THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc đứng nguyên tại chỗ cảm thấy có chút thất vọng, khi hắn bắn mũi Cốt tiễn màu vàng kim thứ tư ra, Thác Bạt Phi Dương liền gọi Thánh phủ màu vàng kim ra, muốn chặn lại mũi tên thứ tư này của hắn. Chỉ có điều bị thần thông Thuấn Tức của hắn cắt ngang, cuối cùng cũng chưa hoàn toàn gọi Thánh phủ ra đã lại biến mất rồi.

Chính vì vậy, Diệp Mặc trước giờ vẫn cho rằng Thánh phủ bị biến mất này có thể vẫn ở nguyên chỗ cũ, bây giờ nhìn thấy Thánh phủ không ở trong này, hắn vô cùng thất vọng. Thánh phủ không có ở đây, thì không thể nào điều tra được bí mật của Thác Bạt Phi Dương, cũng không thể nào tìm được đồ của Thác Bạt Phi Dương.

Diệp Mặc lại lần nữa lấy Thần diễm ra nhưng cũng không hủy được thiết bài này, hắn cảm thấy thiết bài này có chút liên quan đến Thánh phủ kia. Khi mũi tên thứ tư của hắn giết chết Thác Bạt Phi Dương, Thác Bạt Phi Dương hoàn toàn đã biến thành bột mịn. Chưa tìm được nhẫn trữ vật của gã, hoặc là nhẫn trữ vật của Thác Bạt Phi Dương cũng bị mũi tên biến thành bột mịn rồi. Thứ bình yên vô sự duy nhất chỉ là thiết bài và mặt nạ, còn Lục Hoa Ly Hồn Quang cũng không nằm trong tay Thác Bạt Phi Dương.

Thiết bài ngoài màu đen nhánh ra thì cũng không có chút dị dạng gì, đối với loại thiết bài càng đốt càng âm lãnh như này, Diệp Mặc trong lòng cũng rất kỳ quái. Thanh Như Hiểu Thiên của hắn dường như là mồi lửa số một trong Tiên giới, loại mồi lửa này không ngờ lại không thể nào thiêu hủy được thiết bài.

Thần thức của Diệp Mặc lại lần nữa quét lên trên thiết bài này, nhưng vẫn không thể nào quét vào trong được.

Đúng lúc Diệp Mặc muốn cất thiết bài đi để tìm kiếm tứ phía, bỗng nhiên cảm thấy thiết bài trong tay mình hình như trở nên âm lãnh, từng đường ánh sáng màu đen dao động trong thiết bài. Đồng thời, bốn chữ lờ mờ hiện ra trong ý thức của Diệp Mặc "Âm Minh thiết bài".

Cái thẻ này mang tên Âm Minh thiết bài? Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây, liền nhìn thấy khoảng đất không chút dị dạng trước mặt chầm chậm xuất hiện bóng dáng một Thánh phủ. Thánh phủ khổng lồ này trong sự kinh ngạc của Diệp Mặc dần dần rõ ràng hơn, chỉ trong mười mấy giây, đại môn màu vàng kim xuất hiện rõ ràng. nguồn TruyenFull.vn

- Hóa ra Thánh phủ này là do Âm Minh thiết bài kích phát.

Diệp Mặc lẩm bẩm nói, giật mình hiểu ra.

Lúc này đại môn cũng xuất hiện rồi, Diệp Mặc không chút do dự, lập tức nhanh chóng tiến gần đến đại môn màu vàng kim đó.

Đến bên đại môn màu vàng kim rồi, Diệp Mặc mới phát hiện ra, xung quanh Thánh phủ này không có chút nước hồ màu máu nào, hắn căn bản không cần tiếp tục dựa vào thần nguyên khởi động vòng bảo hộ không thấm nước nữa.

Đại môn không chút dị dạng, Diệp Mặc nắm chặt Âm Minh thiết bài trong tay, lúc này mới cẩn thận bước vào trong cánh cửa lớn kia. Vừa tiến vào trong cánh cửa lớn đó, một khí tức âm nồng liền vây quanh người Diệp Mặc.

Diệp Mặc lại càng cẩn thận hơn, thần thức của hắn quét vào trong đại điện, lại phát hiện trong đại điện trống rỗng, không ngờ không có thứ gì. Nếu như nhất định phải nói có thứ gì đó, thì chỉ có một bức Âm dương ngư hình tròn ở giữa, còn có các loại hoa văn khắc lên trên vách đá trong đại điện. Những hoa văn này Diệp Mặc nhìn đều không hiểu, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận âm khí cực kỳ nồng đậm bên trong những hoa văn này.

Chẳng trách lúc trước mấy vị Tiên đế kia sau khi tiến vào đại điện, lập tức liền muốn ra ngoài. Sau đó tấn công khốn trận do Thác Bạt Phi Dương bố trí. Thánh phủ trống rỗng này, vừa nhìn liền thấy, căn bản cũng không cần tốn thời gian đi tìm.

Diệp Mặc lại đi đến bên bức tranh Âm dương ngư kia, lại kinh ngạc phát hiện ra bức tranh Âm dương ngư này hình như đang chầm chậm chuyển động. Thần thức của hắn quét vào, lập tức bị Âm dương ngư này đẩy ra ngoài.

Hoa văn kỳ quái, Diệp Mặc mau chóng nhìn thấy một hoa văn thiết bài bên vìa hoa văn âm dương ngư này. Hoa văn này giống y hệt như Âm Minh thiết bài hắn cầm trong tay. Diệp Mặc theo bản năng cầm thiết bài lên so sánh một chút, quả nhiên là giống nhau, đến góc cạnh cũng không thiếu một phân.

Kỳ quái hơn chính là, không đợi Diệp Mặc cầm Âm Minh thiết bài kia lên, thì Âm Minh thiết bài này không ngờ lại khảm vào trong hoa văn thiết bài trên âm dương ngư này, hơn nữa càng khảm càng sâu, cuối cùng không ngờ hoàn toàn chìm xuống, cùng hoa văn Âm dương ngư tạo thành một hình ảnh bằng phẳng.

Diệp Mặc mau chóng đi cạy tấm Âm Minh thiết bài ra, nhưng cho dù hắn có dùng sức như nào, thì Âm Minh thiết bài vẫn trùng khít khảm lên trên hoa văn Âm dương ngư kia.

Diệp Mặc không tiếp tục lấy Âm Minh thiết bài này nữa, hắn có chút thất vọng. Thánh phủ này căn bản cũng không phải là Hóa đạo Thánh phủ gì, cũng không phải là nơi cất đồ của Thác Bạt Phi Dương, trong này không có bất kỳ thứ gì.

Có thể thấy nhẫn trữ vật của Thác Bạt Phi Dương chắc hẳn bị mũi tên màu vàng kim của hắn đập vỡ hoàn toàn rồi, đây cũng là chuyện bình thường, dù sao sức bắn mũi tên màu vàng của hắn và thi triển thần thông Thuấn Tức cũng chưa đạt đến mức tùy tâm sở dục, lại càng không thể nào khống chế Thuấn Tức. Muốn giữ lại nhẫn trữ vật dưới uy lực của mũi tên màu vàng kim này, cũng có chút khó khăn. Trừ phi nhẫn trữ vật của Thác Bạt Phi Dương cũng là Thần khí cao cấp, bây giờ xem ra, rõ ràng không phải.

Đúng lúc Diệp Mặc thất vọng đứng dậy, bức hình Âm dương ngư này bỗng nhiên phát ra những âm thanh ken két nhỏ, sau đó âm dương ngư này không ngờ lại tách ra, một âm một dương, phân biệt rõ ràng.

Cùng với Âm dương ngư càng lúc càng tách xa nhau, một dãy bậc thang kéo dài không thấy đáy xuất hiện trước mặt Diệp Mặc. Thần thức của Diệp Mặc quét xuống dưới, lại phát hiện ra thần thức của hắn đến một mét cũng không thể xuyên qua, hắn chỉ có thể dùng mắt nhìn ba bậc thang đầu tiên, những bậc thang phía dưới hoàn toàn mơ hồ.

Diệp Mặc khiếp sợ nhìn chằm chằm dãy thang mơ hồ này, hắn không biết dãy thang này dẫn đến đâu, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy một nơi quỷ dị như này. Không có bất kỳ thứ gì cản trở, thần thức của hắn chỉ có thể khống chế trong khoảng ba bậc thang đầu, quả thực quá cổ quái.

Sau một lát do dự, Diệp Mặc vẫn phóng Tử Đao ra, cẩn thận bước lên trên bậc thang đầu tiên. Bậc thang tựa hồ rất phù phiếm, cứ như lúc nào cũng có thể biến mất vậy, hơn nữa cả cầu thang hình như cũng lay động, giống như một bước không cẩn thận sẽ rơi vào vực sâu.

Diệp Mặc dừng lại, cái mà hắn lo lắng không chỉ là cầu thang lay động này lúc nào cũng có thể biến mất, mà là sau khi hắn đứng lên bậc thang này, một khí tức âm lãnh cực độ và một loại hô hoán oan hồ từ dưới truyền lên, cứ như một lát sau sẽ xé rách hắn ra vậy.

Diệp Mặc chậm rãi thở ra, hắn cuối cùng cũng hiểu lúc trước tại sao lại luôn cảm thấy có một loại khí tức âm lãnh trong đó, có một loại hô hoán âm hồn. Hóa ra đều là xuất phát từ dưới cầu thang này, dưới này không biết là thứ gì, lại có âm khí nặng như vậy.

Đồng thời hắn cũng hiểu Thác Bạt Phi Dương sao lại không nỡ rời khỏi chỗ này, Thác Bạt Phi Dương không biết lấy được Âm Minh thiết bài ở chỗ nào, gã mở ra Thánh phủ này. Công pháp của gã rất có khả năng chính là cần phải tu luyện dưới loại âm hồn vờn quanh và khí tức âm lãnh này, còn gã dụ dỗ như Tiên đế kia đến, e rằng không chỉ là vì tu luyện.

Thực tế Diệp Mặc cũng đoán được mười mươi, Thác Bạt Phi Dương quanh năm tu luyện trong này, âm khí quá nặng, gã nhất định phải thỉnh thoảng kiếm một số tinh huyết cực dương để trung hòa với nguyên thần bị âm khí xâm lấn, nếu không lâu dần, lão sẽ biến thành người không phải người quỷ không ra quỷ.

Diệp Mặc lại xuống hai bậc thang nữa, hắn cảm thấy càng đi xuống dưới, thì âm khí càng nặng, hơn nữa còn mang theo chút oán khí quấn quanh. Diệp Mặc còn chưa Chứng đạo, mới chưa xuống đến năm bậc thang, hắn liền cảm thấy có chút gian nan.

Không đợi Diệp Mặc điều chỉnh, một khí tức cực âm lãnh liền đánh lên người hắn, cho dù Diệp Mặc cũng đã là Tiên đế viên mãn rồi, cũng không có năng lực chống cự lại được, trực tiếp bị đánh bay, lại lần nữa rơi vào trong đại sảnh của Thánh phủ. Mấy tiếng răng rắc vang lên, khi Diệp Mặc bị đánh bay ra khỏi bậc thang, đồng thời bức tranh Âm dương ngư kia lập tức liền khép lại.

Lạch cạch…

Tấm Âm Minh thiết bài trên hoa văn Âm dương ngư kia lại lần nữa bay ra, rơi vào giữa đại sảnh, phát ra những âm thanh thanh thúy. Diệp Mặc lại nhìn hoa văn Âm Minh thiết bài trên hoa văn Âm dương ngư kia, lúc này chỉ còn là một hoa văn, không có bộ dạng lỗ khảm nào.

Diệp Mặc nhặt miếng Âm Minh thiết bài kia lên, trong lòng có chút buồn chán.

Hắn đặt miếng thiết bài trong lòng bàn tay, im lặng nói:

- Tên Thác Bạt Phi Dương kia có thể tu luyện trong này, nói không chừng cũng nắm trong tay cách làm thế nào để mở Mộ Hoa Thần sơn, nhưng mình đến cách làm thế nào ra khỏi nơi này cũng không thể.

Diệp Mặc cũng không phải đoán mò, Thác Bạt Phi Dương cũng tu luyện trong này, cần dẫn những Tiên đế khác đến làm tài nguyên tu luyện, nếu như gã không thể mở Mộ Hoa Thần sơn, thì cũng không thể nào thỏa mãn nguyện vọng của gã.

Sau khi lẩm bẩm xong, Diệp Mặc không ngờ lại phát hiện ánh sáng màu đen trong Âm Minh thiết bài trong tay mình lại lần nữa lưu động, cứ như lúc nào cũng có thể kích phát vậy.

Chẳng lẽ còn có tác dụng truyền tống sao? Diệp Mặc sung sướng nắm chặt Âm Minh thiết bài nói:

- Truyền ta ra ngoài…

- Dẫn ta từ trong này ra…

- Đi ra ngoài…

- Từ Mộ Hoa Thần sơn ra ngoài…

Diệp Mặc thử tất cả những cách nói, nhưng Âm Minh thiết bài chỉ có ánh sáng màu đen lưu động mà thôi, cũng không có động tĩnh gì khác.

Bình luận

Truyện đang đọc