BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Sao có thể không có chuyện gì được chứ?

Nhưng mà, lễ nào vì sợ rắc rối mà tha cho hai người họ đi sao?

Điều này không hợp với bản tính của Trần Triệu Dương lắm, anh không muốn làm trái ý mình.

Khi Dương Đức Trung và những người họ Dương khác nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, hai chân của bọn họ sợ hãi đến mức suýt gục xuống đất.

“Xong rồi, cậu tiêu đời rồi, không chỉ vậy, cậu còn làm liên lụy đến cả nhà họ Dương chúng tôi”, Dương Đức Trung oán hận nhìn Trần Triệu Dương, nếu không phải thực lực yếu, ông ta sớm đã xông lên trước liều mạng với Trần Triệu Dương rồi.

“Hừm! Tốt hơn hết ông không nên chọc tức tôi, nếu không thì..”, Trần Triệu Dương quay đầu lại liếc nhìn Dương Đức Trung đang than thở về mình, ánh mắt anh chợt lạnh lùng nói. 

Nghe thấy vậy, Dương Đức Trung lập tức kinh hãi ngậm miệng lại.

Ông ta không cho rằng Trần Triệu Dương là đang nói đùa, vừa mới phế đi cậu chủ của Kỳ Môn Sơn, cho dù có con gái ruột của mình ở đây, Trần Triệu Dương cũng sẽ không kiêng nể mà động tay với mình.

“Cô sẽ trở về Nam Hải với tôi, hay là ở lại đây?”, Trần Triệu Dương có chút thương xót, nhìn Dương Lệ hỏi.

Anh thực sự không muốn Dương Lệ ở trong

một gia đình như vậy.

“Tôi sẽ quay lại Nam Hải v: Dương Lệ nói với Trần Triệu Dương một cách rất chắc chắn, không chút đắn đo.

“Vậy thì đi thôi”, Trần Triệu Dương chợt nở nụ cười, lập tức đưa tay ra kéo cô ấy cùng rời khỏi nhà họ Dương.

“Sao mà lâu như vậy, tôi đã ngủ thiếp đi rồi”, khi Trần Triệu Dương và Dương Lệ xuất hiện trước mặt Từ Tịnh Nhã, cô ta đã ngủ thiếp trên bàn của quán cà phê bên cạnh. 

“Hở? Đây là ý gì?”, Từ Tịnh Nhã đang mơ mơ màng màng thì nhìn thấy Dương Lệ, cô ta bỗng sửng sốt, bèn hỏi ngay lập tức.

“Lát nữa, cô ấy sẽ quay lại Nam Hải với chúng †a”, Trần Triệu Dương giải thích.

Về phần những người khác, Trần Triệu Dương không đề cập tới.

Lúc này, Dương Lệ nhìn Từ Tịnh Nhã cũng có chút thù địch, không ngờ cô gái đã hai lần chạm mặt này lại có quan hệ thân thiết với Trần Triệu Dương như vậy, xem ra cô ta biết Trần Triệu Dương là một người đàn ông tốt nên muốn tranh giành với mình đây mà.

Từ Tịnh Nhã cũng nhìn chăm chằm vào Dương Lệ với ánh mắt thù địch, lý do của cô ta đương nhiên rất vẹn toàn, đó là giúp cô bạn thân của mình trông chừng kỹ chồng của cô ấy, đảm bảo rằng sẽ không bị những người phụ nữ khác cướp đi.

“Không thể chậm trễ nữa, đi thôi”, Trần Triệu Dương khởi động xe, hai cô trừng mắt nhìn nhau, đều muốn ngồi ở ghế phụ, cuối cùng Trần Triệu Dương phải xoa dịu để cả hai cô đều ngồi ở phía sau. 

Miễn cưỡng ngồi ở phía sau, hai người họ cũng lườm nguýt nhau không thôi, khí thế thù địch trở nên nặng hơn.

“Chị gái làm gì vậy? Nhìn làn da của chị bảo dưỡng tốt thật đấy, hoàn toàn không nhận ra rằng người đã gần 30 rồi”, tính cách Dương Lệ vốn đã rất đanh đá, lập tức đá xéo.

Khi nghe Dương Lệ nói vậy, Từ Tịnh Nhã cười quyến rũ, Trần Triệu Dương ở trên hoàn toàn không nhận ra giọng nói của cô ta, nhưng nhìn qua kính chiếu hậu thấy ánh mắt Từ Tịnh Nhã rất dữ tợn, liền biết cô ta đã tức giận.

“Ây da, đừng bao giờ gọi như vậy. Trông cô còn lớn hơn tôi nhiều. Tôi nên gọi cô là chị mới đúng. Chị gái, chị nhìn chị kìa, không biết chăm sóc da mình cho tốt vào gì hết, nhỡ đâu nhăn nheo như bà già, không có ai cần thì biết làm sao chứ?”, cú phản kích của Từ Tịnh Nhã càng sắc bén hơn, không có bất kỳ lời nói bẩn thỉu nào, nhưng những gì cô ta nói khiến người ta cảm thấy như muốn giết người.

“Em nên gọi chị là chị mới đúng, em mới tốt nghiệp thôi. Chắc chị gái cũng đã tốt nghiệp mấy năm rồi nhỉ. Thời gian trôi nhanh lắm, chị gái nên chú ý nhé. Khi phụ nữ có tuổi rồi, rất dễ không có ai thèm à”, Dương Lệ bắn trả, rất sắc bén, không thua Từ Tịnh Nhã vừa rồi. 

Nghe thấy hai người đẹp này ở hàng ghế sau đang đả kích nhau bằng những lời lẽ đanh thép, Trần Triệu Dương vội rụt cổ lại, anh không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa hai người, đúng là giết người không thấy máu mà.

Mặc dù Trần Triệu Dương luôn chú ý đến hai người họ, nhưng sự chú ý của anh đã được đặt ở phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc