An Chỉ Kỳ nhanh chóng phản ứng lại, cô vội vàng nói với Mục Tâm:
- Mục Tâm, em không cần lo lắng, em cứ trở về trước chờ tin tức đi. Đình Đình cung chủ nhất định sẽ cố hết sức giúp em.
Thấy Mục Tâm đã được An Chỉ Kỳ khuyên nhủ rời đi, thì Đình Đình mới nghi hoặc hỏi:
- Chị Kỳ Kỳ, có phải chị có chuyện muốn nói với em hay không?
Trong mắt An Chỉ Kỳ đã không còn sự khiếp sợ như vừa rồi nữa, thậm chí còn có chút kinh hỉ mà nắm lấy tay Đình Đình rồi nói:
- Đình Đình, đây chính là một cơ hội tốt, bài vị linh hồn của cung chủ đã vỡ vụn, thì có nghĩa là cung chủ đã xảy ra chuyện rồi, em cần phải tranh thủ thời gian mời tất cả mọi người trong cung dự họp hội nghị. Sau đó thông qua chuyện này mà nắm quyền lực của Băng Thần Cung vào trong tay. Còn về phần phải nói như thế nào, thì chị nghĩ rằng chị hẳn là phải dạy trước cho em rồi. Nhanh lên, tới đây đi, vấn đề này cần phải làm càng nhanh càng tốt.
- A...
Đình Đình ngây ngẩn cả người, vô thức hỏi lên:
- Cho dù là cung chủ đã xảy ra chuyện rồi, thì còn có đại trưởng lão, mới vừa rồi chúng ta quên không hỏi chút Mục Tâm xem...
An Chỉ Kỳ vội vàng nói:
- Là chị cố ý không hỏi đấy. Em lát nữa chỉ cần nói rằng em đã quá quan tâm tới việc cung chủ xảy ra chuyện, cho nên không có tâm tư hỏi về đại trưởng lão. Cung chủ đã xảy ra chuyện rồi, thì đại trưởng lão chắc chắn sẽ không có kết cục tốt hơn đâu, lát nữa em cứ tự mình hỏi trong đại hội trưởng lão thì sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nói xong thì An Chỉ Kỳ lại bổ xung thêm:
- Kỳ thực chị còn có một lo lắng không nói cho em biết, đó chính là cung chủ đã có ý tứ hạ em xuống. Một khi em không còn là thiếu cung chủ, thì em chắc chắn sẽ trở thành đồ chơi trong tay hai tên phế vật con trai của cung chủ, ngay cả chị cũng không khá hơn chút nào. Cho nên, em nhất định phải nắm lấy cái cơ hội này. Cái người đã giết chết cung chủ kia chính là đã cứu chúng ta một mạng, thực sự là một người tốt mà.
- Được...
Đình Đình lần này không còn chút do dự nào nữa, kiên định gật đầu. Cô đã hoàn toàn hiểu được ý của chị Kỳ Kỳ. Chỉ có nắm lấy quyền lực vào trong tay, thì cô mới có thể an toàn, mới có thể có được lượng tài nguyên tu luyện lớn nhất. Có lượng lớn tài nguyên tu luyện, thì cô mới có thể nhanh chóng thăng cấp, từ đó mà bảo vệ cho quyền lực của mình.
Trong đại điện xa hoa nhất của Băng Thần Cung, vẫn giống như lần tước, hầu như là tất cả trưởng lão và nghi trượng đều có mặt đầy đủ ở nơi này. Thứ duy nhất khác với lần trước chính là cung chủ đã không còn ngồi ở trên chiếc ghế chủ vị nữa rồi, mà đã đổi thành người thiếu nữ lần trước đứng ơ bên cạnh cung chủ.
Thiếu nữ tên Mục Tâm lúc này đang quỳ gối ở giữa đại điện, cả người run rẩy.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Cho dù là vài tên trưởng lão cũng đều đang chau mày, không có người nào nói chuyện cả.
Đình Đình có chút khẩn trương, nhưng nghĩ đến thương lượng giữa mình và chị Kỳ Kỳ lúc tước, thì cô liền cố gắng trấn áp nội tâm khẩn trương của mình xuống, tận lực khiến cho giọng điệu của mình có sự trầm lắng rồi nói:
- Băng Thần Cung chúng ta gần đây liên tiếp xảy ra chuyện. Đầu tiên là nhị thiếu gia mất tại Nam An Châu, sau đó thì cung chủ cũng tiếp tục mất tại Nam An Châu. Trong nội tâm của tôi vô cùng bi thương, hoàn toàn không có chủ trương gì, cúi xin các vị trưởng lão đại nhân chỉ rõ cho. Băng Thần Cung chúng ta nên làm gì bây giờ?
Đây là cách nói mà cô và An Chỉ Kỳ đã thương lượng tốt với nhau từ trước. Hiện tại thì nhất định phải tự hạ thấp tư thái của mình trước mặt các vị trưởng lão, nhất định phải khiến cho các vị trưởng lão biết rằng, hiện tại chỉ có Đình Đình cô có thể tiếp tục ngồi ở vị trí của cung chủ, thì bọn họ mới có được lợi ích lớn nhất. Nhưng lại không thể để cho các vị trưởng lão kia có ý tranh đoạt vị trí quyền lực này, bằng không thì cái được sẽ không đủ bù cho cái mất.
Một tên trưởng lão Hóa Chân tầng chín gật đầu. Đối với thái độ của Đình Đình thì y có chút thỏa mãn. Y đã gần đạt tới Hóa Chân viên mãn, cho nên đối với quyền lực thì căn bản là không hề có chút tâm tư nào, y chỉ cần được tồn kính và được cung cấp đủ lượng tài nguyên tu luyện là tốt rồi.
Trưởng lão Hóa Chân tầng sáu Liễu Hề Sanh lúc trước đã biết việc Lãng Nguyệt đi Nam An Châu, thỉ hiện tại thấy tình huống này y liền đứng ra nói với Mục Tâm đang quỳ ở trên mặt đất:
- Vật Văn trưởng lão thì không có tin tức gì sao?
Mục Tâm liền run giọng đáp:
- Sau khi tiểu nữ nhìn thấy linh hồn bài của cung chủ vỡ vụn, thì đã ngây dại ra, sau đó tiểu nữ lại nhìn sang linh hồn bài của đại trưởng lão. Mặc dù nó không vỡ vụn, nhưng cũng đã biến thành màu trắng toát.
- Phi thăng rồi sao?...
Vài tên trưởng lão Hóa Chân vừa nghe thấy việc bài vị linh hồn đã biến thành màu trắng, thì lập tức đã biết được rằng đại trưởng lão đã phi thăng rồi. Bọn họ nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ khó hiểu. Theo lý thuyết thì phải là linh hồn bài của đại trưởng lão vỡ vụn, còn cung chủ phi thăng thì mới đúng. Nhưng sự thực thì lại hoàn toàn ngược lại. Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mục Tâm xong khi trả lời xong, thì trong lòng rất khẩn trương. Nhưng không hề có ai để ý tới một tiểu nhân vật không hề quan trọng như cô cả, cũng không hề có ai đưa ra ý định đem cô chôn cùng cung chủ cả.
Đình Đình thấy như vậy thì liền phất tay lên nói với Mục Tâm:
- Ngươi trước tiên cứ trở về đi, tiếp tục túc trực bên các bài vị linh hồn. Có tình huống đặc biệt nào xảy ra, thì phải lập tức báo lên với các vị trưởng lão trước tiên, hoặc là báo lại với ta.
- Vâng.
Mục Tâm cố nén tâm tình kích động lui ra. Cô không thể nào không kích động được, bởi vì cô không hề nghe được cung chủ hay vị trưởng lão nào nói muốn đem cô chôn cùng cung chủ tiền nhiêm cả. Câu nói kia của thiếu cung chủ thì chính là có ý để cho cô sau này tiếp tục thủ hộ bên các bài vị linh hồn, không cần phải lo lắng việc khác.
Có mấy vị nghi trượng đều đã hiểu được ý của Đình Đình, chính là không hề muốn đem nữ tỳ kia đi chôn cùng với cung chủ tiền nhiệm. Điều này quả thực là không phù hợp với đạo lý. Không lâu trước đây, cung chủ đã từng lập ra quy định. Sau khi có bài vị linh hồn bị vỡ, thì người trông coi bài vi sẽ phải bị chôn cùng. Điều này đã trở thành quy củ của Băng Thần Cung rồi, vì sao lại không làm theo?
Tuy rằng ở đây còn chưa tới lượt vài vị nghi trượng lên tiếng, nhưng loại chuyện phá hư quy củ nàỵ, thì khiến một tên nghi trượng tu vi Thừa Đỉnh không nhịn được. Cho nên y liền đi ra ôm quyền hành lễ với các vị trưởng lão, sau đó mới lại tùy ý hành lễ với Đình Đình một chút. Hiển nhiên động tác này của y chính là có ý ám chỉ thiếu cung chủ không được xếp ngang hàng với mấy vị trưởng lão.
Thấy một màn này, thì trong lòng Đình Đình cũng có chút khẩn trương. Cô biết là lần này cô nhất định phải lập uy thì mới có thể xác lập được địa vị của mình. Đáng tiếc chính là, cô lại không có nửa phần vốn liếng để mà lập uy.
Vị nghi trượng kia sau khi hành lễ xong thì mới nói:
- Thiếu cung chủ. Lần trước cung chủ tiền nhiệm đã nói rằng quy củ của Băng Thần Cung không được phép phá bỏ. Nhưng tới nay chỉ mới có vài ngày, thì quy củ của Băng Thần Cung chúng ta đã bị phá hủy rồi sao? Bài vị linh hồn của cung chủ vỡ vụn, thiếu cung chủ thì lại không để cho nữ tỳ trông coi bài vị linh hồn kia chôn cùng. Ngôn Miêu Phỉ thực sự không hiểu, thỉnh thiếu cung chủ chỉ giáo cho.
Lần tước cung chủ đã từng nói nếu như Đại Vân tái phạm sai lầm này, thì chính Đại Vân sẽ là người phải bị chôn cùng. Tuy rằng vị nghi trượng kia không hề nói ra, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe hiểu được.
Mục Tâm hiện đang đứng ở một bên, nghe được lời này, thì hai chân nhất thời mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất rồi.
Đình Đình thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, thì cô biết bản thân mình hiện tại nhất định phải lập uy, bằng không thì chỉ lát nữa thôi là cô sẽ lập tức phải đối mặt với cái chết. Cho dù là không có vị trưởng lão nào ủng hộ cho cô, thì cô cũng nhất định phải xuất ra khí thế của mình, bằng không thì có người nào sẽ ủng hộ cho cô chứ?
Nghĩ tới đây, thì Đình Đình liền cười lạnh:
- Ngôn chấp sự, ta hỏi ngươi, sau khi cung chủ tiền nhiệm phi thăng hoặc là bất hạnh ngã xuống, thì quy củ của Băng Thần Cung chúng ta là như thế nào? Có phải là sẽ không cần cung chủ nữa hay không?
Trong lòng Ngôn Miêu Phỉ cả kinh, y biết rằng vừa rồi mình đã nói sai một câu rồi. Bất quá hiện tại mấy vị trưởng lão đều đang ở bên cạnh, cho nên y căn bản là không dám không trả lời câu hỏi của Đình Đình. Y cũng không có chút do dự nào mà đáp lại:
- Đương nhiên không phải. Nếu như là cung chủ tiền nhiệm phi thăng, hoặc là gặp phải chuyện không may, thì vị trí cung chủ sau đó sẽ lập tức được thiếu cung chủ đảm nhiệm. Nếu như Băng Thần Cung không có thiếu cung chủ, thì vị trí cung chủ sẽ do hội đồng trưởng lão tuyển ra.
Đình Đình buồn bã nói:
- Cung chủ tiền nhiệm chính là sư phụ của ta, người đã bất hạnh ngã xuống, cho nên trong nội tâm của ta cũng vô cùng đau xót...
Chỉ mới nói được nửa câu, thì Đình Đình bỗng nhiên chuyển thân, đứng lên vỗ mạnh vào bàn, chỉ tay vào vị Ngôn chấp sự kia rồi tức giận quát lớn:
- Quy củ của Băng Thần Cung chúng ta sâm nghiêm, vậy mà ngươi tại sao lại dám nói những lời như vậy? Căn cứ vào quy củ của Băng Thần Cung, thì ta đã là đương kim cung chủ, còn ngươi thì lại luôn mồm gọi ta là thiếu cung chủ, chăng lẽ quyền lực của ngươi còn lớn hơn mấy vị trưởng lão sao? Muốn đoạt vị trí cung chủ của ta sao?
Trong lòng Ngôn Miêu Phỉ càng kinh hoàng hơn. Y không ngờ rằng thiếu cung chủ vốn khúm núm này sau khi cung chủ tiền nhiệm chết đi, thì lại có sự biến hóa to lớn như vậy. Y len lén nhìn thoáng qua vài vị chấp sự và mấy vị trưởng lão xung quanh, phát hiện rằng không có ai muốn đứng ra nói giúp cho y, tất cả đều có cùng một bộ dáng đó là chuyện không liên quan đến mình.
Tuy rằng trong lòng y có chút hối hận, nhưng Ngôn Miêu Phỉ y vẫn kiên trì nói tiếp:
- Cung chủ, vừa rồi là thuộc hạ lờ lời. Nhưng quy củ của Băng Thần Cung chúng ta...
Đình Đình hiệp một đã chiếm được thế thượng phong, liền tiếp tục hừ lạnh cắt đứt lời Ngôn Miêu Phỉ muốn nói:
- Quy củ của Băng Thần Cung chúng ta là do ai định ra?
- Đương nhiên là cung chủ tiền nhiệm...
Ngôn Miêu Phỉ sau khi nói xong, thì dường như đã cảm nhận được lời nói này có chỗ hổng.
Đình Đình căn bản là không để ý tới Ngôn Miêu Phỉ, buồn bã nói:
- Băng Thần Cung chúng ta truyền thừa vài vạn năm, hôm nay lại gặp phải chuyện bất hạnh này. Nếu như chúng ta lại vì chuyện này, mà giết đi người của mình, thì đây chăng phải là ‘thân giả thống cừu giả khoái sao? (người thân thì đau khổ, kẻ thù thì vui vẻ - Ý nói: Người thân đã bị kẻ thù hại, mà người nhà lại làm theo ý muốn của kẻ thù)
Lúc này thì một tên trưởng lão Hóa Chân liền ừ một tiếng rồi đứng ra nói:
- Cung chủ nói không sai. Nhưng chính Ngôn Miêu Phỉ đã phạm thượng, thì cần phải chịu sự trách phạt của cung chủ.
Đình Đình thấy trưởng lão vừa đứng ra nói chính là Bằng trưởng lão, sư tổ của An Chỉ Kỳ, thì trong lòng lập tức đại hỉ. Sư tổ của chị An Chỉ Kỳ quả là không tệ, đúng thời điểm mấu chốt thì đã giúp mình. Nếu như lời mình nói vừa rồi, không có trưởng lão nào đồng ý, thì đó chính là một quyền đánh hụt, càng không có nửa điểm thuyết phục nào.
Ngôn Miêu Phỉ nghe được trưởng lão Hóa Chân đã đứng ra ủng hộ cho Đình Đình, thì lập tức biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn rồi, vội vã khom người rồi nói:
- Là lỗi lầm của thuộc hạ, xin cung chủ trách phạt.
Một thanh âm lạnh lùng lập tức vang lên:
- Nếu dám ở chỗ này mà mạo phạm cung chủ, thì cũng không cần phải chịu trách phạt nữa.
Thanh âm này vừa vang lên, thì đã có một đạo 'Chân nguyên thủ’ duỗi ra. Ngôn chấp sự kinh hãi nhìn đạo 'Chân nguyên thủ’ này nắm lấy mình, đảo mắt cái đã biến y thành một vũng máu rồi.
Khiến cho Đình Đình và những vị chấp sự khác kinh ngạc chính là người ra tay giết Ngôn chấp sự không phải là sư phụ truyền day của cung chủ Yến trưởng lão, cũng khôngphải là Bằng trưởng lão, mà là Liễu Hề Sanh, Liễu trưởng lão.
Đình Đình rất nhanh đã hiểu được đây chính là tín hiệu ủng hộ của Liễu Hề Sanh, cho nên cô liền nói nhanh:
- Hiện tại Băng Thần Cung chúng ta gặp đại nạn, cũng may là còn có mấy vị trưởng lão. Nhưng đối phương có thể khiến cho cung chủ tiền nhiệm của chúng ta phải ngã xuống, thì nếu chúng ta tùy tiện xuất thủ cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi mà thôi. Để có thể báo thù cho cung chủ tiền nhiệm, thì ta kiến nghị Băng Thần Cung từ nay sẽ lại lần nữa khôi phục quy củ cũ, tạm thời phong cung năm mươi năm. Các vị trưởng lão phải nỗ lực đề thăng tu vi của mình. Sau khi thực lực của chúng ta đã đủ mạnh, thì chúng ta nhất định sẽ phải báo thù cho cung chủ tiền nhiệm.
Phong cung năm mươi năm chính là việc mà Đình Đình cô đã âm thầm thương lượng cùng An Chỉ Kỳ. Có thời gian năm mươi năm này, thì các cô cũng có thể trở nên lớn mạnh hơn. Chí ít thì tu vi cũng sẽ đề thăng được lên đẳng cấp cao hơn, sau đó sẽ không còn sợ đông sợ tây nữa rồi.
Lúc này thì vài tên chấp sự đều hai mặt nhìn nhau. Phong cung năm mươi năm, vậy thì hai vị thiếu gia đã đi ra ngoài phải làm sao? Ý tứ của tân cung chủ rất rõ ràng rồi, đó chính là sẽ không để cho hai vị thiếu gia có thể trở về nữa. Huống chi cái gì mà chờ năm mươi năm sau báo thù chứ, đây quả thực là một chuyện cười mà. Bọn họ không ngờ vị thiếu cung chủ này sau khi thượng vị, lại có thể quả quyết tới như vậy.