Khi Tô Tĩnh Văn tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường, hơn nữa, áo khoác đã được cởi ra, cô chợt hoang mang, sợ hãi giống như bị rơi xuống địa ngục
Cô nhớ rõ mình đã uống rượu đến trưa, sau đó có một vài người muốn đưa cô về nhà, sau đó… Tô Tĩnh Văn đột nhiên giật mình. Bình thường, cô chưa bao giờ uống rượu ở ngoài nhưng hôm qua, vì chuyện Diệp Mặc kết hôn mà cô dâu không phải là cô nên trong lòng cô thấy rất buồn, lúc này mới một mình mượn rượu giải sầu.
Cô liền vén chăn lên, và phát hiện trên người mình không có gì bất thường, lẽ nào cô không bị sao ư?
- Cô đã tỉnh rồi à?
Trì Uyển Thanh đi tới, cô nhìn thấy Tô Tĩnh Văn đã dậy liền hỏi.
- Cô là?
Tô Tĩnh Văn nhìn Trì Uyển Thanh một cách nghi hoặc, cô hình như đã hiểu được, cô gái này đã đưa cô về đây.
Nghĩ đến đây, cô không đợi Trì Uyển Thanh nói chuyện, liền hỏi:
- Tối hôm qua là cô đưa tôi về à?
- Đúng vậy, vừa lúc tôi ở quán rượu đó, sau đó nhìn thấy cô đang say nên tiện đem cô về nhà tôi luôn. Tôi tên là Trì Uyển Thanh, còn chưa biết gọi cô thế nào?
Trì Uyển Thanh khẽ mỉm cười nói.
Tô Tĩnh Văn liền an tâm lại, cô ngầm thở phào một cái, liền đáp:
- Xin lỗi nhé, hôm qua đã phiền cô rồi, cảm ơn cô. Tôi tên là Tô Tĩnh Văn…
- Sao cơ? Cô chính là Tô Tĩnh Văn?
Trì Uyển Thanh vui mừng nói.
- Cô biết tôi sao?
Tô Tĩnh Văn nghi hoặc nhìn Trì Uyển Thanh, cô hình như không quen Trì Uyển Thanh, cô ấy sao có thể biết mình được?
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnTrì Uyển Thanh vội khoát tay nói:
- Là tôi nghe Khinh Tuyết nói. Có một khoảng thời gian ngắn, tôi và Khinh Tuyết cùng ở đây, sau có nghe nói về cô. Sinh nhật lần trước của cô, điệu nhảy đầu tiên là Diệp Mặc nhảy cùng cô đúng không?
- Cô quen Khinh Tuyết?
Tô Tĩnh Văn cũng vui mừng, nhưng sau khi nghe tới Diệp Mặc, nét mặt của cô có chút buồn rầu.
- Cô sao vậy?
Trì Uyển Thanh hỏi xong câu này cũng liền biết được nguyên nhân gì. Cô hỏi một cách run run:
- Chị Tĩnh Văn, có phải là vì Diệp Mặc kết hôn không?
Tô Tĩnh Văn gật gật đầu, cô rất nhanh liền hiểu được cảm xúc của Trì Uyển Thanh, cô kinh ngạc nhìn Trì Uyển Thanh. Lẽ nào cô gái này và Diệp Mặc cũng có dây dưa gì sao? Sao cứ là cô gái xinh đẹp thì hắn lại quen vậy?
Hình như hiểu được ý trong mắt của Tô Tĩnh Văn, Trì Uyển Thanh tự giễu cười, liền đáp:
- Anh Diệp đã cứu tôi, lại còn tặng Tiểu Lang cho tôi, anh ấy… Dù sao tôi cũng hơi thích anh ấy. Chị biết không, trong nhà tôi sẽ không có ai đồng ý cho tôi và anh, hơn nữa, anh Diệp cũng có người trong lòng rồi, nên…, cho nên, đây chỉ là suy nghĩ của mình tôi thôi. Chị Tĩnh Văn, chị đừng bận tâm nhiều, thực ra, hôm qua tôi đến nhà người thân, sau đó nhìn thấy chị…
Hóa ra là thế, Tô Tĩnh Văn đã hiểu. Mình sao có thể giống Trì Uyển Thanh được? Diệp Mặc từ trước tới giờ chưa có ý gì với cô ấy
Thứ gì đó mà con người không đi tranh lấy, thì rất nhanh sẽ không thuộc về mình. Tô Tĩnh Văn liền thở dài. Nhưng cô cũng thấy có chút u ám trong lòng, mình đã không dành lấy sao? Có thể nói, Diệp Mặc vốn dĩ cũng chưa từng cho cô cơ hội nào để cô bắt lấy.
Bất luận mình có biết hắn chính là một đại sư hay không, nhưng lần đầu tiên gặp hắn, quả thực có chút bất đồng với hắn. Nếu không, cô cũng chẳng mời hắn đến tham dự vũ hội sinh nhật mình, cũng không mời hắn cùng nhảy bài đầu tiên, đồng nghĩa với việc sẽ không đeo cái vòng tay thô ráp hắn tặng trên tay rồi, càng sẽ không ở trong tiểu viện của hắn tại Ninh Hải.
Lúc này Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh kia đã rúc vào lòng hắn rồi, mà mình lại uống rượu say ở nơi u ám này. Tô Tĩnh Văn lại tự giễu cười, lúc trước khi Ninh Khinh Tuyết yêu cầu kết hôn giả với Diệp Mặc, cô vẫn đang tìm đại sư kia. Nếu lúc đó, mình chủ động một chút thì kết cục đã hoàn toàn không giống giờ rồi.
- Chị làm sao vậy, chị Tĩnh văn?
Trì Uyển Thanh hỏi lần thứ hai.
Tô Tĩnh Văn lắc đầu không trả lời.
- Đúng rồi, chị Tĩnh Văn, chị có biết Diệp Mặc kết hôn với ai không? Có phải là Ninh Khinh Tuyết không?
Trì Uyển Thanh đột nhiên muốn biết, rốt cục Diệp Mặc đã lấy ai.
Tô Tĩnh Văn gật đầu, có chút chua xót đáp:
- Đúng đấy, chỉ là một lần mà hắn đã lấy hai người, Khinh Tuyết và Lạc Ảnh. Đây là em gái của hắn, Diệp Lăng nói cho tôi biết, thế nên…
- Chị Tĩnh Văn, chị nói hắn lấy hai vợ ư? Cái này, này, …
Trì Uyển Thanh mở to mắt kinh ngạc, sao có thể thế chứ?
Tô Tĩnh Văn cười đau khổ, lúc sau mới lên tiếng:
- Bởi vì Lạc Nguyệt là của hắn, quốc gia kia cũng là của hắn…
- Cái gì?
Trì Uyển Thanh hoàn toàn chấn động, cô không ngờ Lạc Nguyệt, nổi tiếng thế giới, hấp dẫn toàn thế giới ấy lại là của Diệp Mặc.
…
Sau hôm kết hôn, hầu như mỗi ngày Diệp Mặc đều ở cùng với Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết. Hơn nữa, Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết cũng biết, Diệp Mặc sắp rời khỏi Lạc Nguyệt, nên lại càng quấn quýt si mê.
Mấy tháng nay, ba người đã đi qua rất nhiều nơi, Mai Nội Tuyết Sơn không chỉ đi một lần, điều đáng tiếc là, họ vẫn chưa gặp được con cáo tuyết nhung kia. Ninh Khinh Tuyết giờ đã đạt đến luyện khí tầng ba, tuy chưa thể đạp kiếm bay lên nhưng cũng có thể dùng kiếm đả thương kẻ thù.
Đường Bắc Vi đã nhận được phi kiếm mà Diệp Mặc tặng, con người cô so với trước kia đã trầm mặc hơn nhiều, nhưng tu luyện của cô đã chăm chỉ hẳn lên. Duy có Diệp Lăng, vốn dĩ làm xong việc hằng ngày rồi thì có thể cùng Đường Bắc Vi luyện, nhưng vì Đường Bắc Vi giờ nắm vững tu luyện, cô lại không thể tu luyện giống Đường Bắc Vi được nên chỉ có thể luyện cổ võ hằng ngày.
Trái lại, tu vi của Lạc Ảnh tương đối mà nói thì có thấp đi một chút, nhưng cũng phá được luyện khí tầng một, đang vào luyện khí tầng hai.
Nhưng khi Diệp Mặc hỏi cô về việc cuốn nhật ký kia, cô tới giờ vẫn cười tủm tỉm, không muốn nhắc tới chủ đề cuốn nhật ký đó. Cô cũng không nói bên trong nhật ký có ghi cái gì, làm cho Diệp Mặc cũng chẳng biết làm sao.
Ba tháng sau, Lạc Ảnh đã dần dần bước vào nề nếp, tất cả công việc đều được tiến hành đâu ra đấy, Diệp Mặc lại phải nói lời từ biệt với đám người Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, một mình rời khỏi Lạc Nguyệt.
Hắn biết nếu vẫn ở lại Lạc Nguyệt thì chỉ có thể chết già giống mấy người bình thường mà thôi. Thậm chí có thể nói, cứ cho là Lạc Ảnh, Ninh Khinh Tuyết, Đường Bắc Vi có thể tu luyện tới Trúc cơ nhưng Diệp Mặc hắn lại không có cách nào tu luyện tới trúc cơ được.
Tư chất của hắn quyết định, nếu không tìm thấy cơ duyên thì tu chân của hắn so với đám người Lạc Ảnh, Ninh Khinh Tuyết còn kém xa. Thậm chí Diệp Mặc có thể nghĩ tới, nếu hắn vẫn ở Lạc Nguyệt, một ngày nào đó, tóc mình sẽ bạc đi, trong khi Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đã đến Trúc cơ, họ chỉ có thể nhìn mình già đi, không biết làm thế nào. Cuối cùng cũng sẽ đi theo hắn, đây là kết quả mà hắn không mong muốn, điều mà hắn muốn mãi mãi sẽ không xảy ra mấy việc này.
Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đều biết suy nghĩ của Diệp Mặc, tuy không muốn Diệp Mặc rời xa mình nhưng vẫn tiễn Diệp Mặc rời khỏi Lạc Nguyệt. Họ cũng chẳng hỏi Diệp Mặc đi đâu, vì họ biết, nếu Diệp Mặc muốn nói thì nhất định sẽ nói.
Lạc Phi nhìn ba người họ từ xa, trong lòng cô có chút buồn bã. Diệp Mặc đã kết hôn rồi, tiểu sư muội nhất định không biết, nhưng cho dù tiểu sư muội biết thì có sao chứ? Nếu cô ấy đã vào tiểu thế giới rồi thì sẽ không ra được, mà Diệp Mặc cũng không vào được.
Lạc Phi thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, xoay người rời khỏi.
…
Diệp Mặc đã tìm rất lâu ở Nam cực cũng không tìm thấy cái túi xanh mà An Chỉ Kỳ đã nói. Theo lời của An Chỉ Kỳ thì lúc đó Đông Phương Vượng có để một ít đồ ở đây, mà mấy thứ đó được đựng trong cái túi màu xanh lam.
Sở dĩ, tìm đến chỗ mà Đông Phương Vượng đã để lại đồ là vì Diệp Mặc cảm thấy gã Đông Phương Vượng cũng là một mối đe dọa. Nếu không phải hắn không có cách nào tìm được Đông Phương Đường ở đâu thì hắn đã giết Đông Phương Vượng từ lâu rồi.
Nhưng nếu chưa tìm được, Diệp Mặc cũng không để trong lòng, với bản lĩnh bây giờ của Đông Phương Vượng mà nói thì gã không làm cách nào chiếm được Lạc Nguyệt, huống hồ Khinh Tuyết và Bắc Vi cũng đã luyện khí tầng ba.
Diệp Mặc đi thẳng tới dãy núi Hoành Đoạn. Tuy muốn vào tiểu thế giới nhưng trong tay không có bảy viên linh thạch, cũng không có người linh căn để Thiên Khu hút máu nên hắn chỉ có thể lấy ba viên linh thạch trong tay thử vậy.
Bởi vì thôn Yên Lý ở dãy Hoành Đoạn, mà Diệp Mặc lần đầu gặp Lạc Ảnh cũng ở thôn Yên Lý, rồi kết hôn với Lạc Ảnh nên Diệp Mặc lần này đến đây là muốn xem căn phòng nhỏ ấy còn không.
Nhưng Diệp Mặc vừa tới lại phát hiện một loại tử khí u ám, tuy vẫn có mấy người phụ nữ giặt đồ ở cửa nhưng hoàn toàn không có cảnh tượng huyên náo của tiếng chó sủa, tiếng gà gáy như trước kia nữa.
Vòng vo trong thôn một cách cẩn thận, Diệp Mặc mới phát hiện nơi này có rất nhiều âm khí, vắng đi rất nhiều tiếng chơi đùa của trẻ con, tuy rằng âm khí đó không thể nhìn thấy nhưng lại ảnh hưởng rất lớn tới những người ở đây.
Tuy không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì nhưng nhất định Diệp Mặc không để âm khí này ở lại đây hại người nữa. Hắn lấy ra âm sát châu, thần thức cuốn động ở dưới, toàn bộ âm khí bao trùm nơi này đã bị âm sát châu hút đi. Đang lúc Diệp Mặc muốn tới hỏi sự tình thì một tia sáng hồng lóe lên, trực tiếp tiến vào chỗ sâu trong dãy Hoành Đoạn
Hầu như suýt nữa thì Diệp Mặc không suy nghĩ mà đi cùng theo, âm hồn đã cô đọng thành sợi chỉ, Diệp Mặc không phải lần đầu nhìn thấy. Lần trước lúc ở chân núi Đoạn Đỉnh, hắn đã nhìn thấy rồi, không ngờ lần này lại nhìn thấy ở dãy Hoành Đoạn. Loại âm hồn này muốn hại người thường cũng rất kín đáo, giống như Diệp Mặc đã gặp loại âm khí này bao trùm toàn bộ thôn trang, lại rất hiếm thấy.
Âm hồn đã biến thành chỉ đỏ đó hình như rất sợ Diệp Mặc, nó nhìn thấy Diệp Mặc đuổi theo thì tốc độ càng nhanh hơn.
Diệp Mặc đuổi theo sợi chỉ này phát hiện ra, hắn đã đến được nơi mà hắn muốn đến, chính là cái thung lũng thiên nhiên trong "Hoành Đoạn Thất Tinh".
- Đạo hữu, cứu ta…
Âm hồn bị Diệp Mặc đuổi theo đó bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
- Là cô?
Diệp Mặc đã nhìn thấy đạo cô Giai Uấn đang ngồi xổm tại Thiên Khu, hắn không ngờ đạo cô này còn ở đây. Chỉ là bây giờ khí huyết trên người cô rất mạnh, rất dễ thấy đã hồi phục được tu vi. Hơn nữa, da mặt của cô hồng hào hơn nhiều, hình như còn trẻ ra một vài tuổi.