- Anh không thể xuống Tu Chân Giới, nhưng anh thăng thiên vốn cũng không phải là thăng thiên một cách bình thường, hơn nữa.....
Diệp Mặc theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn Tô Tĩnh Văn, không nói thêm gì đi nữa, bàn tay lớn đã chụp tới.
Tô Tĩnh Văn rên nhẹ một tiếng, lại lạc đường vào trong đó...
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tô Tĩnh Văn mới lại thở dốc vài tiếng, nhìn Diệp Mặc thấp giọng nói:
- Có một sư tỷ tên là Băng Du tới tìm anh, sau khi cô ấy nghe nói anh mất tích, lại đã rời khỏi Mặc Nguyệt tiên tông, không biết đi nơi nào rồi.
Diệp Mặc nghe thấy tên Chân Băng Du, lập tức có chút không được tự nhiên. Hắn sau khi thăng thiên Tiên Giới, nhìn thấy rất nhiều Tiên Tử xinh đẹp. Nhưng hắn chưa bao giờ động lòng đối với những cô gái này dù chỉ một chút, duy nhất từng có mộng tưởng đối với Chân Băng Du. Đương nhiên đó là trong hoàn cảnh đặc biệt mới có, bây giờ Tô Tĩnh Văn vừa nhắc tới Chân Băng Du, Diệp Mặc lập tức cũng nhớ tới từng ly từng tý khi ở cùng Chân Băng Du.
Thật lâu Diệp Mặc mới thở dài nói:
- Đạo tâm của Chân Băng Du và Đạo tâm của anh hoàn toàn bất đồng, em có biết cô ấy gọi cái này là gì không?
- Gọi là gì?
- Ham muốn xác thịt mà thôi.
- Khó nghe muốn chết.
- Đúng rồi Tĩnh Văn, anh dạy cho em bắt đầu luyện thể được không?
- Tại sao phải luyện thể.
- Luyện xong em sẽ biết.
...
Từ khi Diệp Mặc trở về, tiên đế Tật Lôi gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông, Mặc Nguyệt tiên tông đã thành tiêu điểm của toàn bộ Hạ Thiên Vực. Một vài tông môn và Thiên Chủ cũng đang lo lắng khi Mặc Nguyệt tiên tông chính thức cử hành đại lễ lập phái lần này, cần phải tặng quà gì đây.
Cái không giống với lúc trước chính là, lúc trước là nghe nói Mặc Nguyệt tiên tông có tiên đế gia nhập, nhưng không rõ ràng lắm. Lần này là đã xác minh tiên đế Tật Lôi vẫn luôn ở lại tiên thành Mặc Nguyệt gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông, đừng nói Hạ Thiên Vực, cho dù là Trung Thiên vực, có một tông môn Tiên đế, đã là đỉnh cao của đỉnh cao rồi.
Mặc Nguyệt tiên tông lúc này toàn tông đều huy động hết, Diệp Mặc thì bắt đầu bố trí hộ sơn đại trận và tụ linh tiên trận cho Mặc Nguyệt tiên tông.
Lần này Diệp Mặc đã không có bất kì hạn chế gì nữa, hắn đặt ba mươi sáu dòng tiên linh mạch cực phẩm vào phía dưới Mặc Nguyệt tiên tông, đồng thời lại đặt ba dòng tiên linh mạch cực phẩm vào tiên thành Mặc Nguyệt.
Mười vạn Hư Không Ngự Sát Trận được Diệp Mặc một lần nữa sửa chữa điều chỉnh, bây giờ cách thức bày trận của Diệp Mặc hoàn toàn bất đồng với lúc trước. Hắn dùng thời gian trọn nửa năm quy hoạch trận pháp lại một lần nữa, luyện chế trận kỳ lại một lần. Nửa năm sau, hộ sơn tiên trận của Mặc Nguyệt tiên tông mới lại hoàn toàn khép lại. Đây là một cái tiên trận cấp chín đúng nghĩa, Diệp Mặc không tiếc sử dụng các loại tiên tài cao cấp và tiên linh mạch cực phẩm để bố trí.
Trong nháy mắt khi tiên trận hợp lại, khí thế của Mặc Nguyệt tiên tông trong nháy mắt bắt đầu hùng vĩ hẳn lên, khí thế đế tông hùng vĩ tràn trề vừa nhìn đã thấy lồ lộ, chỉ cần nhìn ngắm Mặc Nguyệt tiên tông trong tiên trận, là có thể dâng lên một loại cảm giác hùng vĩ hùng tráng, lại càng không cần phải nói quanh năm sống ở nơi đây rồi.
Tiên đế Tật Lôi đứng trên một đỉnh núi trong Mặc Nguyệt tiên tông nhìn ngắm đại trận đã hợp lại, càng cảm khái mãi thôi. Y cảm thấy lựa chọn của mình hoàn toàn chính xác, Diệp tông chủ căn bản chính là một huyền thoại vĩnh cửu của Tiên Giới. Tuổi tác không lớn, nhưng bất kể là tu vi, trình độ trận pháp hay là luyện đan đều là đỉnh cao của cả Tiên Giới. Y có thể khẳng định, Diệp Mặc bố trí mười vạn Hư Không Ngự Sát Trận này, hiện giờ ở Tiên Giới còn chưa có người thứ hai có thể bố trí được.
Đừng nói thời gian một năm, cho dù là thời gian mười năm, cũng không thể có người bố trí ra được.
Đại trận này căn bản là bố trí để phòng ngự Tiên đế vây công, có loại hộ sơn tiên trận này, cho dù là Mặc Nguyệt tiên tông không có Tiên đế, thế thì sao chứ? Cái gì là khí thế của đế tông? Đây mới thật sự là khí thế của đế tông chứ.
...
Sườn núi Nhược Phong ở Văn Cử Thiên, đây là nơi lúc trước Diệp Mặc thăng thiên, Diệp Mặc sau khi bố trí xong hộ sơn đại trận cho Mặc Nguyệt tiên tông, nơi đầu tiên hắn tới chính là nơi này.
Người của Đại lục Lạc Nguyệt không cách nào thăng thiên, khiến cho Diệp Mặc cực kỳ lo lắng. Điều hắn có thể nghĩ tới chỉ có vị trí mà mình thăng thiên, muốn từ thăng thiên điện tìm biện pháp tiến vào Tu Chân Giới, đó là chuyện tuyệt đối không thể. Nơi duy nhất có thể tiến hành chính là tìm đến không gian yếu ớt, sau đó thử một chút xem có thể xé rách không gian được hay không.
Bình thường chỗ yếu nhất đều là vị trí tu sĩ thăng thiên, mà hắn không phải là thăng thiên theo cách bình thường, vị trí kia nhất định là nơi yếu kém nhất rồi.
Diệp Mặc rất rõ ràng, cho dù là hắn đã tìm được nơi lúc trước hắn thăng thiên, muốn xé rách không gian ở nơi này, chỉ sợ cũng không phải là chuyện đơn giản.
Đừng thấy trong lúc hai Tiên đế đỉnh cao đánh nhau thường xuyên xuất hiện một vài vết nứt không gian thật nhỏ, nhưng loại vết nứt đó là không có cách nào xé rách để tiến vào. Bởi vì loại vết nứt thật nhỏ đó, sẽ biến mất trong chớp mắt không thấy gì nữa, tuyệt đối không có khả năng xé rách ra thêm.
Không gian của Tiên Giới vững chắc vô cùng, cho dù là với Tiên đế mà nói, cũng không phải có thể tùy tiện phá vỡ ra.
Hơn nữa, cho dù là anh xé rách ra, thì sao chứ, có thể là nơi không gian anh xé rách tương ứng là một nơi anh hoàn toàn không biết, hoặc là một giao diện khác, cũng có thể là khe hở hư không.
Cho nên nói trừ phi cực kỳ bất đắc dĩ, thì sẽ không có người nào thông qua xé rách không gian để tìm kiếm một nơi khác cả, đương nhiên, đây cũng không phải là tùy tiện một người nào cũng có thể làm được.
Diệp Mặc biết sườn núi Nhược Phong Văn Cử Thiên là nơi hắn thăng thiên, chỗ đó xé rách ra hẳn là có một thế giới tàn tạ đổ nát, thế giới sứt mẻ tàn tạ có năm cái cột trụ. Lúc trước hắn chính là từ thế giới đó độ kiếp, sau đó thông qua phương thức của riêng mình thăng thiên đến Tiên Giới không theo một cách bình thường.
Hôm nay hắn hoặc là chỉ cần lại xé rách ở đây, là có thể trở lại thế giới sứt mẻ tàn tạ có năm cây cột lúc trước. Diệp Mặc tin tưởng lúc trước hắn chỉ có Hóa Chân nên không cách nào luyện hóa thế giới kia, cũng không có cách nào xé rách thế giới kia, nên mới khiến hắn không thể một lần nữa trở lại Vô Tâm Hải của đại lục Lạc Nguyệt.
Mà bây giờ hắn đã là tu vi Tiên đế, chỉ cần hắn có thể một lần nữa tiến vào cái thế giới sứt mẻ tàn tạ có năm cây cột kia, nói không chừng hắn sẽ có biện pháp lại trở lại Vô Tâm Hải. Cho dù là không thể trở về đến Vô Tâm Hải, có lẽ hắn cũng có thể tìm thấy khe hở hư không.
Sườn núi Nhược Phong vẫn giống như trước kia, vẫn là mảnh đất khắp nơi đều là đất đá nửa mềm nửa cứng, trơ trụi đến mức ngay cả tiên linh khí cũng pha tạp không chịu nổi.
Diệp Mặc đã tìm được nơi lúc trước hắn thăng thiên, bắt đầu bố trí trận kỳ che giấu. Ba ngày sau, hắn đã hoàn toàn phong tỏa mảnh không gian này lại. Hắn sợ động tĩnh mình xé rách không gian quá lớn, khiến cho những nơi còn lại của Văn Cử Thiên bị sụp đổ. Với năng lực hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể làm đến mức phá hư không gian ổn định của Văn Cử Thiên.
Sau khi chuẩn bị xong, Diệp Mặc lập tức vận chuyển Tiên Nguyên toàn thân đưa tay vồ vào không khí. Một tầng ngăn cách mơ hồ bị Diệp Mặc cảm giác được, nhưng lập tức hắn lại vô cùng phiền muộn buông lỏng tay của mình ra.
Với tu vi hiện tại của hắn, có lẽ có thể cảm thụ được kết giới của không gian, nhưng muốn xé rách không gian, thì còn thiếu sót rất nhiều.
Diệp Mặc phóng ra Tử Đao, lại vận chuyển Tiên Nguyên bổ ra một đao, không gian chung quanh trong nháy mắt đã bị một đao kia đánh cho run lên. Hàng loạt tiếng vang nặng nề truyền đến, một vết nứt hư không cực kỳ nhỏ xuất hiện trước mặt Diệp Mặc. Diệp Mặc không dám nghĩ lại, lại đưa tay bắt tới vết nứt kia, đồng thời đưa tay kéo ra một phát.
Uỳnh...
Vết nứt lập tức mở rộng ra, trong hư không đen thùi lùi, một lực lượng đáng sợ tới cực điểm đánh tới, luồng lực lượng này trực tiếp đụng vào ngực Diệp Mặc.
Thanh âm "Răng rắc..." không ngừng vang lên, xương ngực của Diệp Mặc từng cái từng cái bị lôi kéo đứt gãy, trên không trung hắn điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi, giống như con quay bị loại lực hư không này xoay tròn trên không trung.
Lập tức lại là một luồng lực hút hoàn toàn khác biệt, hơn nữa khủng bố tới cực điểm truyền đến, tựa như muốn đem Diệp Mặc vào trong cái khe hở không gian kia.
Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, vốn là hắn muốn thông qua nơi này tiến vào cái thế giới tàn tạ đổ nát có năm cái trụ kia, nhưng bây giờ hắn biết rõ hắn tuyệt đối không thể đi vào.
Không gian ở nơi này đáng sợ như thế, một khi hắn đi vào, sẽ vĩnh viễn không có ngày trở ra. Từ nơi này xé rách rồi đi vào đã khó khăn như thế, nếu lại từ bên trong đi ra chẳng phải là càng thêm khó khăn? Xem ra tu vi của hắn vẫn còn quá kém, căn bản là không thể xé rách không gian của Tiên Giới. Cho dù là không gian yếu nhất, hắn cũng không thể xé rách.
Sau khi biết mình không thể đi vào, Diệp Mặc điên cuồng lui về phía sau, loại lực hút trong hư không kia hình như còn càng lúc càng lớn, Diệp Mặc lại cũng không kịp lo mấy chuyện còn lại nữa. Gượng ép vận chuyển Tiên Nguyên, ngừng sự tiến vào của mình.
Uỳnh...
Không gian bị Diệp Mặc bổ ra rốt cuộc đã khép lại, loại lực hút kia biến mất, Diệp Mặc rơi xuống từ trên không, ngã trên mặt đất không cách nào nhúc nhích được.
Lực phản Tiên Nguyên mạnh mẽ truyền đến, Diệp Mặc lại điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi. Lúc hắn đánh nhau với người khác, cũng chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy.
Diệp Mặc vội vàng nuốt thêm một viên Thanh Linh nguyên đan, trong lòng thầm nghĩ mà sợ hãi. Nếu như không gian bị hắn xé ra không được mình khép lại, tất nhiên hắn sẽ bị cuốn vào trong hư không. Tạm thời bất luận không gian mà hắn bị cuốn vào có phải là thế giới sứt mẻ tàn tạ có năm cái trụ mà hắn muốn tìm hay không, cho dù là không gian mà hắn đi vào kia có là cái thế giới đó, thì hắn làm sao mà có thể đi ra được? Hắn có thể đảm bảo là chắc chắn luyện hóa được cái thế giới kia sao?
Tình trạng vết thương chậm rãi khép lại, Diệp Mặc có chút thầm lấy làm may mắn, may mắn hắn không có dùng Cốt Tiễn để xé rách không gian nơi này, một khi Cốt Tiễn màu vàng bị không gian này mang đi, hắn đi đâu tìm đây? Xem ra hắn chỉ có thể đợi sau khi Khai Nỉ trở về, hỏi Khai Nỉ một chút, lúc trước Lục Chính Quần làm thế nào để tiến vào Tu Chân Giới?
Diệp Mặc đang muốn thu hồi trận kỳ, hai bóng người đã rơi vào bên cạnh Diệp Mặc. Tới là hai người một nam một nữ, nam là tu vi Đại Ất Tiên, tiên nữ là tu vi Huyền tiên hậu kỳ đỉnh cao.
- Ồ, là anh?
Tiên nữ nọ nhìn Diệp Mặc kinh ngạc thốt lên.
Diệp Mặc chậm rãi đứng lên, hắn không thể tưởng được ở chỗ này còn thực sự gặp được người quen. Tiên nữ nọ đúng là cô gái lúc trước hắn vừa mới thăng thiên Tiên Giới, tại cửa Bỉ Dực tiên thành gặp phải, Tiên tử Dặc Nghiên. Nhưng nghĩ đến cũng bình thường, Bỉ Dực tiên thành cách nơi này không xa. Dặc Nghiên Tiên Tử thường xuyên đi Bỉ Dực tiên thành, ở chỗ này có thể gặp phải cô cũng chẳng có gì lạ.
- Dặc Nghiên sư muội, muội biết người này?
Nam tiên kia nghi ngờ hỏi một câu.
Dặc Nghiên Tiên Tử gật gật đầu nói:
- Vâng, năm đó Bỉ Dực tiên thành luyện khí, tại cửa thành tiên thành Bỉ Dực muội đã gặp hắn một lần. Không nghĩ tới hắn vẫn còn ở Bỉ Dực tiên thành, lại bị thương nặng như vậy.
Người đàn ông kia không nghe ra ý tứ trong câu nói của Dặc Nghiên tiên tử, Diệp Mặc lại hiểu, năm đó mình để lộ Giác Hồn Tảo, chắc chắn là đã bị kẻ có ý đồ nhắm trúng. Nói không chừng có người tìm kiếm hắn khắp nơi, nhưng mình đã đào tẩu. Chính vì vậy, mình xuất hiện lần nữa tại phụ cận Bỉ Dực tiên thành, tiên tử Dặc Nghiên mới cảm thấy kỳ quái.