BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Thấy cảnh này, Trần Triệu Dương bèn lùi lại đằng sau, để cho ông cháu bọn họ trò chuyện với nhau.

Đợi đến khi cảm xúc của Tuyên Hoàng và Quý Vân Hải đều ổn định lại rồi, Quý Vân Hải mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Triệu Dương.

“Anh bạn Trần Triệu Dương, lần này thật sự may mắn vì được cậu giúp đỡ, bằng không chỉ sợ là cái mạng già này của tôi cũng xong luôn rồi. Tôi chết cũng không quan trọng, nhưng nhà họ Quý sẽ sụp đổ mất. Cho nên, cậu chẳng những đã cứu cái mạng già này của tôi, mà còn cứu cả nhà họ Quý nữa. Xin cậu hãy nhận một vái này của tôi”, Quý Vân Hải vừa nói vừa giùng giăng muốn đứng dậy.

“Ông Quý, ông đừng làm như thế này. Cháu và Tuyên Hoàng là bạn bè, ông gặp chuyện như vậy, cháu không thể nhăm mắt làm ngơ được”, Trần Triệu Dương giật nảy mình, bước nhanh tới nâng Quý Vân Hải dậy.

“Tốt, tốt, tất cả đều là mấy đứa trẻ ngoan”, Quý Vân Hải thở dài một hơi, nghĩ đến đám cháu chắt kia của nhà mình, đúng là vừa so sánh đã cảm thấy không bằng người ta.

Sau đó Trần Triệu Dương cùng với Nam Cung Yến và Hạ Hiểu Vũ đi ra ngoài, để lại không gian cho đám người Hạ Thanh Minh, chắc hẳn là bọn họ có rất nhiều điều muốn nói với nhau.

“Anh Trần, tôi nghe ông nội nói, anh muốn xem qua lịch sử của dòng họ Hạ nhà tôi đúng không?”, đôi mắt Hạ Hiểu Vũ đong đưa, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy, không biết có được hay không?”, Trần Triệu Dương gật đầu hỏi lại.

“Đương nhiên là có thể rồi. Chỉ có điều các ghi chép về lịch sử dòng họ của chúng đôi được đặt ở nhà thờ họ của nhà chúng tôi, đàn bà con gái trong dòng họ không được bước chân vào đó, cho nên nếu như anh muốn xem thì đành mời anh tự mình vào đó xem vậy”, Hạ Hiểu Vũ bất đắc dĩ nói.

Dù gì cô ta cũng được coi là hậu bối có tiền đồ nhất của nhà họ Hạ, nhưng cho dù là thế thì xưa nay cô ta cũng không được bước chân vào nhà thờ họ. Có một lần cô ta định lẻn vào trong xem thử một chút thì bị phát hiện, sau đó bị phạt cấm túc một tuần liền.

Từ đó về sau, rốt cuộc cô ta cũng không dám nghĩ đến chuyện lẻn vào nhà thờ họ nữa.

Chỉ có điều, đối với quy định đàn bà con gái không được bước chân vào nhà thờ họ của dòng họ, cô ta lại cực kỳ khinh thường. Thời đại nào rồi, thế mà vẫn còn có tư tưởng cổ hủ như thế này. 

Sau đó Hạ Hiểu Vũ dẫn Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đến trước nhà thờ họ, mà Trần Triệu Dương vì đã được Hạ Thanh Minh cho phép nên suốt đoạn đường đi cũng không bị ai ngăn cản.

Còn Hạ Hiểu Vũ và Nam Cung Yến lại ở bên ngoài dạo chơi nhân tiện chờ đợi, để một mình Trần Triệu Dương đi vào trong.

Bước vào nhà thờ họ của nhà họ Hạ, Trần Triệu Dương cũng không đi lung tung khắp nơi, không nhìn linh tinh, mà chỉ đi theo sự chỉ dẫn của người canh cửa, tìm các ghi chép về lịch sử dòng họ nhà họ Hạ.

Đó là một quyển ghi chép cực kì dày, Trần Triệu Dương cũng không cảm thấy kinh ngạc. Với lịch sử của nhà họ Hạ, thì chỉ sợ đây là cuốn ghi chép đã được chỉnh lý qua rồi.

Sau đó Trần Triệu Dương bắt đầu xem xét, chỉ có điều Trần Triệu Dương không đọc kĩ từng chữ một, mà lại lướt nhanh như gió, nhanh chóng đọc lướt qua.

Cho dù là như thế thì mười phút sau Trần Triệu Dương cũng chỉ xem qua được một phần rất nhỏ. Dựa theo tiến độ này thì sợ là muốn xem hết quyển ghi chép này cũng phải mất chừng một ngày. Nhưng anh lại không có nhiều thời gian để ở lại đây như vậy. 

Trần Triệu Dương không biết ánh mắt nhìn xuyên thấu liệu có khả năng để giúp mình tìm được điều mình muốn hay không, nên anh muốn thử nghiệm một lần.

Sau khi ánh mắt nhìn xuyên thấu bao phủ lên cả quyển ghi chép về lịch sử dòng họ này, Trần Triệu Dương phát hiện, những văn tự kia dường như sống dậy, không ngừng chui vào đầu anh, để anh có thể trực tiếp biết được nội dung bên trong.

“Không ngờ lại có hiệu quả thật”, khi Trần Triệu Dương có thể ghi lại nội dung của mười trang vào trong đầu mình, anh lập tức cảm thấy rất vui mừng. 

Bình luận

Truyện đang đọc