Diệp Mặc thấy nụ cười của cô lại có chút cảm giác vô cùng khó chịu, cái cảm giác này không diễn tả bằng ngôn ngữ được, giống như bị một con chó sói độc ác chằm chằm nhìn vậy. Nhưng đạo cô này nếu đã nói như vậy rồi, chứng tỏ bây giờ cô ta vẫn chưa có suy nghĩ giết mình. Mặc dù không biết cô ta nghĩ gì, nhưng có thểkéo dài Diệp Mặc nhất định muốn kéo dài.
Diệp Mặc nhớ tới lúc trước vị đạo cô mà hắn gặp tên Tĩnh Tức, so với vị đạo cô sắc mặt nhợt nhạt này, Diệp Mặc cho rằng nếu có thể, hắn thà rằng đối mặt với Tĩnh Tức còn hơn.
Không cần nói gì khác, thậm chí Tĩnh Tức còn xinh đẹp hơn vị đạo cô này, hơn nữa lại trẻ. Hơn nữa bộ ngực của Tĩnh Tức còn đẹp hơn vị đạo cô này nhiều.
Vừa nghĩ tới Tĩnh Tức, Diệp Mặc không ngờ lại nghĩ đến cái yếm đỏ của cô. Người con gái đó quả thực là một người đa tình, chỉ có điều cô dụng tâm quá hiểm ác. Sau khi cô cho là mình và Lạc Ảnh là anh em, lại còn đốt cho bọn họ chút hương tình.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lắc lắc đầu, trong lòng thầm than, người phụ nữ kia bị một trưởng đánh rơi xuống vách núi, cho dù lợi hại bao nhiêu, thì cũng chết là cái chắc.
Nếu không phải là người phụ nữ kia, hắn và Lạc Nguyệt cũng sẽ không chia cách, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy cô ấy. Trong lòng hắn biết Lạc Ảnh chắc chắn cũng rất nhớ hắn, nếu không cũng sẽ không một mình đi đến sa mạc tự mình di dời thạch trì. Chỉ có điều trong lòng Lạc Ảnh, luân lí đạo đức kia, trước sau gì cô cũng không có cách nào vượt qua được.
Diệp Mặc không dám khẳng định Lạc Ảnh chuyển thạch trì kia, có vài phần là do tưởng niệm thân tình, cũng có vài phần là do tưởng niệm tình yêu
Vị đạo cô này không để ý đến Diệp Mặc đang nghĩ gì, cô lấy một viên đá màu trắng ngà đưa cho Diệp Mặc nói:
-Anh hãy dùng sức để bắt lấy viên đá này, sau đó nói cảm giác của mình thế nào.
Thấy viên đá kia, trong lòng Diệp Mặc vô cùng sung sướng, đây không phải là linh thạch sao? Lão đạo cô này ở chỗ nào mà lại làm ra linh thạch? Đồ mà ông đây tìm khắp chốn không thấy, lão đạo cô này lại tùy tùy tiện tiện lấy ra, điều này làm cho Diệp Mặc bực đến mức hộc máu.
Nếu không phải Tu chân nhiều năm, lại không lâu trước gặp được linh thạch trên trái đất, Diệp Mặc khó giữ được chính mình sẽ không kêu lên.
Cứ nghĩ rằng ở nơi không tu luyện được, liên tiếp xuất hiện linh thạch, thực quá làm cho người ta kinh ngạc.
Mặc dù không có cách nào hấp thụ linh khí, nhưng Diệp Mặc nắm lấy linh thạch, cảm giác sung sướng và sảng khoái truyền đến. Nhưng không đợi hắn phản ứng lại, linh thạch trong tay lại lần nữa bị đạo cô lấy đi.
Diệp Mặc nhìn linh thạch trong tay đạo cô, hận không thể lập tức xông đến cướp lại, sau đó nói với cô:
-Cái mà cô cầm đây là chuột ăn lúa mạch, lãng phí lương thực, hay là đưa cho tôi đi.
Nhưng Diệp Mặc biết, chỉ cần hắn không muốn chết, thì tốt nhất không nên làm gì cả.
-Có phải anh cảm giác được một cái gì đó rất sảng khoái và một loại sung sướng không diễn tả nổi bằng lời không?
Vị tiêu cô này tuy rằng nói như vậy, nhưng trong mắt cô lại lộ ra niềm vui bất ngờ, rất rõ ràng, cô đã nhìn thấy biểu hiện của Diệp Mặc, hơn nữa cô lại rất vừa lòng với biểu hiện này của hắn.
Diệp Mặc giật mình, biết được biểu hiện khi nãy của mình bị lão đạo cô này nhìn thấy rồi, đành nói:
-Đúng vậy, vừa nãy tôi có cảm giác này, đây là chuyện gì vậy? Đây là loại đá gì? Giai Uấn sư phụ, cô có thể nói cho tôi biết được không, viên đá này được tìm thấy ở đâu, tôi cũng muốn đi tìm xem sao.
-Viên đá kia rất khó tìm, nếu như anh có loại cảm giác này, cho thấy anh còn có chút tố chất luyện võ. Nếu như vậy, anh và tôi cùng vào trong xem xem. Anh không cần lo lắng, tôi đến chỗ này không chỉ một hai lần, cho dù là có gặp gấu đen, tôi cũng có thể dẫn anh chạy trốn.
Giai Uấn bằng lòng gật đầu nói, không còn tiếp tục giả bộ lo lắng nữa.
Diệp Mặc cảm giác hít thở có chút khó khăn, chẳng lẽ mình nói nhiều như vậy, lão đạo cô này vẫn muốn dẫn mình vào trong để giết người diệt khẩu sao? Có nên chạy trốn không? Nhưng Diệp Mặc nhanh chóng xua tan ý nghĩ chạy trốn, cho dù hắn có chạy trốn, cũng không có cách nào chạy trốn được.
Hơn nữa đạo cô nếu muốn giết mình, thì bây giờ cũng có thể giết, chỗ này không có người, cô ta cũng không cần phải dẫn mình vào trong đó. Hơn nữa trên người đạo cô còn có tấm giấy vàng và linh thạch, rất hấp dẫn Diệp Mặc, phải biết rằng hai thứ đồ này đều là ước mơ có được của Diệp Mặc.
Tuy rằng rất muốn tấm giấy vàng và linh thạch trên người đạo cô, mặc dù rất không muốn cùngđạo cô quay trở lại tảng đá lớn kia, nhưng Diệp Mặc biết, điều đó là không thể.
Hắn bây giờ chỉ có thể giả bộ vui sướng đến khối đá lớn kia lần nữa.
Đạo cô kia giẫm đi giẫm lại trên tảng đá, cuối cùng cô bỗng nhiên nói với Diệp Mặc:
-Anh lại đây dùng chân giẫm giẫm lên chỗ này, tôi thử lại tố chất luyện võ của anh lần nữa.
Diệp Mặc nhìn chỗ cô chỉ, rõ ràng là phạm vi chính giữa tảng đá, trước đó không lâu hắn giẫm trên phạm vi đó, sau đó vận chuyển chân khí, kết quả thiếu chút nữa bị hút cạn. Nhưng bây giờ, lão đạo cô lại muốn hắn giẫm lên chỗ kia, Diệp Mặc muốn chạy trốn ngay tức khắc.
Nhưng hắn biết, hắn chỉ cần vừa trốn cái là bị chết ngay.
Mặc dù không muốn, mặc dù bất đắc dĩ, Diệp Mặc vẫn phải làm theo lời mà đạo cô nói, đi đến chỗ đó. Trong lòng hắn nghĩ, chỉ cần không dùng lực là được rồi. Hoặc là nói cho dù dùng lực, không có chân khí cũng không thể khiến bị hút được.
Điều khiến Diệp Mặc không ngờ chính là, chân của hắn vừa giẫm lên chỗ đó, đạo cô lập tức đánh một chưởng. Chưởng đó rõ ràng có nội khí đánh trực tiếp vào chỗ tiếp xúc của chân hắn và với tảng đá, Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ xong đời.
Hắn không có chân khí, nhưng đạo cô lại có nội khí, Diệp Mặc không thể tưởng tượng được, đạo cô này không ngờ lại dùng nội khí của chính cô ta đi kết nối với lực hút của tảng đá.
Nhưng bây giờ, cho dù là hắn biết, hắn cũng không có cách nào phản kháng lại. Hoặc là hắn căn bản không chống lại kịp.
Diệp Mặc vừa định ngọ ngoạy một chút, đột nhiên cảm giác tảng đá không hút khí huyết của mình. Có thể nói không có chút động tĩnh nào cả, chưởng đó của Giai Uấn mặc dù không nhiều nội khí, nhưng đánh lên chân của Diệp Mặc lại rất đau. Nhưng sau khi đánh chưởng đó, khí huyết của hắn không chút hoạt động.
Tuy rằng không biết là nguyên nhân gì, nhưng Diệp Mặc trong lòng vui sướng, xem ra chỗ này hút mình một lần rồi, lần thứ hai này thì miễn dịch, cái quy luật này mình rất thích.
-Ồ, không thể nào? Rõ ràng là có thể làm cho…
Giai Uấn theo bản năng ngừng chủ đề lại.
Diệp Mặc giả bộ không biết gì, quay đầu lại hỏi:
-Giai Uấn sư phụ, cái gì mà không thể nào?
Giai Uấn hừ lạnh một tiếng, giá trị lợi dụng của Diệp Mặc không còn nữa rồi, cô không muốn nhảm nhí nữa. Rõ ràng tảng đá có cảm ứng với cô ta, nhưng lại không để khí huyết cho tảng đá hút đi.
Diệp Mặc lập tức nhìn thấy sát khí trong mắt cô ta, trong lòng thầm kêu không ổn rồi, hắn lập tức nói:
-Giai Uấn sư phụ, có phải là tố chất của tôi không tốt không? Nếu như tố chất của tôi không tốt, tôi còn có anh em nữa, hay là tôi dẫn bọn họ đến cho cô xem? Hoặc là tôi có thể giúp cô thử nghiệm, chỉ cần dạy tôi đi thế nào thì có thể thử nghiệm được rồi.
Quả nhiên lời nói của Diệp Mặc khiến Giai Uấn chần chừ một chút, cô nhìn Diệp Mặc nói:
-Trong am chúng tôi không thể tùy tiện nhận đệ tử, nhất định phải trải qua cuộc sát hạch nghiêm ngặt. Nếu như anh có tâm như vậy, vậy thì có thể thử.
Diệp Mặc trong lòng thầm mắng, sát hạch cái bà ngoại cô. Nhưng câu nói này hắn không dám nói ra, vội vàng nói:
-Anh em chúng tôi muốn bái một cao nhân học võ nghệ, nhưng đáng tiếc vẫn chưa gặp. Lần này tôi có thể gặp được sư phụ, cũng là cơ duyên của tôi. Nếu như tố chất của tôi không đủ, tôi chỉ cần học một chút chiêu thức từ bọn họ là được rồi. Tôi còn có thể giúp cô thử nghiệm những người còn lại trong thị trấn của chúng tôi, sẽ có được tố chất tương đối khá đấy.
Lão đạo cô không ngờ gật đầu:
-Được, nếu như vậy, tôi đi cùng anh một chuyến, coi như là có duyên đi. Tố chất của anh không phải là không đủ, nhưng cũng không coi là quá tốt, tôi chỉ sợ am quá khắt khe, làm cho anh mừng hụt một phen. Đúng rồi, anh tên là gì, nhà ở đâu?
Diệp Mặc lúc này đã hiểu được cái huyền bí trong đó, lão đạo cô Giai Uấn này tuyệt đối không có lòng tốt. Linh thạch trong tay cô nhất định là thử nghiệm một loại tố chất, sau đó có người có tố chất đó rồi, cô ta sẽ dẫn người đó vào trong trận pháp để trận pháp hút hết khí huyết của người đó.
Rất có thể đây chính là bí mật mở khóa trận pháp, đáng tiếc Diệp Mặc không có chút hiểu biết gì về trận pháp này. Đột nhiên Diệp Mặc nhìn thấy Ngụy Vĩnh Càn ở đằng xa, giật mình, Ngụy Vĩnh Càn này rất có khả năng là người phù hợp với yêu cầu của tiêu cô Giai Uấn. Gã bị Giai Uấn dẫn đến nơi này, sau đó hút sạch khí huyết. Cuối cùng Giai Uấn phát hiện ra một người vẫn chưa đủ, liền ra ngoài tiếp tục tìm người.
Cô dùng linh thạch cảm ứng, chẳng lẽ cô ta muốn tìm người có linh căn? Nếu thật sự là như vậy, vậy thì Giai Uấn chỉ tìm đến Ngụy Vĩnh Càn là điều rất dễ lý giải. Chứng minh rằng Ngụy Vĩnh Càn là người có linh căn, hơn nữa lại còn muốn học võ cùng cô ta.
Diệp Mặc nghĩ đến đây lập tức rùng mình một cái, người có linh căn? Khinh Tuyết và em gái Bắc Vi đều là người có linh căn, các cô ấy dù thế nào đi nữa cũng đừng gặp con người biến thái Giai Uấn này.
Nhưng mình cũng có linh căn mà, tại sao hắn lại không bị ảnh hưởng? Không đúng, lần đầu tiên hắn đến không phải suýt nữa bị hút thành thịt khô hay sao? Nói đúng là hắn cũng bị ảnh hưởng, chỉ có điều lần thứ hai này tại sao lại không được, Diệp Mặc nghĩ không ra.
Bây giờ hắn không có thời gian nghĩ tiếp, lời nói của lão đạo cô, nhất định phải trả lời ngay, hắn căn bản không biết sơn thôn gần với Vân Hải nhất là nơi nào. Nếu chẳng may ra ngoài bị lão đạo cô phát hiện ra, hắn khó lòng thoát chết.
Dưới sự cấp thiết, Diệp Mặc đành nói:
-Nói ra thật xấu hổ, tôi chính là người của thị trấn Hối Diêm, nhưng chưa từng nghe qua am Tận Ngôn nào của thị trấn Hối Diêm.
Diệp Mặc đang nghĩ, am Tận Ngôn này có tồn tại hay không, đều không quan trọng. Nếu như có thật, chắc chắc cũng là một chỗ bí mật, hắn có không biết cũng là chuyện bình thường.
Về phần lão đạo cô, Diệp Mặc biết rõ cô ta đến từ nội Ẩn môn, bây giờ muốn quay về, kết quả lại không quay về được. Cô ta nghĩ bao nhiêu cách như này, cũng là vì quay trở về.
Nếu như vậy, thị trấn Hối Diêm vừa nãy cô ta nói nhất định là có thật, bởi vì cô từ nội Ẩn môn đến, đối với những nơi lân cận nói không chừng cũng chưa quen thuộc lắm. Còn Diệp Mặc là người lân cận, chắc chắn quen thuộc hơn cô ta, cô ta muốn nói là một thị trấn nhỏ, vậy thì không phải là giả được, nếu chẳng may nói ra Diệp Mặc không biết thì bị nhìn thấu rồi. nguồn TruyenFull.vn
Cho nên dựa theo lời nói của cô ta mà nói, nhất định sẽ không sai, sẽ đáng tin hơn tùy tiện nói một nơi khác. Nhưng Diệp Mặc vừa nói xong, liền biết được mình đã nói sai. Không phải nơi mà hắn nói không tồn tại, hắn chắc chắn thị trấn Hối Diêm là có thật, cái mà hắn sợ là nếu chẳng may lão đạo cô này yêu cầu hắn dẫn đường, thì hắn biết làm sao?