Sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói câu này, nữ tu kia trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, đến Diệp Mặc mà cũng dám có ý với chị Phán Điệp, thật là không biết tự lượng sức mình. Nhưng ngay sau đó cô lại cao ngạo nói:
- Đúng vậy, chị Phán Điệp chính là người trong Thiên Tinh phái chúng tôi.
Cô cũng không biết Diệp Mặc hiểu rõ Nam An châu chính là bắt đầu từ mười mỹ nhân của Nam An cho nên Quách Kỳ Phàm vừa nhắc đến Thiên Tinh phái hắn nhớ ra trước tiên chính là Duẫn Phán Điệp một trong mười mỹ nữ Nam An.
Quách Kỳ Phàm đã không còn ý định muốn “Ngưng Thúy đằng” nữa rồi, Chân Đỉnh phái của bọn họ chỉ là môn phái năm sao mà thôi, trước một môn phái tám sao như Thiên Tinh phái chỉ là con muỗi mà thôi. Anh ta tìm đệ tử tông môn tám sao đòi đồ này nọ, đúng là nằm mơ, làm không được còn làm ảnh hưởng đến tông môn của mình.
- Vậy hai gốc “Ngưng Thúy đằng” ở chỗ nào?
Diệp Mặc không để ý đến lời nói của nữ tu kia, hỏi thẳng.
Ba đệ tử của Thiên Tinh phái lúc này mới nhớ ra Diệp Mặc là tu sĩ Nguyên Anh, mặc dù tông môn tám sao của bọn họ cho dù đệ tử Kim Đan cũng không cần để ý đến tu sĩ Nguyên Anh, nhưng nơi này là Vẫn Chân điện, mà lai lịch của đối phương cũng không rõ ràng, chẳng may đối phương mạnh tay, nói không chừng cái mạng nhỏ của mấy người họ cũng bị bỏ lại đây.
Sau khi hiểu được đạo lý này, nữ tu kia cùng với hai người bạn của cô sắc mặt có chút khó coi, rõ ràng cho rằng Diệp Mặc không có chút ý tứ gì với “Ngưng Thúy đằng”.
Diệp Mặc đương nhiên sẽ không để ý đến hai gốc “Ngưng Thúy đằng”, mặc dù đây là dược liệu chính để luyện chế ra “Ngưng Anh đan” nhưng hắn cũng có nhiều rồi.
- Ở chỗ của tôi.
Nữ tu kia chần chừ một lát rồi nói, bình thường Tán Tu trong mắt cô cũng chỉ là con kiến hôi, nhưng bây giờ tính thế của người ta còn mạnh hơn cô nhiều.
Giọng nói của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng nói:
- Đưa “Ngưng Thúy đằng” ra đây, sau đó cút.
- Du sư muội, đưa cho hắn đi, chúng ta đi.
Nam tu đứng bên cạnh rõ ràng thấy Diệp Mặc không coi Thiên Tinh phái ra gì, lập tức mở miệng nói, gã biết rằng cứ tiếp tục nữa thì chỉ chịu thiệt mà thôi. Nói không chừng tu sĩ Nguyên Anh trước mặt mà tức giận thì sẽ giết ba tu sĩ Kim Đan bọn gã mất.
Bây giờ bọn đưa đồ cho Diệp Mặc trước, chờ gặp được đồng môn của mình, sau đó tính sổ với người này sau.
Cô gái được gọi là Du sư muội mặc dù không cam lòng, đang chuẩn bị lấy ra “Ngưng Thúy đằng”. Chỉ là cô còn chưa kịp động, phía Tây Bắc liền hiện lên một pháo hoa khổng lồ, tiếp theo lại có mấy pháo hoa có màu sắc khác nhau hiện lên.
- Là Thiên Tinh phái chúng ta triệu tập đồng môn...
Nữ tu kia khiếp sợ nói một câu, sau đó thậm chí đã quên tiếp tục lấy ra “Ngưng Thúy đằng”, bước lên phi kiếm vọt mất.
Diệp Mặc lại không tức giận, hắn cũng dại ra nhìn pháo hoa phía Tây Bắc, pháo hoa với đủ loại màu sắc khác nhau khẳng định đại biểu cho môn phái khác nhau. Nhiều môn phái như vậy triệu tập đệ tử của bổn môn, Diệp Mặc cũng không để ý, hắn để ý là dựa theo vị trí “Khổ Trúc” đánh dấu trên bản đồ là cái chỗ kia.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lòng như lửa đốt, lập tức vội vã nói với Quách Kỳ Phàm:
- Ta phải đi xem sao, đợi lát nữa rồi hãy nói.
Nói xong, Diệp Mặc trực tiếp phóng ra “Phi Vân thuyền” hướng về phía Tây Bắc nhanh chóng bay đi.
Quách Kỳ Phàm đảo mắt nhìn bóng người biến mất, lầm bầm nói ra một câu:
- Vị tiền bối này có chút giống anh Diệp mình gặp ở “Sa Nguyên dược cốc”, hình như cảm thấy rất hứng thú đối với mười mỹ nữ Nam An.
Nhưng ngay sau đó anh ta liền lắc đầu, cũng phóng ra linh khí phi hành qua đó.
Diệp Mặc cũng thật nghĩ không ra, bãi đá tảng hết sức hoang vu này sao có thể có nhiều người tu tập như vậy? Nơi này ít nhất đã tụ tập bốn năm trăm người, đây khẳng định còn là vì rất nhiều người chưa lên được tầng ba, nếu không người ở đây càng nhiều hơn.
Phía trước những người này đã lộ ra một trận pháp phòng ngự, không ngờ là một trận pháp phòng ngự cấp sáu. Nhìn thấy trận pháp phòng ngự này, trong lòng Diệp Mặc trầm xuống. Vị trí trận pháp này chính là vị trí đánh dấu trên bản đồ mà nữ tu kia đưa cho, cũng chính là vị trí Du Bạch Sinh cất dấu “Khổ Trúc”. Không cần hỏi, Diệp Mặc cũng biết, một trận pháp ẩn dấu ngoài trận pháp phòng ngự này đã bị phá vỡ.
Diệp Mặc không biết trận pháp phòng ngự này có phải do Du Bạch Sinh tiền bối bố trí hay không, hay là ông ta tìm người khác bố trí. Nhưng Diệp Mặc biết, một khi “Khổ Trúc” bị bại lộ, cho dù hắn cướp được, cũng là hậu hoạn vô cùng, vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.
Một nơi bình thường như vậy, sao có người phát hiện trận pháp phòng ngự này?
Khi ánh mặt Diệp Mặc quét đến tên Bác Dung đeo mặt ra che dấu kia, nhất thời hiểu rõ ra. Xem ra Du Nương Yến mặc dù không lấy bản đồ nói cho Bác Dung, nhưng lại bị Bác Dung dò hỏi được vị trí đại khái.
Tên Bác Dung vận khí cũng đỏ thật, y mới vừa tới nơi này, không ngờ còn trước mình một bước tìm được chỗ cất “Khổ Trúc”.
Thế nhưng tên Bác Dung này biết nơi này có “Khổ Trúc”, tại sao y lại tiết lộ cho người khác biết?
Diệp Mặc chú ý tới ánh mắt rất âm trầm của Bác Dung, hiển nhiên y tiết lộ ra nơi này cũng không phải cố ý, hẳn là không cẩn thận bại lộ.
Trận pháp phòng ngự này còn chưa bị phá đi, đang lúc Diệp Mặc suy nghĩ dùng biện pháp gì để đi vào trước khi đám người này phá vỡ trận pháp, lại có mấy người bay tới.
Mà trong đám người đó có ít nhất hai người Diệp Mặc không muốn nhìn thấy, một chính là Lăng Hiểu Sương, còn có một chính là Văn Thái Y. Nhưng cho dù hắn không muốn nhìn thấy hai người này, Diệp Mặc cũng không thể đi. “Khổ Trúc” đối với hắn hấp dẫn quá lớn.
- Chuyện gì?
Trong đám người vừa bay đến, một người đàn ông dẫn đầu mới vừa đáp xuống liền lập tức hỏi.
Diệp Mặc biết người này, tu vi Nguyên Anh tầng năm, đệ tử thiên tài của Vô Cực tông – Viên Quan Nam, lúc trước hắn ở đại sảnh tán tu gặp qua người này.
Một tu sĩ Nguyên Anh của Vô Cực tông lập tức đứng ra lên tiếng nói:
- Viên sư huynh, bởi vì tôi nhìn thấy nơi này phát ra lốc xoáy linh khí cường đại mới tới đây, sau đó phát hiện tu sĩ của Địa Ma tông, tôi hoài nghi nơi này rất có thể là cửa vào của Vẫn Chân cấm địa.
Nói xong, y đưa tay chỉ Bác Dung bên cạnh.
- Anh đi ra nói xem chuyện gì.
- Vâng.
Bác Dung trước mặt Viên Quan Nam căn bản không dám có chút khó chịu, gã lập tức đứng ra nói:
- Tôi ở tầng hai không cẩn thận cùng mấy đồng môn phân tán, sau khi đến tầng ba. Tôi phát hiện bãi đá tảng này rất trống trải, chính là nơi dễ dàng nhìn thấy, cho nên liền chuẩn bị ở chỗ này chờ đợi mấy đồng môn.
Nói xong Bác Dung lại nhìn mấy tu sĩ Địa Ma tông chạy tới nói:
- Bởi vì tôi hiểu sơ trận pháp, ở chỗ này lại phát hiện một trận pháp ẩn nấp, sau khi tôi mở một trận pháp ẩn nấp ra, không ngờ lại xuất hiện một trận pháp phòng ngự cực khủng. Nhưng khi trận pháp ẩn nấp vừa mới phá vỡ, chung quanh đây liền tụ hội vô số lốc xoáy linh khí, cuối cùng càng lúc càng lớn, đến một nén nhang mới biến mất.
Chuyện về sau y không phải nói mọi người cũng đoán được rồi, khẳng định là lốc xoáy linh khí hấp dẫn nhiều tu sĩ đến, sau đó những tu sĩ này lại cho đây là Vẫn Chân cấm địa gì đó nên người đến càng ngày càng nhiều.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, tên Bác Dung này nhiều nhất chỉ là Trận Pháp Sư cấp ba, cũng dám nói hiểu sơ trận pháp. Nếu như không phải là y chuyên nghiên cứu trận pháp của Du Bạch Sinh, coi như là y biết “Khổ Trúc” ở chỗ này, cũng không có cách nào tìm được trận pháp ẩn nấp.
Thế nhưng hiện tại chỗ này lại bị người khác lầm tưởng là Vẫn Chân cấm địa, y biết làm sao nào? Trước mặt nhiều người như vậy tiến vào bên trong lấy “Khổ Trúc” hiển nhiên là chuyện quá hoang đường.
Bỗng nhiên Diệp Mặc cảm nhận được một trận sát ý, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn một chút, lại phát hiện Văn Thái Y vẻ mặt lạnh như băng nhìn mình chằm chằm. Trong mắt mang theo sát cơ nồng nặc, hận không được lập tức giết hắn. Diệp Mặc trong lòng biết, con mụ này đã nhận ra hắn.
Nếu như là việc khác, Diệp Mặc không chút do dự liền xoay người rời đi, nhưng chuyện này liên quan đến “Khổ Trúc”, bảo hắn trốn chạy là tuyệt đối không thể nào.
Trong lúc Diệp Mặc suy tư, lại có một ánh mắt lạnh như băng quét về phía hắn.
Diệp Mặc trong lòng ầm thầm khó chịu, lần này chính là Lăng Hiểu Sương của Thanh Mộng trai. Diệp Mặc sở dĩ lặng yên khó chịu, đó là bởi vì hắn cố ý làm mất mặt Văn Thái Y, với tính cách chết tiệt của ả, khó chịu đối với hắn còn có thể nói được đi. Nhưng mà cô Lăng Hiểu Sương này, bản thân mình nào giờ không hề đắc tội với cô, ngược lại mình còn từng giúp mấy vị sư tỷ sư muội của Thanh Mộng trai, tại sao cô ta lại đối với mình như thế?
Vừa lúc đó, lại có người bay tới, mấy người này chính là ba tu sĩ Kim Đan Thiên Tinh Phái vừa rồi bị Diệp Mặc đuổi đi, tốc độ của bọn họ chậm thật, Diệp Mặc cũng đến được một lúc rồi ba người này mới tới đây.
Ba người này vừa tới nơi này đã nhìn thấy Diệp Mặc, tên nữ tu kia lập tức đi tới trước mặt một cô gái yểu điệu mang mạng che mặt nói:
- Phán Điệp sư tỷ, người này ỷ vào mình là tu sĩ Nguyên Anh, muốn cướp đồ của bọn em.
Nói xong dùng tay chỉ Diệp Mặc, giọng nói mang theo sự bất mãn mãnh liệt.
Cô gái yểu điệu mang mạng che mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Mặc, thản nhiên nói:
- Anh là một tu sĩ Nguyên Anh tầng một mà lại đi đoạt đồ của tu sĩ Kim Đan Thiên Tinh phái ta, còn có liêm sỉ hay không? Hay là Thiên Tinh phái ta từng đắc tội với anh?
Mấy câu nói đơn giản, chẳng những nói Diệp Mặc không đáng một đồng, hơn nữa còn mơ hồ uy hiếp Diệp Mặc, bọn họ là người của Thiên Tinh phái, Diệp Mặc lại dám đoạt đồ của đệ tử Thiên Tinh phái, có phải chán sống rồi không?
Diệp Mặc trong lòng vốn khó chịu rồi, cô ả này chỉ nghe lời nói của một bên, thậm chí còn dùng Thiên Tinh phái ra uy hiếp hắn, Diệp Mặc hắn đã từng sợ người khác uy hiếp sao?
Chỉ là Diệp Mặc vẫn chưa nói gì, Lăng Hiểu Sương Thanh Mộng trai lại chủ động mở miệng:
- Phán Điệp sư muội, người này tên Ninh Tiểu Ma, mà một tên dâm dục, háo sắc hơn nữa còn vô sỉ. Chỉ cần nhìn thấy phụ nữ có chút nhan sắc sẽ tiến lên dây dưa, thậm chí dùng một số thủ đoạn hạ lưu.
Hiển nhiên cô nghĩ tới Trình Na Na, lúc ấy Trình Na Na vẻ mặt đầy nước mắt, hơn nữa còn nói đỡ cho Diệp Mặc, không cần hỏi, chắc đã bị Diệp Mặc hạ thủ rồi.