BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Dulu cũng phải trợn tròn mắt, nhưng ngay sau đó, ông ta bắt đầu cười lớn, người này quả thật muốn chết mà.

Chính xác mà nói thì Trại Phạn chẳng thèm nghe lời ông ta, nếu Trần Triệu Dương không tiếp tục khiêu khích thì Trại Phạn sẽ chẳng giết anh.

Nhưng mà hiện tại, Trần Triệu Dương lại chủ động khiêu khích, Trại Phạn là một người hung tàn, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác làm trò gây hấn trước mặt hắn ta.

Cho nên, Dulu chẳng cần phải lo lắng nữa mà bày ra thái độ xem kịch, ông ta thật muốn xem thử Trần Triệu Dương có thể ngoan cố đến cỡ nào.

Sắc mặt của tất cả những người xung quanh cũng đều thay đổi, đây thật sự là khiêu khích, cho dù không phải là cường giả tuyệt thế cũng không thể chịu được sự khiêu khích kiểu này.

Quả nhiên, sau khi Trại Phạn nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó liền nổi giận.

“Con heo Hoa Hạ khốn nạn, tao muốn giết mày”. Hai mắt Trại Phạn trừng lớn, cả người tản ra một loại hơi thở kh ủng bố, hai bàn tay khổng lồ mạnh mẽ đan vào. nhau, phát ra một loạt âm thanh đinh tai nhức óc.

Vốn dĩ cảm giác của Trần Triệu Dương với Trại Phạn này đã chẳng tốt đẹp gì rồi, vừa nghe đến xưng hô của hắn ta với mình, sắc mặt anh lập tức u ám.

Giang Tử Phong đang phát sóng trực tiếp thấy một màn như vậy trong lòng bỗng run sợ, tuy rằng không hẳn là cậu ấy hiểu quá rõ về Trần Triệu Dương nhưng cũng biết đôi chút, tên Trại Phạn này nói như thế sợ là đã chọc trúng chỗ đau của đại ca rồi.

Huống chỉ, bản thân cậu là người Hoa Hạ, nghe hắn †a nói vậy còn chịu không nổi chứ đừng nói đại ca.

“Nếu hiện tại mày quỳ xuống giải thích, có lẽ tao có thể cho mày một cái chết thoải mái”, Trần Triệu Dương chậm rãi tiến lên từng bước, cất giọng vô cùng bình tĩnh nhìn Trại Phạn.

“Mày nói cái gì cơ?”, vốn Trại Phạn đã chuẩn bị dạy cho cái gã Hoa Hạ này một trận nhớ đời thì bỗng nghe. được câu nói của Trần Triệu Dương, nhất thời lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

“Ha ha... Ý của mày nói là cho tao một cái chết thoải mái sao? Không để cho tao phải đau khổ hả?”, Trại Phạn cười ha hả, sau đó hỏi ngược lại.

“Quả thực là đồ ngu”.

Trần Triệu Dương không muốn để ý đến hắn ta nữa, trực tiếp tiến lên, cả người tựa như tia chớp, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trại Phạn, vung tay tát một cái vang dội trên mặt hắn ta. 

“Bốp...

Trại Phạn choáng váng không thôi, chỉ một cái tát của Trần Triệu Dương đánh vào mặt đã khiến thân thể to lớn của hắn ta quay vài vòng trên không trung, sau đó đập thật mạnh vào đài bán đấu giá.

“Mẹ nó, tình huống gì thế này?” “Sao tình huống kiểu này có thể xuất hiện được?” “Trại Phạn này không phải đang giả bộ đấy chứ?”

“Tôi cũng nghĩ vậy, nếu không sao một người tàn ác như Trại Phạn lại có thể dễ dàng bị người khác giáng cho một cái bạt tai như vậy chứ?”

Những người xung quanh đứng hình vài giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, cả một đám người bắt đầu điên cuồng thảo luận.

Bình luận

Truyện đang đọc