiến ngọc của các vị.

Đơn giản như vậy sao? Diệp Mặc tự nhủ vòng thứ nhất đã loại nhiều người như vậy, làm sao có thể chỉ đưa ra một yêu cầu đơn giản như vậy? Nhưng rất nhanh Diệp Mặc đã nghĩ ra, yêu cầu này dường như không hề đơn giản như vậy, ít nhất thì viết một đơn thuốc cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Hắn cảm thấy đơn giản bởi vì hắn là một Đan vương, hơn nữa còn là một đan vương tu luyện "Tam Sinh Quyết".

Diệp Mặc lại dùng thần thức quét một lượt về phía phiến ngọc, phát hiện hắn biết về 12 loại linh dược này. Có 3 loại hắn vốn không biết, nhưng sau khi có được "vật" thì ba loại này hắn cũng đã biết rồi.

Nghĩ đến đây trong lòng Diệp Mặc thầm cảm thấy đắc ý, yêu cầu này cứ như là ra cho một mình hắn vậy. Nếu như không có cuốn sách "vật" đó thì nhiều nhất hắn cũng chỉ biết đến có 9 loại mà thôi, hơn nữa Diệp Mặc cũng tin rằng cho dù người khác có lợi hại đến đâu thì cũng không thể có kiến thức rộng hơn hắn được. Nếu như hắn không có "Vật", không nhận biết được 3 loại còn lại. Thì có thể khẳng định chắc chắn rằng những người khác chắc cũng không thể nhận ra được.

Diệp Mặc không hề nghĩ ngợi gì hết, liền khắc luôn tên của những loại linh dược này lên tấm ngọc bài, nhưng thần thức của hắn vừa mới chuyển động, thì lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, cả người đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, thầm thốt lên một tiếng nguy hiểm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thiếu chút nữa thì đã trúng kế của Đồng mặt đen rồi, may mà vẫn chưa bắt đầu viết, cuốn sách "Vật" này ngoài hắn được xem ra còn có Đồng mặt đen và Tư Mã Bạch Kiểm, ba loại dược liệu xuất hiện ở đây chắc chắn là do hai thằng cha đó nghĩ ra.

Nói không chừng hai tên này còn lấy những dược liệu trong "vật" ra để làm đề thi cũng nên, một khi đã có người nhận ra ba loại dược liệu này, thì ai sẽ là kẻ bị nghi ngờ nhiều nhất. Đúng là một đề thi thâm hiểm, đây gần như là đề thi ra cho hắn. Nhưng không phải vì muốn tốt cho hắn mà vì muốn hắn phải ra mặt.

Móa nó, đúng là khó đề phòng, Diệp Mặc chửi thầm, hắn đã chắc chắn rằng Đồng mặt đen làm chuyện này, đối với hai thằng cha này mình phải cực kỳ cẩn thận, không thể không đề phòng cảnh giác với bọn chúng được.

Ngẫm nghĩ một chút Diệp Mặc vẫn viết tên của 9 loại dược liệu kia lên. Chỉ có điều nếu chỉ viết tên 9 loại dược liệu này thì rất có khả năng sẽ bị loại khỏi cuộc thi, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, cái mạng nhỏ này quan trọng hơn nhiều so với việc vào Sa Nguyên Dược Cốc.

Hơn nữa Diệp Mặc cho rằng hắn viết được tên của 9 loại dược liệu này cũng chưa chắc sẽ bị loại, bởi vì có hai loại dược liệu hắn đã từng đọc được trong cuốn "Thần Dược Môn".

Cuốn sách đó ghi chép lại bốn châu một biển của đại lục Lạc Nguyệt, Diệp Mặc rất hiểu về đại lục Lạc Nguyệt, và phần lớn kiến thức đó có được là nhờ cuốn nhật ký đó, cuốn nhật ký đó là của một tu sĩ Trúc Cơ, cả đời ông ta chưa từng đi qua Đông Huyền Châu. Cuối cùng thì chết già ở "Thần Dược Môn".

Còn mặt sau của cuốn nhật ký đó ghi chép về 10 loại dược liệu hiếm gặp, có hai loại trong 12 loại ngày hôm nay. Thế nên mới nói, Diệp Mặc cho rằng cho dù hắn có viết thiếu 3 loại đó, thì cũng chưa chắc đã thua. Bởi những tu sĩ chưa từng đọc "Vật" nói không chừng còn nhận biết được ít hơn hắn.

Diệp Mặc đối với việc luyện đan cũng có sự tự tin nhất định, có thể nói được xếp vào hàng đầu những người luyện đan. Cho dù chỉ có 9 loại dược liệu, nhưng căn cứ vào dược tính của từng loại thuốc, hắn cũng có thể tạo ra được một phương thuốc.

Phương thuốc cần phải được kiểm chứng, Diệp Mặc không có cách nào để kiểm chứng, nhưng Diệp Mặc cũng biết người khác cũng không có cách nào để kiểm chứng cả, tính thành công của phương thuốc của hắn không lớn, nhưng cách hắn xây dựng nên đơn thuốc của mình rất có căn cứ, hơn nữa tại sao lại dùng thuốc như vậy hắn cũng viết rất rõ ràng.

Đồng thời thông qua yêu cầu này, Diệp Mặc cũng có thể nhìn ra người ra đề cũng không yêu cầu phương thuốc của người tham gia thi đấu phải chính xác 100%, bọn họ chỉ lấy đơn thuốc làm lí do mà thôi, chỉ cần ai có đủ lý do, thì người đó sẽ được điểm cao.

Diệp Mặc đưa ra phương thuốc có tên gọi là "Chức thần đan" là một phương thuốc thuộc linh đan tứ phẩm, hắn căn cứ vào loại "dẫn thần thảo" một loại linh thảo tứ phẩm để viết ra phương thuốc này.

"Dẫn thần thảo" thuộc linh thảo tứ phẩm, có một tính năng quan trọng đó là làm gia tăng sức mạnh cho thần thức, nhưng có một điều đáng tiếc cho dược sư đó chính là loại thuốc này không thể cho thêm vào đan dược. Thế nên "Dẫn thần thảo" chỉ có thể được dùng trực tiếp mà thôi. Nói như vậy, hiệu suất của nó chỉ đạt được 1, 2 phần, gây ra lãng phí rất lớn.

Diệp Mặc dùng việc lĩnh ngộ "Huyễn vân đao pháp" dựa vào đao pháp để khống chế linh khí, trong thời gian luyện đan đã chia tính năng của "Dẫn thần thảo" ra làm nhiều phần, mỗi phần lại dùng thần thức khống chế linh khí của chúng, cứ thế khiến cho dược tính của "Dẫn thần thảo" không bị mất đi chút nào, tận dụng đến 8 phần công dụng của nó.

Tuy nhiên "Chức thần đan" là phương thuốc dựa vào "Huyễn vân đao pháp" nếu như phương thuốc này thực sự có hiệu quả, thì ngoài hắn ra không có người nào có thể luyện được phương thuốc này cả.

Nếu muốn luyện được "Chức thần đan" thì trước tiên phải là một Linh đan sư tứ phẩm, sau đó còn phải biết pháp quyết của "Huyễn vân phi toàn đao", nếu không lúc luyện đan sẽ không biết làm cách nào để khống chế linh khí. Và điều quan trọng nhất là thần thức của người luyện đan phải mạnh, nếu không thì căn bản là không thể làm nổi.

Sau khi nghĩ ra phương thuốc này, Diệp Mặc cảm thấy rất có hứng thú, và muốn thử một chút.

Điều quan trọng là "Chức thần đan" là đan dược tứ phẩm, hơn nữa lại còn là loại đan dược có liên quan đến thần thức. Trong giới Tu Chân, bình thường chỉ cần là thứ liên quan đến thần thức, thì vô cùng khó kiếm, bởi vì đan dược liên quan đến thần thức rất khó kiếm, thế nên lúc đầu Diệp Mặc chế ra "Phục thần đan" loại đan dược đó mới trở nên quý giá khác thường.

Sở dĩ "Phục thần đan" quý giá như vậy bởi vì dược liệu để chế ra nó không những quý hơn "Chức thần đan" rất nhiều lần, mà còn có chức năng phục hồi thần thức. Nó là thuộc loại đan dược tam phẩm. Còn "Chức thần đan" chỉ có tác dụng tăng thêm sức mạnh cho thần thức và chữa bệnh mà thôi.

Diệp Mặc viết ra phương thuốc "Chức thần đan", chủ khảo tuyên bố:

- Thời gian một nén nhang đã hết, mời các vị Đan sư đến quảng trường thi đấu chờ kết quả.

Diệp Mặc đi theo những người khác ra ngoài, nghe họ bàn bạc, thì biết rằng có quá nhiều người ra về mà không có đáp án. Không ngờ việc viết nên một phương thuốc từ những dược liệu có sẵn lại khó khăn đến như vậy, cho dù không yêu cầu phương thuốc đấy có thể dùng được, thì cũng đã là rất khó rồi. Huống hồ, trong phiến ngọc đó còn có rất nhiều loại dược liệu chưa từng nhìn thấy bao giờ...

Bình luận

Truyện đang đọc