THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Bóng tu sĩ kia sắc mặt vô cùng tái nhợt, mặc dù chỉ là tu vi Hóa Chân tầng thứ sáu, nhưng tốc độ cũng vô cùng nhanh nhẹn, gã thoạt nhìn vừa hành động, thì người đã đến bên cạnh Thanh Nguyệt rồi, trong đó đến nửa cái hít thở cũng không có. Trận pháp phòng ngự của Thanh Nguyệt mặc dù mạnh, nhưng đối diện với một tu sĩ Hóa Chân phỏng chừng cũng chỉ trong chốc lát, thì đã bị phá tan rồi.

Nhưng gã vừa mới tới trước mặt Thanh Nguyệt, liền cảm thấy được cái gì đó chậm lại, giống như rơi vào một vũng bùn rồi vậy. Cái bóng tu sĩ kia tu luyện đến Hóa Chân, rõ ràng cũng không phải là người tầm thường. Gã lập tức hiểu ra mình đã rơi vào ‘vực’ của Diệp Mặc, nếu gã không thể thoát khỏi ‘vực’ của Diệp Mặc trong thời gian ngắn, thì gã chỉ còn chờ chết mà thôi.

Hiểu được điều này, gã lập tức thiêu đốt ngụm tinh huyết của mình, lúc này đối với gã mà nói cái quan trọng nhất không phải là tinh huyết, mà là giữ được tính mạng.

Chỉ trong nháy mắt, gã hoàn toàn thoát khỏi ‘vực’ của Diệp Mặc, mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi gã thoát được sự trói buộc của vực của Diệp Mặc, liền nhìn thấy một đường hồng tím tuyệt đẹp từ trên trời tới. Nhưng bóng tu sĩ này lại rất rõ, đó không phải là cầu vồng, mà là đao hồng của Diệp Mặc.

Trong mắt gã hiện lên tia sợ hãi, trong nháy mắt phóng ra cây côn dài đen nhánh.

Thịch thịch….

Sau một âm thanh cực kỳ nặng nề vang lên, thì một pháp bảo hình côn màu đen cũng đã bị Tử Đao của Diệp Mặc hoàn toàn bổ ra.

Tử Đao có chút trì trệ, đường đao màu tím lại trở nên dữ dội.

Bóng tu sĩ lúc này làm gì còn chú ý đến cái khác nữa, một phù lục được phóng ra, muốn trong nháy mắt thoát khỏi phạm vi chém giết của Tử Đao của Diệp Mặc.

Phụt…

Một đường máu phun lên, 'Tử Đao' cũng đã chém một vệt dài phía sau tu sĩ bóng ảnh kia. Một Nguyên thần tràn ra, bị tia sét của Diệp Mặc giết chết trong nháy mắt.

Mà lúc này thì Âm Tự cũng mới hoàn toàn tránh khỏi tia sét mà Diệp Mặc vừa mới đánh ra, liền nhìn thấy cái bóng kia đã bị giết chết. Sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, nhưng gã cũng hiểu, tu vi của Diệp Mặc còn cao hơn gã, chứ không thấp hơn gã được.

Gã muốn đi rồi, nhưng Diệp Mặc làm sao có thể để cho Âm Tự đi được.

Diệp Mặc ngay cả nhẫn trữ vật của cái bóng kia cũng không kịp cướp lấy, thì lại bổ ra một đao về phía Âm Tự, đồng thời ‘vực’ của hắn cũng lại lần nữa được mở rộng.

Âm Tự trong lòng cũng rất rõ, Diệp Mặc nếu biết chuyện tiểu thế giới, bây giờ cầu xin đối phương tha mạng thì cũng chỉ là lời thừa. Gã lúc này trong lòng cực kỳ hối hận, côn lân mặc dù quý giá, nhưng có quý giá hơn nữa thì cũng không bằng cái mạng nhỏ này của gã.

Cho dù là hối hận, lúc này gã cũng cần phải qua được cửa ải này. Cho nên khi Tử Đao của Diệp Mặc được phóng ra, đồng thời cây thương màu đỏ của Âm Tự cũng điên cuồng phóng ra.

Cây thương màu đỏ biến hóa thành hàng trăm đường thương, những đường thương này cũng giống như đao quang Tử Đao của Diệp Mặc, dày đặc, mang theo sát cơ xé rách không gian bao phủ hoàn toàn Tử Đao của Diệp Mặc.

Trong nháy mắt, đường đao của Tử Đao và đường thương màu đỏ kia va đập vào nhau, hình thành lên những tiếng nổ liên tiếp.

Sau tiếng nổ đó, đường đao màu tím và đường thương màu đỏ hoàn toàn tiêu tán, lại một tiếng nổ cực kỳ chói tai vang lên.

Tử Đao và cây thương dài của đối phương kết hợp lại cùng một chỗ, Diệp Mặc nhất thời trong lòng chấn động, một cảm giác choáng váng truyền đến, Diệp Mặc biết chân nguyên của đối phương còn thâm hậu hơn hắn nhiều.

Âm Tự càng đánh lại càng kinh hãi, gã thật sự không hiểu Diệp Mặc dựa vào cái gì mà một đao có thể giết được cái bóng của mình. Gã đồng thời cũng không hiểu, Khư Linh Thương của gã tại sao không chặt đứt được con dao thái rau kia của Diệp Mặc? Chỉ là một con dao thái rau thì có gì tài giỏi chứ? Khứ Linh Thương của mình lại là pháp bảo thượng cổ, có thể thăng cấp được.

Diệp Mặc sau khi Tử Đao và cây thương dài màu đen của Âm Tự đập vào nhau, cũng cảm thấy cây thương dài này của đối phương cũng không phải tầm thường, dường như cũng không kém cạnh gì với Tử Đao của hắn.

Âm Tự hoàn toàn hiểu, Diệp Mặc chẳng những tu vi không thấp hơn gã, hơn nữa pháp bảo cũng không kém hơn gã, bất luận là đại đỉnh tám cực ngăn lại kiếm trận của gã, hay là con dao thái rau màu tím kia.

Sau khi hiểu ra đạo lý này, Âm Tự bỗng nhiên lần nữa lại phun ra một ngụm máu tươi. Mười hai thanh phi kiếm bị Diệp Mặc ngăn lại kia, bỗng nhiên khí thế cũng điên cuồng tăng vọt.

Diệp Mặc trong nháy mắt cũng biết không ổn, hắn vừa định triệu hồi đại đỉnh tám cực, lại nghe thấy một tiếng nổ kinh hoàng, nơi mà đại đỉnh tám cực và mười hai thanh phi kiếm kia đang dây dưa kia nhất thời xuất hiện một khe nứt màu đen.

Đồng thời sóng chân nguyên khí kinh khủng cũng hướng về phía Diệp Mặc, đập thẳng vào Thanh Nguyệt, lúc này mới dần chậm lại. Nhưng gã cảm nhận được sự phản kháng mãnh liệt của đại đỉnh tám cực, liên tiếp phun ra ngụm máu tươi.

Trong nháy mắt Diệp Mặc cũng hiểu ra đây là chuyện gì, Âm Tự không ngờ lại tàn nhẫn đến vậy, lại tự cho pháp bảo của mình phát nổ, đây là một phi kiếm chân khí cực phẩm, giá trị liên thành.

Mục đích tự phát nổ quả nhiên là chạy trốn, đợi sau khi Diệp Mặc ổn định lại thân hình, Âm Tự cũng đã kích phát một không phù chạy trốn.

Diệp Mặc có chút ảo não, nếu như vừa bắt đầu hắn đã đổi lại sách lược, dùng ‘vực’ giam cầm Âm Tự lại, sau đó dùng lôi kiếm công kích Âm Tự, Âm Tự nhất định không thể chạy thoát được.

Tên Âm Tự này không ngờ lại lợi hại như vậy, chỉ kém tên Phương Ức Tông kia chút xíu mà thôi.

Âm Tự thấy mình cũng đã phóng ra độn không phù rồi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, Diệp Mặc rời khỏi vị trí của hắn, muốn trước khi động không phù kích phát ngăn gã lại được, rõ ràng là không thể được.

Nhưng ngay sau đó khiến Diệp Mặc và Âm Tự không ngờ tới chính là, trong khi độn không phù của Âm Tự mới kích phát được một nửa, thì một đường phi kiếm màu xanh lại xoẹt qua. Độn không phù của Âm Tự trong nháy mắt bị đường màu xanh này cắt đứt, biến mất trong không trung.

Âm Tự vẻ mặt kinh hãi còn chưa kịp thể hiện ra ngoài, thì đường phi kiếm màu xanh đó đã lại vòng lại, bao phủ toàn bộ Âm Tự.

Phụt một cái lại là âm thanh một đường máu phun ra, Âm Tự không ngờ trong nháy mắt lại bị đường kiếm màu xanh này giết chết. Ngay sau đó một mồi lửa ký dị lại vung lên, thân người của Âm Tự và nguyên thần của gã hoàn toàn biến mất trong mồi lửa ký dị này.

Ngay sau đó một mĩ nữ trung niên mặc váy xanh nhạt xuất hiện trong tầm nhìn của Diệp Mặc, đồng thời cô giơ tay ra nhặt lấy nhẫn trữ vật của Âm Tự. Động tác của mĩ nữ trung niên này làm liền một mạch, trước sau chưa đến một nhịp thở, rõ ràng là một cao thủ vô cùng tài giỏi.

Diệp Mặc lại rõ ràng nhìn thấy một nhẫn trữ vật rơi vào tay mĩ nữ trung niên này, tâm trạng của hắn lập tức trở nên không tốt. Hắn suy nghĩ một lúc lâu, là làm lợi cho người ta.

Mĩ nữ trung niên này sở dĩ có thể giết được Âm Tự dễ dàng như vậy, ngoại trừ tu vi kinh người của cô ra, càng quan trọng hơn chính là tất cả tinh thần của Âm Tự đều dồn về phía Diệp Mặc bên này. Cộng thêm Âm Tự nóng lòng chạy trốn, làm gì còn chú ý đến người khác trong nháy mắt gã muốn dùng không phù chạy trốn để đánh lén gã?

Huống chi tu vi của người đánh lén gã lại cao hơn gã, cái này lại càng khiến cho gã không ngờ tới.

Diệp Mặc không đợi mĩ nữ trung niên kia nói chuyện, đã vọt lên pháp bảo phi hành của Âm Tự, giơ tay ra thu lại pháp bảo phi hành. Diệp Mặc vừa mới thu pháp bảo phi hành này lại, thì một phi thuyền màu hồng phấn xuất hiện trong tầm thần thức của hắn, trong nháy mắt dừng bên cạnh mĩ nữ trung niên kia.

Hai người trên phi thuyền Diệp Mặc đều biết, một người là Mục Phi Hoàn, một người là đệ tử của Mục Phi Hoàn là Lãnh Nhược Phi.

- Anh thật cơ trí.

Mĩ nữ trung niên kia thấy Diệp Mặc thu lại pháp bảo phi hành bỗng nhiên nói. Giọng nói của cô dịu dàng thanh túy, nếu chỉ nghe giọng nói của cô, chắc chắn cho rằng đây chỉ là một cô gái mới có hai mươi tuổi mà thôi.

Trên thực tế, cô mặc dù nhìn trẻ, nhưng Diệp Mặc cũng cho rằng cô tuyệt đối không còn trẻ nữa. Thân hình của cô cũng không thấp hơn Diệp Mặc là bao, đầu tóc cũng gọn gàng buộc phía sau lưng, rõ ràng có chút dày. Làn da trắng trẻo cùng với đôi mắt tuyệt đẹp kia, khiến người ta cho rằng tuổi của cô quả thực vẫn còn rất trẻ, nhưng Diệp Mặc tin chắc rằng hắn cũng không thể nhìn nhầm được.

Diệp Mặc quay về Thanh Nguyệt của mình, nhìn mĩ nữ trung niên kia lạnh giọng nói:

- Tôi nếu cơ trí, thì cũng không cần phải khổ sở vì chuyện của người khác.

Mĩ nữ trung niên kia bỗng nhiên khẽ cười nói:

- Anh muốn lấy nhẫn trữ vật của tên tu sĩ mà tôi vừa mới giết xong? Hay là còn muốn lấy được cây thương dài màu đỏ kia của gã? Cây thương đó rất tuyệt, tuyệt đối không kém hơn tiên khí hạ phẩm.

Diệp Mặc không nói gì, hắn biết những thứ này bị mĩ nữ trung niên kia lấy đi rồi, thì nhất định sẽ không đưa cho hắn. Tu vi của mĩ nữ trung niên này rất quỷ dị, ít nhất Diệp Mặc cũng cảm thấy như vậy.

Mĩ nữ trung niên dường như cũng không hi vọng vào câu trả lời của Diệp Mặc, tiếp tục nói:

- Nếu tôi không ra tay. Anh có thể giết được gã không? Nói không chừng người ta bây giờ sớm đã chạy đi không còn tung tích nữa rồi.

Diệp Mặc lúc này cũng không còn tâm trạng nói chuyện, chỉ ôm quyền nói:

- Nếu đồ bị cô lấy đi rồi, tôi cũng không định muốn nó nữa, thôi tôi cáo từ.

Mĩ nữ trung niên này nói cũng không sai, cho dù cô không ra, thì mình cũng không giết được tên Âm Tự này.

Diệp Mặc nói xong liền muốn rời Thanh Nguyệt đi, nhưng mĩ nữ thanh niên kia bỗng nhiên lại ngăn trước Thanh Nguyệt lại nói:

- Nghe nói anh đã dạy dỗ đệ tử Phi Hoàn của Tuyết Lâm Trì chúng tôi?

Nghe thấy câu này Diệp Mặc mới hiểu, hóa ra người ta là đến tính sổ, ngay sau đó hắn liền phóng ra Tử Đao, cười một tiếng nói:

- Thì đã làm sao?

Ý của Diệp Mặc đã vô cùng rõ ràng, tôi đánh rồi, cô không phục thì đánh đi. Hắn biết mĩ nữ trung niên này lợi hại. Trong mắt Diệp Mặc, cho dù có lợi hãi đi nữa cũng không thể lợi hại như Phương Ức Tông.

Mĩ nữ trung niên kia bỗng nhiên khúc khích cười nói:

- Được, đúng là tuổi trẻ sung sức, rất tốt, tôi rất thích những người như anh này, nghe nói anh còn là đan vương cửu phẩm phải không?

Diệp Mặc không trả lời, công pháp ẩn nấp của mĩ nữ trung niên này tuyệt đối là hạng nhất, hắn cũng không tin mĩ nữ này lại đến đúng lúc như vậy, người đàn bà này chắc chắn sớm đã mai phục rồi, cô ta nói không chừng chờ chính là lúc này.

Thấy Diệp Mặc bày trận sẵn sàng đón địch, mĩ nữ trung niên này lại cười ha hả nói:

- Tôi vừa mới bế quan ra ngoài, liền nghe nói có một tu sĩ rất tài giỏi đến Tây Tu thành, tuổi tác không cao, chẳng những qua được Thiên Cương ba mươi sáu vực, còn là một đan vương cửu phẩm nữa. Loại thiếu niên anh kiệt như này, Thuyên Loan tôi sao có thể bỏ qua được? Đáng tiếc là, khi tôi chạy đến Tây Tu thành, thì anh cũng đã đi rồi.

Nói xong cô nhìn mặt Diệp Mặc cười dài nói:

- Anh xem xem, tôi cố ý chạy ra khỏi Tây Tu thành, đến Vô Tâm Hải mới đuổi kịp anh.

Diệp Mặc cũng không nói câu nào, nếu như người đàn bà này đòi hắn luyện đan, thì cũng có thể đưa nhẫn trữ vật cho hắn. Hắn cũng biết, người đàn bà này tuyệt đối không dùng nhẫn trữ vật của Âm Tự để mời hắn luyện đan.

Mĩ nữ trung niên tên Thuyên Loan này thấy Diệp Mặc không nói gì, lại cười nói:

- Tôi nghe Phi Hoàn nói anh còn có chút ý tứ với Nhược Phi, tôi thích nhất chính là làm mối cho thiên tài trẻ tuổi. Anh là thiên tài, Nhược Phi của Tuyết Lâm Hàn Trì chúng tôi cũng là thiên tài, hai người đúng là xứng đôi vừa lứa. Nhẫn trữ vật và cây thương dài này, tôi coi như là quà gặp mặt. Đương nhiên đây cũng không phải là đồ của tôi lấy ra, đợi chút nữa anh cùng tôi đến Tuyết Lâm Hàn Trì, tôi sẽ tặng cho anh đồ khiến anh hài lòng.

Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ, hóa ra người ta đến là để chọn con rể. Nói đi nói lại, vẫn là cái họa của Đan vương cửu phẩm.

Bình luận

Truyện đang đọc