BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Aiya, ăn cơm sao, tốt quá, vừa hay tôi còn chưa ăn”, Triệu Diễm Linh nhìn thấy đám Trần Triệu Dương chuẩn bị ăn cơm thì không khách sáo chút nào, cô †a ngồi thẳng xuống bàn luôn, tay cũng chưa rửa mà bắt đầu ăn luôn.

Trần Triệu Dương cầm món ăn ra thì nhìn thấy cảnh này, anh cau mày nhưng không nói gì cả, dù gì cũng là chị họ của Nam Cung Yến, cũng không thể không cho người ta ăn cơm được.

“Mọi người ăn trước đi, tôi đi làm thêm hai món nữa”, vốn anh nghĩ ngần này món đủ ăn rồi nhưng bây giờ thêm Triệu Diễm Linh thì chắc chắn không đủ được, chỉ mới qua một lúc mà bốn món mặn một món canh đã vơi mất 1/3 rồi.

“Vất vả cho anh rồi”, Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương một cách xấu hổ.

Trần Triệu Dương cười với cô một cái rồi lại về phòng bếp làm thêm hai món nữa.

“Làm nhiều thế làm gì? Chị ăn no rồi, không phải nói với em rồi sao, đây dù có là cơm nhà nhưng để lãng phí cũng không hay”, Triệu Diễm Linh nhìn Trần Triệu Dương lại mang thêm hai món lên thì quở mắng. 

“Đủ gì mà đủ, chị ăn hết đồ rồi, chúng tôi còn chưa ăn đâu”, Trần Triệu Dương lạnh giọng nói, anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy, đúng là khiến người ta tức giận mà.

“Được rồi, tôi ăn no rồi, về ngủ trước đây, đừng có làm ồn, tôi thính ngủ lắm đấy nên đừng làm tôi tỉnh giấc”, Triệu Diễm Linh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi không quan tâm đến lời của Trần Triệu Dương mà quay người đi về phòng cô ta.

“Cái đệt, chú à, bà cô này là ai thế? Chả khác gì một con lợn cả, lại còn dám ăn nói như thế”, Tuyên Hoàng mắt chữ A mồm chữ O nhìn cảnh tượng trước mặt, cô ta không khống chế âm lượng mà hét lớn.

Triệu Diễm Linh vừa về đến phòng thì nghe thấy lời này của Tuyên Hoàng, cô ta lập tức đi ra nhìn Tuyên Hoàng chằm chằm nói: “Con nhóc kia, cô vừa nói gì? Cô nói ai là lợn?”

“Quao,... hóa ra cô nghe thấy sao, tôi còn tưởng cô bị điếc, hóa ra không phải, lại còn mạnh miệng như thế, người ta nợ cô sao? Vì sao lại phải làm cơm cho cô ăn? Cô thì là cái thá gì chứ?”, Tuyên Hoàng nói như súng liên thanh, nói đến mức Triệu Diễm Linh á khẩu không nói lại được.

“Con nhóc kia, có tin tôi cắt bỏ lưỡi của cô hay không?”, Triệu Diễm Linh tức đến mức run bần bật, cô ta lập tức đi ra khỏi phòng rồi lao thẳng về phía Tuyên Hoàng.

“Chị làm gì thế? Đừng có càn rỡ”, Trần Triệu Dương chắn phía trước mặt Tuyên Hoàng rồi lạnh giọng nói.

“Cậu... cậu không phải người nhà chúng ta sao? Thế mà lại dám giúp người ngoài đối phó với tôi, tôi không muốn sống nữa, công lý ở đâu..”, Triệu Diễm Linh chỉ cần nhìn thấy Trần Triệu Dương thì lại tức giận, cô ta ngồi bệt xuống đất gào khóc.

“Chị họ, nếu chị còn làm loạn như thế nữa thì về đi, chỗ này của em không cần chị”, Nam Cung Yến không nhịn được nữa, nói thẳng.

“Tiểu Yến, em thế mà lại giúp người ngoài mà nói với chị như vậy. Chị là chị họ em đấy, chị họ đấy", nghe được lời này của Nam Cung Yến thì Triệu Diễm Linh dừng lại rồi nói một cách tủi thân.

“Em còn không hiểu chị sao chị họ? Những chuyện chị làm từ khi chị lên thành phố Long Hải đến nay đừng tưởng em không biết, nếu còn để em biết chị giới thiệu mấy người linh tinh cho em thì sau này chuyện của nhà họ Triệu em sẽ không nhúng tay vào, tiền cũng không cho một đồng nào. nữa”, Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng rồi hạ đòn sát thủ.

Bình luận

Truyện đang đọc