BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Một số người có mặt vẫn biết con trai của Vận Hạn Lâm có đức tính gì, xem ra chính Vân Phụng Thiên tự hại bố mình rồi, không chỉ hại bố mình, mà còn hủy hoại cả Kỳ Môn Sơn.

Lúc này, sắc mặt Vân Hạn Lâm vàng như nghệ, hai mắt vô hồn nhìn Trần Triệu Dương, nắm đấm vừa rồi không chỉ đánh gãy xương sườn, mà chân khí cổ quái của Trần Triệu Dương còn xâm nhập vào, đang hủy diệt điên cuồng trong cơ thể ông ta.

Nếu như ông ta vẫn còn chân khí trong người, nó vẫn có thể trấn áp được chân khí của anh, nhưng chân khí của ông ta đã bị cạn kiệt trong cuộc quyết đấu vừa rồi, lúc này lấy đâu ra lực mà chống lại?

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Vân Hạn Lâm đột nhiên cười khổ, nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, tao thua rồi, chỉ xin mày một chuyện”.

“Ông muốn tôi tha cho con trai ông sao? Đừng có năm mơ”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, anh biết rằng, tuy Vân Phụng Thiên chỉ là một phế vật, nhưng ai biết được, ngày nào đó một tên phế vật sẽ bất ngờ chơi cú lội ngược dòng hay không, mặc dù xác suất của chuyện này là vô cùng nhỏ nhưng anh cũng không muốn đánh một canh bạc.

“Không phải, cho dù mày không giết nó, con trai tao cũng không sống được bao lâu. Tao muốn mày tha cho người của Kỳ Môn Sơn, bọn họ vô tội”, ánh mắt Vân Hạn Lâm hiện lên vẻ chua xót, nói một cách đau khổ.

“Sơn chủ...”

Đám người của Kỳ Môn Sơn bị Tiểu Thải đánh ngã nhào trên mặt đất nghe thấy lời của Vân Hạn Lâm, họ lập tức cảm động, họ không ngờ rằng vào lúc như vậy, sơn chủ của mình vẫn nghĩ đến sự an toàn của họ.

“Haha... Vân Hạn Lâm, ông thật biết tính kế à, sắp chết rồi, còn muốn tính kế tôi. Ông cũng đừng làm bộ làm tịch nữa, người của Kỳ Môn Sơn vốn không có thù gì với tôi, đương nhiên là tôi sẽ không giận chó đánh mèo, có điều những tên đã động thủ thì tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha”.

Nhìn thấy bộ dạng ra vẻ đáng thương của Vân Hạn Lâm, Trần Triệu Dương chế nhạo, sau đó liền vạch ra bộ mặt thật của ông ta.

“Ông ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, một số người có mặt tại hiện trường chợt bừng tỉnh, nhưng cũng có người không hiểu lắm, tất nhiên trong số họ có cả Lâu Tình Nhi, một người có tính cách đơn thuần.

“Con thật sự cho rằng Vân Hạn Lâm đang muốn cầu xin cho những người trong Kỳ Môn Sơn sao?”, ông cụ Lâu cười rồi lập tức nói tiếp: “Không phải vậy, Vân Hạn Lâm này biết hôm nay nhất định sẽ không thoát khỏi nạn này cho nên trước khi chết, ông ta đã tính kế với Trần Triệu Dương, nhìn thì có vẻ như Vân Hạn Lâm muốn cầu xin Trần Triệu Dương tha cho người của Kỳ Môn Sơn đi, nhưng thực tế là muốn bọn họ cảm động trước “lòng tốt” của ông ta và đợi sau khi ông ta chết sẽ báo thù cho ông ta”.

“Hả...

Nghe xong lời của ông nội, Lâu Tình Nhi lập tức. ngây người ra, cô ấy chưa từng nghĩ tới người này sắp chết rồi còn quỷ kế đa đoan đến vậy.

“Đừng quan tâm những chuyện này, ông cứ yên tâm mà lên đường”, Trần Triệu Dương không chút để ý đến đám người này, cho dù Kỳ Môn Sơn thật sự muốn trả thù mình thì đã sao.

Trần Triệu Dương nói xong, cũng không để ý tới Vân Hạn Lâm nói cái gì, trực tiếp đấm mạnh vào tim mạch của Vân Hạn Lâm khiến tim mạch của ông ta đều vỡ vụn ra.

Người đứng đầu của Kỳ Môn Sơn, đường đường là võ đạo tông sư thế mà đã bị đánh bại như thế này.

Nhìn thấy cảnh này, ai cũng không ngừng thở dài.

Thật sự không dễ dàng để có thể tu luyện đến võ đạo tông sư, còn chưa kịp hưởng thụ đã bị đánh chết.

Lúc này, đám người Kỳ Môn Sơn đều vô cùng xấu hổ, bao gồm cả đám người Tiết Nhân Phong đều hoàn toàn chết lặng, không biết phải làm sao?

Vốn dĩ bọn họ muốn dựa hơi Vân Hạn Lâm, nhưng bây giờ ông ta đã trở thành một cái xác chết, còn bọn họ lại phải đối mặt với cơn phẫn nộ của Trần Triệu Dương, làm sao giải quyết ổn thỏa đây?

Bình luận

Truyện đang đọc