BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Quán ăn này cũng đã được Trần Triệu Dương điều tra qua rồi, chắc chắn đây là một trong những quán ăn chính thống nhất của Thập Sát Hải, nước dùng đậm đà hương vị khiến cho những ai đã từng ăn qua rồi đều sẽ không ngớt lời khen ngợi.

Cũng may, lúc này không phải là giờ cơm, chưa đến nỗi phải đứng xếp hàng ở bên ngoài mà chờ.

Tính toán như thế này, chỉ có năm cái bàn nhỏ là đã ngồi đầy người, cả quán thoảng qua mùi thịt kho khiến người ta thèm nhỏ dãi. 

Trần Triệu Dương nhanh tay lẹ mắt, thấy được một chỗ trống, lập tức phi đến đặt mông ngồi xuống.

“Ôi chao, hạng người gì thế này? Không nhìn thấy ở đây đã có người ngồi rồi sao? Còn ngồi nữa, anh như thế này là muốn tranh giành với một cô gái à?”, Trân Triệu Dương cảm giác mình đã ngồi lên một người, nhanh chóng đứng dậy, người bị Trần Triệu Dương ngồi lên lập tức bắt đầu hét.

Trần Triệu Dương cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh không ngờ mình vừa mới ra đây ăn miếng thịt kho sao lại chuốc lấy phiền phức cho bản thân nữa rồi?

“Thật ngại quá, vừa nấy tôi thấy ở đây không có người, cho nên tôi mới ngồi xuống, tôi không chú ý ở phía dưới, xin lỗi cô”, Trần Triệu Dương cực kỳ xấu hổ, nhanh chóng lên tiếng giải thích.

“Ai cha, hóa ra mắt của anh không phải là để nhìn đồ mà là dùng để ăn. Nếu thật sự như vậy thì quả thực là lỗi của tôi, người nên nhận lỗi là đứa con gái như tôi mới phải”, cô gái không chịu buông tha, lập tức mở miệng oán giận.

“Vâng, mắt của tôi không được tốt lắm, là lỗi của tôi. Bằng không thì thế này đi, bữa thịt kho này tôi mời cô”, Trần Triệu Dương nghe thấy cô gái này nói giọng thủ đô, biết cô là người dân gốc ở đây, lập tức trở nên vui vẻ.

Lúc này Trần Triệu Dương mới nhìn thấy, cô gái này rất xinh đẹp, mặc dù không phải là kiểu con gái khiến cho. người ta vừa nhìn thấy là đã kinh diễm, nhưng cũng khiến người khác vô cùng thoải mái.

“Được đó, nếu anh đã nói như thế, vậy thì tôi không khách khí nữa”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói như thế, hai mắt cô gái lập tức sáng rỡ, nhanh chóng đồng ý.

Trần Triệu Dương vui vẻ, cô gái này thật sự không hề có chút kiêng dè, nhưng mà tính cách này rất tốt, anh thích.

Sau đó hai người nói chuyện với nhau, đây là lần đầu tiên Trần Triệu Dương đến thủ đô, đương nhiên sẽ ngồi nghe cô nói một mạch.

Cô gái này tên là Hứa An Lan, chính xác là người gốc thủ đô, còn món thịt kho ở đây có thể nói là chỉ có những người sống lâu ở thủ đô mới biết được, Hứa An Lan thường hay đến đây ăn, hôm nay được nghỉ nên mới chạy đến ăn thịt kho.

Cô ấy tăng ca mấy ngày nay, thật sự không thể cưỡng. lại được sự hấp dẫn của thịt kho, cuối cùng đã nghỉ làm bất chấp mà chạy đến quán này.

Dù sao, mỗi lần cô ấy tăng ca về thì quán ăn này cũng đã đóng cửa mất rồi, quán chỉ bán có hai trăm bát, cho nên mỗi lần đến giờ cơm trưa đều đã bán xong hết.

Rất nhanh sau đó một bát thịt thơm phức đã được bưng ra.

Đây là lần đầu tiên Trần Triệu Dương ăn, mặc dù anh đã sớm nghe qua danh tiếng của quán này.

Lúc anh nếm miếng đầu tiên, hai mắt anh sáng rực, phải biết rằng anh làm món này cũng rất ngon, thế nhưng, ngon như thế này lại là lần đầu tiên anh được thưởng thức.

Vị giác cảm nhận được vô cùng thỏa mãn, nước dùng vô cùng đậm đà, mùi vị thơm ngon, hơn nữa còn không hề có mùi tanh, Trần Triệu Dương cắn một miếng vô cùng hài lòng.

Hứa An Lan ở bên cạnh cũng không nói chuyện với Trần Triệu Dương, ăn hết miếng này lại đến miếng khác phần của mình.

Quả nhiên, thịt kho ở quán này, nói chuyện phiếm còn chưa xong thì đã ăn sạch hết thịt rồi, ăn xong giống như đã ăn luôn toàn bộ muộn phiền trong lòng, căn bản là không có. ai ngẩng đầu lên cả.

Bình luận

Truyện đang đọc