BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương cảm nhận được nụ cười đầy ẩn ý của Từ Hồng Nho, lập tức có cảm giác bị nhắm tới.

Ông già này có ý đồ gì với mình!

Đây chính là phản ứng đầu tiên của Trần Triệu Dương, nhưng sau đó anh liền xua tan đi suy nghĩ này.

Từ Hồng Nho là một thương nhân tay không tấc sắt, nếu có ý đồ Trần Triệu Dương, e rằng cũng bó tay.

“Cậu Trần, tôi thấy lần trước con gái mình trở về từ Nam Hải trở nên cực kỳ vui vẻ và hạnh phúc, vì vậy nếu như hôm nay cậu Trần muốn trở về Nam Hải, tôi muốn để con bé trở lại đó cùng cậu, không biết ý của cậu Trần thế nào?”, Từ Hồng Nho cười tủm tỉm nhìn Trần Triệu Dương, nói.

Trần Triệu Dương nhất thời hơi sững sờ, lời này của Từ Hồng Nho cũng thẳng thắn quá rồi, đây đúng là tặng con gái đi đấy.

Khuôn mặt của Từ Tịnh Nhã lập tức đỏ lên, sao cô ta có thể không nghe hiểu ý tứ của bố mình.

Nếu như đổi lại là trước đây, với tính cách của mình, bị bố sắp đặt như vậy, cô ta đã phản đối từ lâu rồi. 

Nhưng lần này, trong lòng Từ Tịnh Nhã cũng chỉ có mừng thầm, cuối cùng cũng có một lần bố đứng cùng chiến tuyến với mình.

“Chuyện này... đương nhiên không thành vấn đề!”, Trần Triệu Dương cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Từ Tịnh Nhã nghe thấy Trần Triệu Dương đồng ý, trong lòng liền mừng thầm.

Lúc này, khi họ dùng bữa xong, họ chuẩn bị rời đi, nhưng lần này thay vì ngồi máy bay thì họ lại tự lái xe đến đó.

Đương nhiên, đây là quyết định của Từ Tịnh Nhã, nhà cô ta tặng cho Trần Triệu Dương một chiếc Hummer, Trần Triệu Dương không thể vận chuyển về, chỉ có thể lái về.

Theo suy nghĩ của Từ Hồng Nho thì đi máy bay thì có gì hay chứ, ở cùng nhau nhiều nhất được vài tiếng đồng hồ, hơn nữa còn nhiều người như vậy.

Nếu như lái xe về thì chỉ có Trần Triệu Dương và con gái của mình ở trên xe, càng dễ bồi dưỡng tình cảm hơn chứ.

Đương nhiên Trần Triệu Dương không biết suy nghĩ trong lòng Từ Hồng Nho, lập tức lái chiếc Hummer, đưa Từ Tịnh Nhã đi về phía ngoại thành. 

Nhưng Trần Triệu Dương vừa lái xe chưa được năm phút, điện thoại đã vang lên.

“Dương Lệ, sao thế?”, nhìn thấy người gọi là Dương Lệ, Trần Triệu Dương lập tức bắt máy.

Mặc dù việc Dương Đức Trung làm khiến Trần Triệu Dương rất khó chịu, nhưng không liên quan gì đến Dương Lệ, dù sao thì Dương Lệ vẫn là người tốt.

“Trần Triệu Dương, cầu xin cậu, xin cậu cứu nhà họ Dương chúng tôi với, người của Kỳ Môn Sơn đuổi giết đến đây rồi, người nhà tôi đều bị bắt lại, tôi trốn dưới tầng hầm lần trước, tạm thời vẫn chưa bị phát hiện. Á... cút cho tôi...”

Trần Triệu Dương còn chưa kịp nói gì, phía bên kia điện thoại đã vang lên tiếng hoảng hốt của Dương Lệ, sau đó, Dương Lệ hét lên một tiếng, tiếp theo điện thoại bị dập máy.

Trần Triệu Dương cất điện thoại đi, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, vốn dĩ anh không muốn tham gia vào chuyện nhà họ Dương, dù sao thì ban đầu anh tự mình cứu nhà họ Dương, nhưng những chuyện Dương Đức Trung làm khiến anh cực kỳ phản cảm, nếu như không phải vì Dương Lệ, anh đã trực tiếp tiêu diệt cả nhà họ Dương rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc