BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Cậu bạn Trần Triệu Dương, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu như không có cậu, độc tố trong người tôi sẽ không thể áp chế được bao lâu, chỉ sợ sẽ xong thật, mà bây giờ chẳng những đã loại trừ được độc tố, mà thực lực của tôi cũng đã khôi phục được như lúc trước, thậm chí còn mạnh hơn cả lúc trước nữa".

Lúc này Điền Đại Hà đi đến trước mặt Trần Triệu Dương, nhỏ giọng nói cảm ơn với anh.

"Khách khí rồi, đồ đều là của các ông, tôi chỉ giúp đỡ luyện chế ra một viên giải độc đan mà thôi, huống chỉ, một lò giải độc đan có khoảng chừng hơn mười viên, số còn lại tôi sẽ không đưa cho các ông nữa”, Trần Triệu Dương lại cười lắc đầu, đồng thời nói ra việc mình luyện chế được rất nhiều giải độc đan.

"Tôi đã công nhận người bạn như cậu rồi, cậu là một người đáng để kết bạn, về sau ở thủ đô, nếu ai dám đối xử với cậu như vậy, nhất định phải qua cửa của Điền Đại Hà tôi trước”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Điền Đại Hà lại cười, lúc này vỗ bả vai anh, thấp giọng nói.

Trần Triệu Dương này đúng là rất hợp với tính cách của ông ta, chuyện luyện chế đan dược lúc đầu cũng vậy, bạn luyện chế ra được bao nhiêu dược, còn không phải là do bạn tính toán sao, cho dù bạn nói luyện chế thất bại, người khác cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận.

Thế nhưng Trần Triệu Dương lại vô cùng thản nhiên nói ra mình luyện chế được bao nhiêu viên giải độc đan, cuối cùng còn lại bao nhiêu viên, hơn nữa còn trực tiếp giữ những viên đan dược còn lại, điều này nói rõ anh không phải loại người dối trá, đáng để kết bạn.

Trần Triệu Dương không ngờ rằng một hành động trong lúc vô tình của mình đã khiến Điền Đại Hà tin tưởng mình hơn.

Anh và Điền Đại Hà vừa trò chuyện vừa chờ hai người còn lại giải độc xong, đồng thời xem hai người bọn họ có khôi phục hoàn toàn hay không, quan trọng nhất là, Điền Đại Hà muốn xem rốt cuộc hai người bọn họ có tăng lên không, có vượt qua ông ta hay không.

Thời gian dần dần trôi qua, hơi thở trên người bọn họ càng thêm mạnh mẽ, hiển nhiên, hai người bọn họ cũng giống như Điền Đại Hà, bị độc tố áp chế trong thời gian dài như vậy, một khi giải được, chân khí trong cơ thể sẽ trực tiếp tuôn ra, đương nhiên thực lực sẽ tăng lên rất nhanh.

Mất một lúc gần bằng Điền Đại Hà, hai người kia cũng lần lượt tỉnh lại, ba người nhìn nhau, sau đó đột nhiên bay lên trời, ngửa mặt lên thét dài.

Trần Triệu Dương và Nguyên Thu nhanh chóng đóng thính giác của mình lại, đồng thời cũng giúp Tăng Kim Lai, ba người kia hét dài mấy phút, cuối cùng mới dừng lại, rơi xuống mặt đất.

"Thoải mái quá!" Khi thấy ba người bọn họ rơi xuống, Trần Triệu Dương và Nguyên Thu mới giải trừ thính giác, thuận tiện giải cho cả Tăng Kim Lai.  

Đối với hành động của ba người, Trần Triệu Dương rất thấu hiểu, để bọn họ xả hơi một chút cũng không tệ lắm.

"Các ông, may mà xung quanh chỗ này không có nhà nào cả, nếu không chắc chắn người ta sẽ gọi điện thoại khiếu nại các ông”, đợi đến khi ba người kia xuống, Trần Triệu Dương liên nói đùa.

"Ha ha... Lúc trước mua chỗ này chính là vì yên tĩnh, không bị người nào quấy rầy, đương nhiên, cũng sẽ không quấy rầy đến người khác, tốt biết bao”, Tạ Đồ cười lớn một tiếng, cực kì vui vẻ nói.

"Trần Triệu Dương, tôi nhận cậu làm bạn, không biết lão già này có tư cách làm bạn với cậu không?”, lúc này ba người bọn họ cười tủm tỉm nhìn Trần Triệu Dương, hỏi.

"Ba vị tiền bối, các ông làm tôi ngại quá, tôi chỉ là một vãn bối, sao dám làm vậy được?", nghe thấy ba người kia nói vậy, Trần Triệu Dương liền vội vàng khoát tay.

Bình luận

Truyện đang đọc