BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Tên nhãi ranh, không thể dùng chân khí được nữa à, vậy thì đi chết đi!”, Vân Hạn Lâm cảm nhận được chân khí của Trần Triệu Dương đã không còn, trên mặt chợt hiện ra một nụ cười rồi bắt đầu công kích nhanh.

Cuộc chiến của hai người họ giống như sự phá hoại khốc liệt, vốn dĩ đỉnh núi Long Đài rất bằng phẳng, nhưng lúc này đã bị phá hỏng hoàn toàn.

Cuộc chiến giữa hai người họ không ngừng mở. rộng phạm vi. Một vài người xem đứng khá gần với họ đều bị doạ một phen. Họ không muốn bị cuốn vào trận chiến giữa hai người, một khi dính vào thì chắc chắn sẽ bị thịt nát xương tan.

Dù là dư âm của cuộc chiến giữa hai người cũng đã đủ khiến một số võ giả mới nhập môn bị thương.

Bỗng chốc, cả hiện trường trở nên hỗn loạn, một số người bỏ chạy thục mạng. Nếu may mắn thì họ đã sớm chạy thoát. Còn những người xui xẻo thì bị thương ngay lập tức bởi hậu quả của trận chiến giữa hai người họ gây ra.

Trận chiến giữa hai người vẫn còn tiếp tục, nhưng không có ai dám tới gần, tất cả đều trốn từ xa mà quan sát.

“Đây chính là uy lực của võ đạo tông sư sao?  

Thật sự là quá khủng khiếp”.

Trong lòng mọi người đều chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Trần Triệu Dương này chắc chẳn là yêu quái trong đám yêu quái.

Còn chưa thành võ đạo tông sư mà đã đánh với võ đạo tông sư ra nông nỗi này. Nếu sau này Trần Triệu Dương trở thành võ đạo tông sư, vậy thử hỏi còn ai dám tranh hùng đây?

“Kết thúc đi”, sảc mặt của Vân Hạn Lâm vô cùng khó coi, vốn dĩ ông ta còn tưởng chân khí của Trần Triệu Dương không đủ, có thể giết anh trong chốc lát, nhưng ông ta không ngờ trận chiến rơi vào đỉnh điểm thì vết thương trong người ông ta bắt đầu tái phát.

Cho nên, ông ta không dám kéo dài cuộc chiến với Trần Triệu Dương, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

“Phiên Vân chưởng!

Vân Hạn Lâm gào lên, chân khí trong người điên cuồng dâng trào, từ trong bàn tay ông ta hiện ra một chưởng ảnh màu xanh.

Một luồng khí khủng khiếp tỏa ra khiến mọi người đều cảm thấy nghẹt thở kinh khủng, cứ như thể một chưởng này sế in lên người họ vậy. 

Cảm nhận được sự khủng khiếp của chiêu thức võ công của Vân Hạn Lâm, Trần Triệu Dương không dám sơ suất.

“Hoàng Tuyền Chỉ”.

Trần Triệu Dương dĩ nhiên không cam chịu yếu thế, anh bèn triển khai chiêu võ mình thường sử dụng.

“Không đúng, Trần Triệu Dương cũng là võ đạo tông sư, nếu không thì sao cậu ta có thể phóng chân khí ra ngoài?”

Khi một dấu tay xuất hiện trước mặt Trần Triệu Dương, mọi người đều kinh ngạc thốt lên, vì họ không ngờ thực lực của Trần Triệu Dương là tiên thiên đại thành mà lại có thể phóng chân khí ra ngoài. Điều này đúng là đi ngược lại nhận thức của họ.

“Không phải, đây chắc là chiêu thức võ công của cậu ta, không phải phóng chân khí ra ngoài thật sự”.

Rất nhanh đã có người phát hiện, cấp bậc thực lực của Trần Triệu Dương vẫn chỉ là tiên thiên đại thành, còn điều anh phóng chân khí ra ngoài đó là anh triển khai chiêu thức thôi.

Sau khi chiêu thức của hai người họ đều triển khai, cả hai cùng lúc lao vào đối phương, chiêu thức. trong tay đột ngột đẩy về trước.

Một bóng chưởng màu xanh, một ảnh dấu tay u ám đập vào nhau một cách dữ dội.

“Âm.”

Một làn sóng khí khủng khiếp nổi lên cuồn cuộn, tất cả đá núi và cây cối gặp phải sự chạm trán dữ dội này của hai người đều trở nên tan tành.

Vị trí trung tâm nơi hai người đứng xuất hiện một cái hố lớn có kích thước hơn mấy chục mét.

Bình luận

Truyện đang đọc