BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Người xem xung quanh đều bị doạ cho chết khiếp, hậu quả của cuộc giao chiến vừa rồi khiến họ rất hoảng sợ, nhưng bây giờ kiếm ảnh khổng lồ này càng khiến bọn họ sợ hãi hơn gấp nhiều lần.

Bất cứ ai cũng cảm nhận được năng lượng ẩn chứa trong kiếm ảnh khổng lồ này. Nếu nguồn năng lượng này thật sự bộc phát, e là cả ngọn núi đều bị phá huỷ.

Mà những ai có mặt ở đây, e là khó có thể chạy thoát được.

“Mau chạy thôi”.

Không biết là ai gào thét lớn như vậy, nhưng theo đó là mọi người ba chân bốn cẳng mà chạy về phía chân núi.

Đám võ giả kia còn khá hơn một chút, vài người vật vã cũng chạy tới được nơi an toàn.

Nhưng đám doanh nhân lớn kia thì thảm rồi, ai nấy cũng bò lổn ngổn, vốn dĩ sức khoẻ đã khá yếu, nên tốc độ chạy trốn cũng vô cùng chậm chạp, ngã lộn nhào ra đó, thảm khỏi phải nói.

Lúc này trong lòng bọn họ vô cùng hối hận, rảnh rỗi chạy tới đây làm gì cơ chứ?

Vân Hạn Lâm biết, mình không thể thoát được, kiếm ảnh này đã chĩa thẳng vào ông ta. Nếu lúc này ông ta dám quay người bỏ chạy, vậy thì chỉ có một kết quả, đó chính là bị kiếm ảnh này trực tiếp cắt toang.

Cho nên, bây giờ chuyện mà ông ta có thể làm chính là chống đỡ, chỉ cần có thể trụ được, vậy thì cuộc chiến này sẽ kết thúc.

Tới nước này rồi, Vân Hạn Lâm cũng không thể giấu được, nhất định phải dùng thủ đoạn cuối cùng.

“Kỳ Lân Hộ Tí”

Sau đó, hai tay của Vân Hạn Lâm rung lên, lộ ra hai cánh tay bảo hộ. Cánh tay bảo hộ rất tinh xảo và đẹp mắt, bên ngoài khắc nhiều chữ cổ, cũng như một số điêu khắc hạc tiên và linh thảo.

Lúc chân khí trong người của Vân Hạn Lâm thông tới cánh tay bảo hộ này thì đột nhiên phát ra quầng sáng nhạt, vẫn là kình khí ngoại phóng, còn điều đã được gắn lên cánh tay bảo hộ.

“Tên nhãi, tao muốn xem thử mày có thể phá vật phòng ngự này của tao được hay không”, Vân Hạn Lâm nhìn Trần Triệu Dương rồi cười vô cùng mang rợ.

Chỉ cần mình có thể đỡ được đòn tấn công của

Trần Triệu Dương, với tình trạng bây giờ của Trần Triệu Dương sẽ không thể tùy ý xâu xé được mình. đánh tan cái mai rùa này của ông như Trần Triệu Dương khống chế kiếm ảnh, chân khí trong người đã giật gấu vá vai, anh bèn phóng ra kiếm ảnh khổng lồ trong tay.

Thanh kiếm khổng lồ dài ba thước chém thẳng vào đầu Vân Hạn Lâm, tốc độ không nhanh nhưng khiến người ta có cảm giác không thể nào chạy thoát.

Vân Hạn Lâm biết bất luận thế nào mình cũng không thể chạy thoát được. Ông ta bèn liều mình truyền hết chân khí trong người lên đôi tay bảo hộ.

Nhưng sự tiêu hao này cũng rất khủng khiếp. Mỗi lần sử dụng đều cần phải giữ ấm chân khí của mình rất lâu. Hơn nữa, mỗi lần sử dụng nó, lượng chân khí bị tiêu hao cũng phải mất đến 6 phần chân khí của ông ta.

Với lượng chân khí bây giờ của ông ta, sau khi thi triển xong thì e cũng không còn lại bao nhiêu nữa.

“Bùm..”

Kiếm ảnh khổng lồ màu tím chạm trán với đôi tay bảo hộ tạo ra một sự chấn động kinh hoàng.

Chỉ thấy chân khí trên Kỳ Lân Hộ Tí của Vân Hạn Lâm không ngừng bị tiêu hao, quầng sáng trở  nên tối lại, còn sắc mặt của ông ta cũng cực kỳ đỏ rực.

Hòn đá dưới chân của Vân Hạn Lâm bỗng chốc xé toang, đôi chân của ông ta bị kẹt vào trong đó giống như bị sa vào vũng bùn vậy.

Vì tiêu hao liên tục, chân khí trong người ông ta đã dần cạn đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là chân khí trong người ông ta sẽ bị cạn kiệt hoàn toàn, tới lúc. đó cũng có kết cục giống Trần Triệu Dương.

“Mau cút cho tao”, Vân Hạn Lâm gào thét, hai tay ra sức dùng lực, muốn xé toang kiếm ảnh màu tím kia. Nhưng điều khiến ông ta không ngờ chính là mình đã dùng một nguồn năng lượng quá lớn khiến kiếm ảnh màu tím kia không thể chống đỡ nên trực tiếp bị vỡ toang.

Bình luận

Truyện đang đọc