THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc đang vui vẻ nói chuyện cùng Mục Tiểu Vận, Mục Tiểu Vận nhẹ nhỏm vượt qua lôi kiếp Tiên tôn, lúc này cũng đã là một vị Tiên tôn sơ kỳ rồi. Chính vào lúc này hắn nhân được tin tức của Vô Ảnh truyền đến, khi thần thức của hắn quét ra ngoài cửa hàng, lập tức hừ lạnh một tiếng.

- Sao vậy? Tướng công?

Mục Tiểu Vận lập tức cảm thấy hỏa khí của Diệp Mặc.

- Có người muốn ăn cướp cửa hàng của chúng ta, em cũng ra ngoài giải sầu một tí đi.

Diệp Mặc nói xong liền dẫn Mục Tiểu Vận ra khỏi Thế giới trang vàng.



- Thích Xuyên, anh đến phủ thành chủ chào hỏi, cứ nói Đô đình Thần môn ta và Phục gia Đan Khí các trong Luân Lan Thánh Đạo thành có chút mâu thuẫn, đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ đích thân đến quấy rầy một chuyến.

Tên Dục đạo Thánh đế sau khi vào cửa hàng, sớm đã nhìn ra Thần đan của cửa hàng này đều là hàng thật giá thật. Thế lực của Phục thị Thần giác trong Luân Lan Thánh Đạo thành không dám đắc tội, nhưng cũng không có nghĩa là Đô đình Thần mon cũng không dám đắc tội.

Những người trong cửa hàng lúc này mới chợt hiểu ra, hóa ra hai vị Thánh đế này con đem Đan Khí các này trở thành Phục thị Thần giác hồi đó. Hai lão cổ hủ này, cũng không biết bao lâu rồi chưa đến Luân Lan Thánh Đạo thành, không ngờ không biết đan dược các của Phục gia sớm đã bị người ta tiêu diệt rồi, còn cho rằng Lạc Nguyệt Đan Khí Thánh các này cũng dễ ức hiếp như vậy nữa.

- Khoan đã…

Một tên Tiên đế đứng sau lưng Dục đạo Thánh đế kia chặn chặn lại Tiên đế tên Thích Xuyên.

- Sao? Nguồn tại http://Truyện FULL

Tên Dục đạo Thánh đế này mặt sầm lại, có chút không vui.

Tiên đế ngăn Thích Xuyên lại mau chóng bước lên trước cung kính nói:

- Lư trưởng lão, cửa hàng của Phục gia dường như sớm đã bị người ta lấy đi rồi, bây giờ cửa hàng này không của Phục gia nữa.

- Hừ, trong này có một Tiên đế duy nhất tên Phục Phi, lúc trước tôi đến Luân Lan Thánh Đạo thành cũng gặp một lần. Bây giờ người này vẫn ở đây. Cửa hàng này cho dù giao cho người khác, cũng có liên quan đến Phục thị, chỉ là một…

- Chỉ là một Phục thị thì đã làm sao?

Cùng với giọng nói truyền đến, Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận cũng đã từ trên lầu đi xuống.

Đối với người trên tầng hai không ngờ mình không quan sát thấy, tên Dục đạo Thánh đế này cũng giật mình, nhưng khi lão nhìn rõ Diệp Mặc chỉ là một Tiên đế, còn Mục Tiểu Vận bên cạnh chỉ là một Tiên tôn, thì lập tức cười khẩy nói:

- Đô đình Thần môn ta có thể lật tay một cái là tiêu diệt.

- Trưởng lão, nghe nói Đan Khí các này có liên quan đến Đại nhật Thần sơn. Tây Rừng Bảo của Luân Lan Thánh Đạo thành chính là của Đại nhật Thần sơn…

Tên Tiên đế phía sau cùng kia tin tức rõ ràng cũng nhanh nhạy hơn chút, truyền âm cho tên Dục đạo Thánh đế họ Lư này nói.

Đại nhật Thần sơn là tông môn viễn cổ, nhưng năm đó đã mai danh ẩn tích rồi, mấy năm gần đây mới quật khởi lại. Tên Dục đạo Thánh đế họ Lư này rõ ràng cũng biết Đại nhật Thần sơn, lão cau mày, Đô đình Thần môn mặc dù không sợ Đại nhật Thần sơn, nhưng cũng không muốn có mâu thuẫn với Đại nhật Thần sơn. Chuyện này cho dù có dính dáng đến Đại nhật Thần sơn, lão cũng không muốn quan tâm, cùng lắm thì đợi lát nữa đến Tây Rừng Bảo giải thích một chút là xong.

- Lão đại, anh cuối cùng cũng xuống rồi, mấy người chúng em bị ức hiếp lắm rồi đấy. Tên khốn nạn này còn đá em một cái…

Vô Ảnh nhìn thấy Diệp Mặc sớm đã nước mắt nước mũi đầm đìa chạy qua rồi.

Thanh Như mắt sáng lên, cô hoàn toàn không ngờ có thể gặp được Diệp Mặc trong Thần Phần vực. Cô mau chóng bước đến trước mặt Diệp Mặc cảm kích nói:

- Sư huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật không ngờ, Đan Khí các này là do anh mở.

Diệp Mặc cũng nhìn thấy Thanh Như, cho dù Thanh Như có che một mảnh lụa mỏng, hắn chỉ cần liếc một cái là nhận ra. Hắn rất có thiện cảm với Thanh Như, nhưng không ngờ Thanh Như lại xuất hiện trong Thánh đạo Tàn giới. Lập tức liền gạt tên Thánh đế phá cửa hàng sang một bên, vui mừng nói:

- Thanh Như tiên tử, không ngờ cô cũng đến nơi này.

- Thanh Như, hắn chính là…

Mỹ phụ trung niên kia nhìn thấy Thanh Như chào hỏi Diệp Mặc, lập tức nghi ngờ hỏi.

- Sư phụ, đây chính là vị sư huynh đã cứu con mấy lần mà con nói với sư phụ đấy, cũng là người bị đại trận Băng Thần vây khốn.

Thanh Như nói xong liền mau chóng nói với Diệp Mặc:

- Đây là Đại cung chủ, cũng là sư phụ của tôi, từ sau khi tôi rời khỏi tông mông, đều đi cùng sư phụ.

- Hoá ra là Đại cung chủ, tôi tên Diệp Mặc, chúc mừng Đại cung chủ Chứng đạo Thánh đế thành công.

Mặc dù Diệp Mặc cũng không có thiện cảm với Băng Thần cung, nhưng Đại cung chủ này hắn cũng chưa từng gặp qua, bây giờ Đại cung chủ của Băng Thần cung cũng không phải là cô ấy nữa. Hơn nữa nghe Thanh Như kể lại, Đại cung chủ này làm người cũng không tệ.

Đại cung chủ mau chóng đáp lại:

- Tôi sớm đã không còn là Đại cung chhủ nữa rồi, Diệp các chủ gọi tôi Ngu Tú là được rồi…

Tên Dục đạo Thánh đế kia đuổi đến căn bản cũng không để ý Diệp Mặc và Đại cung chủ đang nói chuyện, trực tiếp đưa tay chộp lấy Đại cung chủ, đồng thời hừ lạnh nói:

- Mau dẫn hai người này đi, những chuyện còn lại, tự tôi đến Tây Rừng Bảo giải thích.

Ngu Tú nhìn thấy Dục đạo Thánh đế này ra tay, mau chóng phóng ra một pháp bảo nói:

- Không cần ra tay trong này, tôi đi cùng các anh, chuyện của tôi không liên quan gì đến nơi này.

Lúc này cô cũng hối hận vào trong cửa hàng của Diệp Mặc rồi, chẳng những không tìm được sự giúp đỡ đã đành, còn liên lụy đến Diệp Mặc nữa. Tu vi của Diệp Mặc chỉ là Tiên đế, đối mặt với hai Thánh đế, quả thực cũng chẳng có chút năng lực phản kháng nào.

- Đến cửa hàng của ta ăn cướp còn muốn đi sao?

Diệp Mặc nhanh hơn một bưóc, vung tay lên đấm ra một quyền, toàn bộ pháp tắc thần thông đều có được sự phát huy vô cùng tinh tế trong quyền này, căn bản cũng không cần dùng bất kỳ pháp quyết nào, cũng không cần dùng bất kỳ thủ pháp nào, một quyền này đánh ra, cả cửa hàng liền trở nên lạnh hơn.

Từng đường băng hàn có thể đông cứng không gian bắt đầu tàn sát, Tiên tôn có tu vi kém hơn chút, thậm chí phải lập tức vận công chống cự. Còn tên Dục đạo Thánh đế đứng mũi chịu sáo kia sắc mặt lại càng đại biến hơn, Diệp Mặc vừa vung tay ra, lão liền biết Diệp Mặc tuyệt đối không phải là một Tiên đế, đừng nói là một Tiên đế, cho dù là một Tố đạo Thánh đế, cũng không htể nào thi triển được thần thông như của Diệp Mặc này.

Trong không gian xung quanh lão dường như trong khắc này hoàn toàn bị đông cứng lại, hơn nữa loại băng hàn này càng lúc càng ác liệt hơn, thậm chí còn muốn vậy khốn lão lại.

Cảm nhận được không gian trong nháy mắt đông cứng lại, tên Dục đạo Thánh đế này sắc mặt đại biến, lão lập tức biết mình còn kémxa tên các chủ vừa mới đi xuống kia.

Lúc này lão làm gì còn để ý đến những thứ khác, toàn thân huyết sắc bốc lên, dường như trong nháy mắt lão bị trói chặt trong không gian đông cứng này, màu máu cuồn cuộn toàn thân lão cũng đã hoàn toàn phá được không gian đông cứng này.

Âm thanh răng rắc vang lên, những người xung quanh kinh dị nhìn không gian vốn dĩ không có thứ gì, giống như băng cứng rạn nứt, huyết sắc văng khắp nơi. Tên Dục đạo Thánh đế kia giống như một mũi tên máu xông ra ngoài cửa hàng.

Những người đứng bên ngoài im lặng, tất cả những người trong Luân Lan Thánh Đạo thành đều biết Lạc Nguyệt Đan Khí Thánh các không tầm thường, cũng không có ai ngờ đến các chủ này lợi hại đến mức này, chiêu đầu tiên đã khiến Dục đạo Thánh đế chạy trốn chật vật như vậy rồi.

Diệp Mặc cười khẩy, căn bản cũng không thèm đuổi theo tên Dục đạo Thánh đế này, chỉ ném ra vài trận kỳ, đồng thời lại đấm ra một quyền.

Toàn bộ việc này chỉ diễn ra trong nháy mắt, tên Tố đạo Thánh đế vẫn còn trong cửa hàng cũng đã phản ứng lại. Bọn họ đã gặp phải thiết bản, một chiêu của đối phương liền ép lui một Dục đạo Thánh đế, y cũng chỉ là một Tố đạo Thánh đế, làm sao có cơ hội chứ?

- Tiên hữu khoan hãy động thủ, đây chỉ là hiểu nhầm, chúng tôi đều là người của Đô đình Thần môn…

Đô đình Thần môn cũng là tông môn cực lớn trong Thánh đạo Tàn giới, nhưng cho dù là tông môn có lớn đi nữa, trong mắt Diệp Mặc cũng chỉ như vậy mà thôi. Hắn đến Đại nhật Thần sơn và Thần nữ Thánh môn cũng dám đánh, làm gì còn sợ một Đô đình Thần môn?

Quyền đạo thần thông Liệt Không, lúc này Liệt Không của Diệp Mặc hoàn toàn không còn khí thế cuốn toàn bộ sát thế không gian như lúc trước nữa, mà càng nội liễm khống chế một khoảng không gian bên trong quyền này. Chỉ có tên Tố đạo Thánh đế nằm trong khoảng không gian này mới biết, bản thân mình đang nằm trong trạng thái đáng sợ như nào.

Sát thế đè nén ác liệt như vậy, bị người ta dùng một quyền bao lấy đập đến, tên Tố đạo Thánh đế này cho dù muốn xin tha mạng cũng không có thời gian mở miệng nữa. Y cần phải chặn được quyền này, sau đó mới có cơ hội cầu xin tha mạng.

Một khắc sau, y liền muốn phóng ra một tấm chắn, nhưng cùng lúc đó, trong thức hải của y lại xuất hiện một đường đao màu tím. Đươòng đao màu tím đó giống như ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, khiến thức hải của y lập tức bị chém thành hai mảnh.

Đối phó với một Tố đạo Thánh đế, dung thuật thần thông của Diệp Mặc thậm chí cũng không cần đánh lén, trực tiếp dùng thần thức vực đánh tan phòng ngự của đối phương, đánh vào thức hải của đối phương.

Tên Tố đạo Thánh đế này còn chưa hoàn toàn phóng tấm chắn kia ra, tấm chắn đó bỗng nhiên rơi xuống, sau đó Liệt Không quyền của Diệp Mặc cũng đã hoàn toàn xé rách y.

Một tiếng nổ vang lên, tên Tố đạo Thánh đế này đến bã vụn cũng không còn.

Bùm…

Tên Dục đạo Thánh đế hóa thành huyết quang xông ra khỏi thần thông Băng Không của Diệp Mặc chạy cũng chưa được bao xa, liền bị một cấm chế vô hình chặn lại.

Lão lập tức hiểu ra xung quanh cửa hàng này đều là cấm chế phòng ngự, không được sự đồng ý của Diệp Mặc, thì bất kỳ ai cũng không thể nào chạy thoát được.

Sau khi hiểu ra điều này, tên Dục đạo Thánh đế quyết định quay người lại, sắc mặt khó coi nhìn Diệp Mặc ôm quyền nói:

- Tôi là Dục đạo trưởng lão Lư Khâu Cố của Đô đình Thần môn, vì một mực bế quan, vừa mới ra ngoài, nên cũng không biết cửa hàng này là của tiên hữu, nên đã mạo phạm, xin tiên hữu bỏ qua. Những tổn thất kia, Đô đình Thần môn tôi nguyện ý bồi thường toàn bộ.

Còn hai tên Tiên đế của Đô đình Thần môn kia, lại càng sắc mặt tráng bẹch đứng một bên. Sau khi Bác Nghệ trưởng lão nói mình là người của Đô đình Thần môn, đối phương vẫn dám giết chết, rõ ràng đối phương không sợ Đô đình Thần môn. Bây giờ vận mệnh của bọn họ đang nằm trong tay đối phương, chỉ cần đối phương bằng lòng, thì lúc nào cũng có thể giết được ba người bọn họ.

- Đô đình Thần môn là thứ gì? Ta chưa từng nghe nói qua. Bất luận là ai, dám động đến cửa hàng của ta, thì chuẩn bị chết đi.

Diệp Mặc quả thực cũng chưa từng nghe nói đến Đô đình Thần môn, đừng nói gì là chưa từng nghe nói, cho dù nghe nói đến rồi, động đến cửa hàng của hắn, cũng chỉ có con đường chết.

Lư Khâu Cố sắc mặt trở nên khó coi, lão biết mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, mới muốn dùng tông môn để ngăn chặn đối phương. Bây giờ Diệp Mặc đến Đô đình Thần môn cũng không coi ra gì, lão lấy Đô đình Thần môn để cầu tình rõ ràng là không được rồi.

Không đợi lão tiếp tục nói, Tử Đao của Diệp Mặc cũng đã bổ ra, vừa rồi trong cửa hàng, hắn sợ cửa hàng của mình bị đánh tan tành, bây giờ cũng ra khỏi cửa hàng rồi, hắn làm gì còn cố kỵ nữa.

Không gian lập tức trầm xuống, không khí lưu động cũng chầm chậm ngưng tụ lại, một đường đao vân uốn éo giống như cầu vòng uốn lượn từ trên trời hạ xuống, mang theo ánh sáng màu tím rực rỡ và sát thế không gian pha tạp vây lấy Lư Khâu Cố lại.

Thần thông Đao đạo, Lạc Ngân Đao Văn.

Bình luận

Truyện đang đọc