BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương dùng mắt xuyên thấu nhìn xung quanh, chỉ thấy có ba cuốn sách cổ, và ánh sáng xanh trong mắt xuyên thấu của anh vẫn còn thiếu một chút nữa mới hoàn toàn tiến hóa thành công.

Anh vô cùng nóng lòng, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi cũng không thể khiến cho mắt xuyên thấu của mình tiến hóa thành công sao?

Trần Triệu Dương đã kiểm tra những cuốn sách cổ có thể giúp mắt của anh tiến hóa thì nhận thấy rằng những cuốn sách cổ này rất lâu năm, hơn nữa cần được bảo quản thật tốt.

Vài cuốn sách cổ mà anh vừa tìm thấy hoặc là thời gian không được lâu, hoặc là chúng không được bảo quản tốt nên không thể đáp ứng các điều kiện để tiến hóa.

“Điều này thực sự khiến người ta đau đầu mà. Điều kiện để tiến hóa của mắt xuyên thấu vốn không có một khuôn mẫu cố định nào”, khi nghĩ đến sự tiến hóa đầu tiên, kết hợp với lần này, anh không tìm ra quy luật nào cả. 

Khó khăn lắm mới phát hiện ra một cách thức tiến hóa mới, Trần Triệu Dương đương nhiên không muốn từ bỏ như vậy, biết đâu lần sau gặp phải quyển sách cổ quý hiếm này lại không thể tiến hóa được nữa, há chẳng phải rất mất mặt sao?

“Đại ca ơi, cậu tìm xong chưa vậy?”, đúng lúc này, tên béo đột nhiên đi tới, nhìn thấy Trần Triệu Dương đang nhằm mắt dưỡng thần, liền quyết định đi qua hỏi lại một lần nữa.

“Có chuyện gì, nói đi”, trong lòng Trần Triệu Dương khẽ run lên, sau đó thản nhiên liếc anh ta một cái.

Nếu tên béo này đã là con cháu nhà họ Mặc và còn lưu giữ rất nhiều sách cổ quý hiếm nên có lẽ trong tay anh ta vẫn còn tích trữ một số đồ vật, có vẻ như anh phải tìm lý do để đánh tráo số đồ đó từ tay người đàn ông này mới được.

“Tôi muốn biết, làm sao cậu phát hiện ra cơ quan do tôi bố trí được chứ?”, ông chủ béo vô cùng cố chấp, vẫn hỏi một vấn đề trước đó.

“Tôi không thích sách trong cửa tiệm này của cậu. Còn kho sách nào khác không? Nếu có thể dẫn tôi đi xem những cuốn sách khác của cậu, tôi sẽ nói cho cậu biết”, Trần Triệu Dương nhìn ông chủ béo rồi cười híp mắt nói. 

Nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, ông chủ béo sững sờ một lúc, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.

“Tôi là chủ một tiệm sách, làm sao có sách cổ hiếm gì đó chứ? Đừng đùa nữa, nếu có, tôi đã không mở tiệm sách ở đây mà trực tiếp đi hưởng phúc rồi”, ông chủ béo cười lớn sau đó nói đùa.

“Ông chủ, hình như tôi không hề nhắc tới sách cổ hiếm đó à”, Trần Triệu Dương nhìn ông chủ béo cười rồi lãnh đạm nói.

“Cậu... cậu rốt cuộc là ai? Cậu muốn như thế nào?”, khuôn mặt vốn rất thân thiện của ông chủ béo bỗng trở nên nghiêm túc, anh ta lạnh lùng nhìn Trần Triệu Dương, hiển nhiên là nếu anh không trả lời đàng hoàng thì e rằng anh ta phải...

“Sao vậy? Cậu còn muốn động tay động chân với tôi à? Người nhà họ Mặc mấy người, làm mấy cái cơ quan, một vài chuyện nhỏ nhặt, có lẽ không sao”, nói tới đây Trần Triệu Dương chế nhạo nói: “Về phần đánh nhau, xem ra không phải là sở trường của nhà họ Mặc các người”.

“Cái... cái gì mà người nhà họ Mặc gì chứ? Tôi không biết cậu đang nói cái gì. Cửa tiệm của tôi phải đóng cửa rồi. Mời cậu rời đi cho”, ông chủ béo nghe xong lời nói của Trần Triệu Dương thì đồng tử đột nhiên co rút lại, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó thản nhiên nói.

“Chưa gì đã nóng lòng đuổi khách rồi sao? Haiz thật không ngờ những người thừa kế nhà họ Mặc lại có đức tính này, thật là làm bẽ mặt tổ tiên mà. Nếu tôi là cậu, trực tiếp đi tìm một sợi dây mà treo cổ chết rồi”, Trần Triệu Dương lắc đầu thở dài.

“Cậu... cậu đang nói xăng bậy gì thế? Tôi làm bế mặt tổ tiên khi nào chứ? Không được phép xúc phạm đến tổ tiên nhà họ Mặc của tôi”, ông chủ béo bị lời nói của Trần Triệu Dương làm cho kích động, lập tức nổi giận chỉ tay về phía Trần Triệu Dương hét lên.

Anh không nói gì mà chỉ nhìn ông chủ béo cười nói.

Ông chủ béo nhìn thấy Trần Triệu Dương không có phản ứng gì liền bừng tỉnh lại, anh ta không phải là người bốc đồng, tại sao vừa bị tên nhãi này nói mấy câu đã nói hết mọi chuyện như vậy chứ?

“Cậu thắng rồi”, ông chủ béo tỏ ra buồn phiền lập tức ngồi xuống ghế đá trong biệt vườn.

“Vẫn là mời ông chủ đây tự giới thiệu về mình một chút, chúng tôi vẫn chưa biết danh tính của ông chủ là gì”, Trần Triệu Dương đợi đến khi tâm trạng của ông chủ béo bình tĩnh trở lại thì mới nói.

Bình luận

Truyện đang đọc