Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, cùng mình chơi Đạo ngân tâm cơ, cho dù cô là tu vi Dục đạo cũng còn kém xa lắm, hắn nhẹ nhàng nói:
- Vì cô từng lợi dụng tôi, cảm thấy áy náy, nên mới nói nhiều như này. Thực tế, những lời này cô nói đối với tôi cũng chẳng giúp được gì, cùng lắm cũng chỉ là làm trể nãi chút thời gian của tôi mà thôi. Cô lợi dụng tôi, đối với cô mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói lại là chuyện sống chết. Nếu như tôi không may mắn, lúc này cũng đã bị giết chết rồi. Phải biết rằng, người chết đó vốn dĩ là cô.
Thần nữ váy vàng này sắc mặt có chút trắng bệch, cô biết mình không thể nói tiếp rồi, chuyện này bây giờ cũng đã để lại dấu vết sâu đậm trong lòng cô rồi, nếu như không xóa trừ dấu vết này đi, cô tuyệt đối không thể nào vấn đạo Đạo nguyên được.
- Đường đến Niết sinh hoang cấm rất xa, cho dù là Dục đạo tiến vào Thần Phần vực, cơ hội có thể đến Niết sinh hoang cấm cũng chỉ có nửa non mà thôi. Tôi không phải không nói cho anh biết Niết sinh hoang cấm ở chỗ nào, là vì ngay cả bản thân tôi cũng không biết.
Thần nữ váy vàng biết mình luận tâm cơ mà nói cũng không qua nổi Diệp Mặc, dứt khoát thừa nhận là không biết.
Diệp Mặc ngược lại ngây ngẩn cả người, hắn cho rằng Thần nữ váy vàng sở dĩ lôi thôi dài dòng với hắn đến bây giờ, là vì cô không muốn nói cho Diệp Mặc biết Niết sinh hoang cấm đó ở đâu mà thôi. Nếu như cô không biết, tại sao không nói sớm? Cô nói sớm là mình không biết, thì mình làm gì còn dài dòng nửa ngày?
- Chẳng lẽ cô không đến Niết sinh hoang cấm sao?
Diệp Mặc thất vọng hỏi, nếu như đối phương không đến Niết sinh hoang cấm, hắn lập tức sẽ đi, làm gì còn ở lại nhiều lời như này?
Hắn đến Niết sinh hoang cấm chủ yếu là vì hỏi thăm lối ra Thần Phần vực là ở chỗ nào, còn một cái nữa chính là nhiều Thánh đế như này đều đến Niết sinh hoang cấm, Niết sinh hoang cấm chắc chắn là một nơi không tầm thường. Hắn nếu như đã đến Thần Phần vực rồi đương nhiên cũng muốn đến đó xem sao.
- Tôi muốn đến Niết sinh cấm địa.
Người con gái váy vàng bất đắc dĩ nói, cô phát hiện nói đạo lý với Diệp Mặc căn bản không được.
Diệp Mặc cười khẩy nói:
- Cô vừa mới nói với tôi là không biết Niết sinh cấm địa ở nơi nào, bây giờ lại nói với tôi muốn đến Niết sinh cấm điạ, Thần nữ thánh môn cô chính là một môn phái rác rưởi như này sao? Nói dối hết bài này đến bài khác.
Thần nữ váy vàng này sắc mặt lập tức trầm xuống:
- Nếu như anh dám nói những lời không hay về Thần nữ thánh môn tôi, tôi lập tức giết chết anh ngay chỗ này.
Diệp Mặc cười ha hả, gio tay lên, Tử Đao cũng đã xuất hiện trong tay hắn. Đồng thời nói:
- Muốn đánh thì lên đi, tôi lại sợ một người con gái như cô sao?
Thần nữ váy vàng cũng không ra tay, Diệp Mặc có thể chạy thoát từ tay Dục đạo Thánh đế kia, cô đã cảm thấy có chút kỳ quái rồi. Nhưng nếu nói Diệp Mặc ẩn giấu tu vi, thì hắn tại sao lại không ngừng hỏi mình Niết sinh cấm địa chứ?
- Chỉ cần Chứng đạo trong Thần Phần vực rồi, hoặc là Chứng đạo Thánh đế. Vậy thì có thể cảm nhận được tiếng kêu gọi từ Niết sinh cấm địa. Anh chỉ là một Tiên đế, đương nhiên không cảm ứng được. Có thể cảm ứng được tiếng kêu gọi từ Niết sinh cấn địa, không có nghĩa là biết Niết sinh cấm địa ở nơi nào. Có người cảm nhận được tiếng kêu gọi của Niết sinh cấm địa rồi, đi mấy trăm năm cũng chưa đến được Niết sinh cấm địa.
Thần nữ váy vàng bình tĩnh nói.
Diệp Mặc sau khi nghe thấy như vậy, mặt đỏ ửng lên, hắn không biết gì liền cho rằng người con gái này bịa đặt. Tầt nhiên hắn mặc dù Chứng đạo rồi, nhưng vì Chứng đạo trong Thế giới trang vàng của mình, sau khi đến Thần Phần vực, hoàn toàn không cảm nhận được tiếng kêu gọi của Niết sinh cấm địa.
- Bây giờ có phải cô chuẩn bị đến Niết sinh cấm địa không?
Diệp Mặc cất Tử Đao đi thuận miệng hỏi.
Thấy Diệp Mặc cất Tử Đao đi, sự tức giận của Thần nữ váy vàng này giảm đi một cút, trầm mặt lạnh giọng đáp:
- Đúng vậy, tôi muốn đến Niết sinh cấm địa.
- Tốt quá, vậy tôi đi cùng cô, đợi đến khi đến Niết sinh cấm địa rồi, chuyện giữa chúng ta liền xóa bỏ. Cô có thể bỏ cái vỏ bọc chứng được Đạo nguyên Thánh đế vô thượng.
Diệp Mặc lập tức nói.
Nói xong Diệp Mặc lại sợ đối phương dị nghị, liền bổ sung thêm:
- Chỉ cần phương hướng mà cô đi là đến Niết sinh cấm địa, cho dù tôi bị đạo vận của Thần Phần vực giết chết, cũng không liên quan gì đến cô, hơn nữa chuyện giữa chúng ta cũng coi như xong.
Thần nữ váy vàng không thèm để ý đến Diệp Mặc nữa, quay người rời đi, cô không tin Diệp Mặc chỉ là một Tiên đế lại có thể đi cùng với cô. Nếu như trên đường Diệp Mặc có xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối cũng sẽ không ra tay cứu giúp, chỉ cần Diệp Mặc chết rồi, thì cô cũng đồng nghĩa với việc không có nhân quả này.
Diệp Mặc đương nhiên biết rõ ý của đối phương, hắn căn bản cũng không quan tâm, ở một nơi như này chính là vì mục đích mà không từ thủ đoạn. Người khác có thể là mùng một, thì hắn có thể làm mười lăm (kiểu ăn miếng trả miếng đây mà).
Tốc độ của Thần nữ váy vàng này cực nhanh, một số gợn sóng đạo vận cô không chút để ý, cô cho rằng Diệp Mặc chỉ là tu vi Tiên đế, tuyệt đối không thể đuổi kịp cô.
Nhưng hai canh giờ sau, cô dừng lại, lạnh lùng nhìn Diệp Mặc không bị bỏ lại phía sau mỉa mai nói:
- Một Chứng đạo Thánh đế như anh, không ngờ lại giả làm Tiên đế, dùng thủ đoạn hèn kém này đi cùng với tôi, anh không biết vô sỉ là gì sao? Nếu như anh muốn thông qua cách này tiếp cận với tôi, thì tôi nói cho anh biết, anh tính sai nước cờ rồi.
Diệp Mặc có thể đuổi kịp cô, rõ ràng không đơn giản là Tiên đế, nếu như không phải là Tiên đế, thì Diệp Mặc cũng có thể cảm nhận được tiếng gọi của Niết sinh cấm địa, còn muốn giả bộ đi sau cô, rõ ràng là cố ý. Trên người cô cho dù có bảo vật, cô tin rằng Diệp Mặc cũng không biết, cho dù là biết, cô cũng không sợ Diệp Mặc. Nếu không phải vì bảo vật, thì rõ ràng là vì cô mà đến.
Diệp Mặc cũng mỉa mai nói:
- Cô đùng bảnh chọe nữa, đừng tự cảm giác mình tốt đẹp như vậy nữa được không? Nghe nói con gái của Thần nữ thánh môn cũng chẳng nói chuyện gì nhiều, cho dù thỉnh thoảng nói chuyện cũng chỉ một hai câu mà thôi. Cô sao lại nhiều lời thế? Cô chỉ cần dẫn đường là được, tùy tiện một cô vợ nhà tôi cũng xinh đẹp hơn cô.
Thần nữ váy vàng suýt chút nữa giận run người, may mà cô còn có lý trí. Cũng chẳng thèm để ý đến Diệp Mặc nữa, lại càng tăng tốc thêm.
Ba ngày sau, cô dừng lại, trước mặt là một vùng đá vụn không chút sự sống, trên mặt đất đầy đá vụn này có một vệt kiếm dài giao với một đường đao rất dài.
Hai dấu vết này tràn ngập sát ý đạo vận ngập trời, khiến vùng đá vụn vốn dĩ đã không còn sự sống nào lại càng đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Hai người vừa đi vào, đá vụn trên khoảng đá vụn này lập tức liền hóa thành tro bụi.
Thần nữ váy vàng này không chút cảm giác nào, trực tiếp bước đến bên cạnh đường kiếm dài kia khoanh chân ngồi xuống. Diệp Mặc biết Thầ nữ váy vàng này muốn lĩnh ngộ thần thông của đường kiếm kia, hắn cũng không chút do dự ngồi trước đường đao thần thông kia.
Loại đao ý ác liệt tràn ngập sát thế đạo vận này, cho dù Thần nữ váy vàng không ngồi xuống, Diệp Mặc cũng sẽ ngồi xuống để cảm ngộ. Nếu như Thần nữ váy vàng không muốn đợi hắn, hắn sẽ dùng lời nói để ép buộc. May mà Thần nữ váy vàng này cũng cảm ngộ kiếm đạo, đối với hắn mà nó, đây là chuyện không còn gì tốt hơn.
Từng đường đao vận bị Diệp Mặc hấp thu, hắn thậm chí nhìn thấy một đại hán ngang tàng vung tay chém đường đao này lên, đường đao đó trực tiếp kéo theo một vết nứt trong hư không, còn đối thủ của gã lại chỉ là một kiếm đâm ra hời hợt. Đường kiếm này thoạt nhìn bình thường, nhưng có thể chặng lại đường đao hủy thiên diệt địa kia.
Khí tức của đường đao dần dần được Diệp Mặc dung hợp lĩnh ngộ, Diệp Mặc thậm chí cũng quên đi mình còn đang lĩnh ngộ đạo vận của đường đao này, một lát sau, vệt đao thật sâu trên mặt đất không ngờ lại huyễn hóa, biến thành một thần thông Đao ngân thật sự.
Người con gái mặc váy vàng đang lĩnh ngộ kiếm ý của đường kiếm kia, bỗng nhiên cảm thấy một đường đao từ trong hư không đến, trực tiếp bổ về phía ấn đường của cô.
Dưới sự nguy cấp, ý niệm không ngờ lại trực tiếp dẫn động đường kiếm trên mặt đất kia lên, đánh về phía đường đao đang bay đến.
Tiếng đao kiếm thanh thúy như thật vang lên, đường đao không ngờ lại biến thành các loại đường đao, còn kiếm ý cũng hóa thành vô số kiếm khí.
Ngay lập tức đường đao kiếm khí đấu nhau quyết liệt trong không trung. Xung quanh vốn dĩ đá cát nát vụn lại càng bị loại sát khí này tung lên, mặt đất màu đen rắn chắc, bị đánh ra từng đường đao vết kiếm giăng khắp nơi.
Còn lúc này Diệp Mặc và Thầ nữ váy vàng kia lại không biết chút nào, bọn họ hoàn toàn đám chìm trong loại sát phạt này, lại càng không dám thư giãn chút nào, dường như chỉ cần thư giãn chút thôi, thì đối phương sẽ dùng một đao hoặc một kiếm chém mình thành bột vụn.
Thần niệm của Diệp Mặc tung hoành trong vô số đường đao được hắn chém ra, hắn cảm thấy đao ngân của mình rất nhiều, nhưng cũng không thể chặn lại được kiếm khí của đối phương. Bỗng nhiên cảnh Dục đaọ Thánh đế bị hắn chém giết kia xuất hiện trong thức hải, đó là bị hai đường Thần Văn của hắn giết chết, nếu như hắn dung hợp hai đường Thái Sơ Thần Văn này cùng với đường đao của mình, vậy thì sẽ thế nào?