BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Vạn Quế Chỉ nhìn thấy Trần Triệu Dương bị giữ lại, bà ta liền phách lối kiêu ngạo nói: "Mày muốn đánh bà à? Bà cho. mày một trăm lá gan, xem mày còn dám động vào bà nữa không?"

"Nam Cung Yến tao nói cho mày biết, nếu hôm nay, tao có chút xây xước nhỏ nào thì công ty của bọn mày cũng đừng hòng yên ổn", Vạn Quế Chi hống hách nói: "Cũng chả sợ nói cho mày biết, hôm nay, nếu có là Nam Cung Minh Đức đến đây, tao cũng sẽ không chừa cho ông ấy chút mặt mũi nào đâu".

Lúc này, Vạn Quế Chi liền cậy thế lên mặt. Bởi vì bà ta đang có Chu Minh Chí là chỗ dựa.

Đến bây giờ, ngoài mặt Vạn Quế Chi và Chu Minh Chí chỉ là anh em họ không hơn không kém, nhưng thực chất hai người này đã có gian tình với nhau. Mà La Thánh Kiệt cũng chính là con ruột của Chu Minh Chí. Chính vì thế, sau khi La Thánh Kiệt bị người khác đánh, Vạn Quế Chi đã bảo Chu Minh Chí kéo người đến, bất luận thế nào, tối nay cũng phải lấy lại danh dự cho bằng được.

Chu Minh Chí nhìn thấy hành xử của Vạn Quế Chi, ông ta liền ngồi bắt chéo hai chân vẻ mặt cũng vô cùng hài lòng.

Với Chu Minh Chí mà nói, tập đoàn Nam Cung có lớn như thế nào và Nam Cung Yến có bản lãnh như ra sao nhưng chỉ cần còn ở Nam Hải, thì phải nhìn sắc mặt ông ta mà sống.

"Tổng giám đốc Nam Cung, cô tự mình chọn đi", Chu Minh Chí ra vẻ thượng đẳng lên giọng: "Nếu tôi kiểm tra và niêm phong công ty của mấy người, công ty của mấy người cũng tổn thất không ít đâu".

Nam Cung Yến giữ Trần Triệu Dương lại, cô nhìn vẻ mặt của Vạn Quế Chỉ lại còn thêm bộ dạng của Chu Minh Chí, cô cũng muốn ra tay đập cho một trận, nhưng tiếc là lực bất tòng tâm.

Chơi không lại người ta đó!

"Dì Vạn, điều kiện trước mắt của dì, tôi có thể đồng ý, nhưng phần phía sau có phải quá đáng rồi không?",Nam Cung Yến nghiến răng nói: "Chúng ta có thể bàn lại cho phải lẽ hơn được không?”

"Chà, giờ thì chịu xuống giọng kêu dì rồi

Vạn Quế Chỉ cười lạnh rồi nói: "Cơ mà tao vẫn nói cho. mày biết, không có bàn bạc gì nữa hết. Đôi cẩu nam nữ bọn mày quỳ xuống xin lỗi tao đi. Còn hắn, hắn đánh chúng tao bao nhiêu lần thì tao sẽ trả cho hắn lại gấp mười. Nếu không thì tao sẽ không để yên cho bọn mày đâu! Bây giờ, tao cho bọn mày thời gian để suy nghĩ, muốn công ty bị phá sản hay là quỳ trước mặt bà đây xin lỗi thì tự mình suy nghĩ cho kỹ vào!

Dù nghe Vạn Quế Chỉ nói thế, Nam Cung Yến vẫn cứ nhìn Chu Minh Chí nói: "Cục trưởng Chu, chúng ta còn thể bàn bạc lại chuyện này không, như này thì hiếp người quá đáng rồi đấy, không bằng mọi người ngồi lại nói chuyện đàng hoàng được. không?"

"Tôi cảm thấy không có gì phải bàn lại cả", Chu Minh Chí nhàn nhạt cười: "Hoặc là cô làm theo những gì bà ta nói, hoặc là công ty đợi bị niêm phong đi, mấy người tự suy nghĩ lại đi".

"Có bị điếc không hả?"

Vẻ mặt Vạn Quế Chi vô cùng hống hách, bà ta chỉ vào Trần Triệu Dương nói: "Tao không tin không trị nổi tên bảo vệ khốn kiếp nhà mày".

"Thật là hiếp người quá đáng!”

"Đúng là ỷ thế hiếp người mà".

"Mẹ nó! Đúng là quá đáng mà".

Mấy người nhân viên đứng trước cửa nhìn thấy dáng vẻ phách lối của Vạn Quế Chi, không kiềm được mắng chửi.

Vạn Quế Chi nghe thấy lời của những người đó, bà ta liền hống hách nói: "Tôi hiếp người quá đáng đó thì đã làm sao? Mấy người có ý kiến gì, ngon thì bước ra đây mà nói?"

Vạn Quế Chi chống nạnh chỉ vào mặt những người đứng ở cửa: "Ai có ngon thì bước ra, bước ra quỳ chung luôn cho tôi.

Dù thấy Vạn Quế Chi càn quấy như vậy, mọi người cũng tức giận lắm mà không dám hó hé gì.

Bình thường Vạn Quế Chi vốn là hống hách ở công ty thành thói, mọi người từ lâu đã không ưa bà ta, nhưng hôm nay Vạn Quế Chỉ còn có thêm chỗ dựa thì là càng hống hách hơn trước. Mọi người nhìn thấy đều xúc động muốn đập hội đồng bà ta một trận.

Nhìn thấy chẳng còn ai dám hó hé gì, Vạn Quế Chỉ liền lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Vạn Quế Chi quay lại nhìn Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương hỏi: "Hết thời gian rồi, đôi cẩu nam nữ bọn mày suy nghĩ xong chưa. Có quỳ xuống xin lỗi tao không thì bảo".

"Dì Vạn, tôi muốn chúng ta bàn bạc lại một chút đi". Nam Cung Yến nghiến răng nói.

Dù Vạn Quế Chi có ngang ngược như thế nào, thì cô vẫn phải cố mà nhãn nhịn.

Không còn cách nào vì chỗ dựa của Vạn Quế Chỉ lại chính là Chu Minh Chí. Ở đất Nam Hải này, Chu Minh Chí muốn hại chết một cái công ty thì dễ như trở bàn tay.

Nam Cung Yến không muốn tâm huyết của mình bị huỷ trong phút chốc.

"Còn gì để nói nữa", Vạn Quế Chi phách lối kiêu ngạo nói: "Nam Cung Yến không phải bình thường mày thích ra vẻ thanh cao lắm sao? Để hôm nay tao xem xem mày còn thanh cao nổi không, tao sẽ cho mày với cả tên bảo vệ khốn kiếp này đẹp mặt ra".

Vạn Quế Chi nhìn chăm chằm Trần Triệu Dương đắc ý nói: "Không phải mày rất tài giỏi sao? Giờ có bản lãnh thì ra tay

†ao xem, thử đi rồi tao cho mày chết không có chỗ chôn!"

"Đệt mợ nó!"

Bình luận

Truyện đang đọc